Sủng Hôn Hào Môn

Chương 97



Edit: Vịt

Beta: Min

Trong mắt Yến Tuy là khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo của Mạnh Đình, hầu kết anh nhẹ nhàng lăn lăn, sau đó mới gật gật đầu.

Nhưng anh bị sắc đẹp ngẩn ngơ một chút mà dừng lại, Mạnh Đình cảm giác được do dự, tay cậu trượt tới trên mặt Yến Tuy, chọt chọt mặt anh, "Yến Tuy, anh không thể không nhớ em, anh là của em."

Cậu mấy hôm nay thật sự hâm mộ muốn chết đám Chân Hàm, cậu nghe thanh âm của Yến Tuy, những tưởng niệm kia lại càng lên men tới lợi hại.

Không, có lẽ phải nói là ghen tỵ mới đúng, cậu ghen tỵ với đám Chân Hàm có thể bồi ở bên cạnh Yến Tuy, bồi anh nói chuyện, bồi anh ăn cơm, đem chuyện vốn là cậu nên làm, đều đoạt lấy.

"Anh nhớ em," Yến Tuy nói nhẹ nhàng ôm Mạnh Đình, ở trên môi cậu hôn hôn, lại tiếp tục ấn đầu cậu tới trên đầu vai anh, rất tự nhiên vỗ nhẹ nhàng sau lưng Mạnh Đình, "Anh biết, anh là của em, chỉ là của em."

Mạnh Đình có lẽ đều không biết phần lưu luyến mãnh liệt này của bản thân cậu là từ đâu, Yến Tuy lại biết.

Mạnh Đình vẫn như cũ không có từ trong bóng ma chuyện ngày đó thoát ra, nhìn không thấy anh, sờ không được anh, Mạnh Đình liền sẽ khắc chế không được mà lo lắng, cậu có thể vì bọn họ ở trong cao ốc Yến thị nhẫn nại mấy ngày qua, đã là hiếm thấy rồi.

Yến Tuy thần sắc nghiêm túc, lời nói dứt khoát, rốt cục làm cho Mạnh Đình hài lòng, mắt cậu khẽ nheo lại, môi cậu liền kề sát trên cổ Yến Tuy hôn hôn, sau đó hai tay cũng tiếp tục ôm lấy Yến Tuy, cậu lại nhỏ giọng nói thầm một câu, "Anh là của em, chính là của em."

Vì có thể để cho Mạnh Đình ôm thoải mái, Yến Tuy không có tới trên bàn làm việc xử lý sự tình, anh mở laptop ra, ở trên ghế salon trong thư phòng xem báo cáo điện tử, Mạnh Đình cũng chuyên tâm chiếm cứ người.

Người chủ sự của Yến thị từ Mạnh Đình đổi lại Yến Tuy, cước bộ thâu tóm Diêm thị, chỉ sẽ tăng nhanh, sẽ không dừng lại.

Diêm Uẩn Sinh lại gọi điện thoại cho Hứa Thụ Mân, nhưng lúc này người nhận không phải là bản thân Diêm Uẩn Sinh, mà là thư ký của hắn. Diêm Uẩn Sinh cúp điện thoại, hắn biết Hứa Thụ Mân và Hứa gia của ông là không thể nào giúp hắn, ngay cả giúp hắn lưu lại chút thời gian có thể thở gấp đều sẽ không có.

Mà một ngày này, Mạnh thị ở Hải thành kéo dài hơi tàn lâu như vậy cũng tuyên bố phá sản, Mạnh lão gia tử cùng với người chi thứ hai Mạnh gia của ông ta triệt để rút lui khỏi giới thượng lưu Hải thành, Mạnh lão gia tử ở nhà giam chịu hình phạt, ngược lại cũng coi như cùng Lý Nhất Phỉ ở trong đó đoàn viên.

Mạnh Kỳ ở ngoại ô phía Bắc bên này mua nhà, mang theo Phùng Trạch Kiều cùng cha mẹ y ở bên này, địa chỉ là gần Yến trạch, sau khi ăn xong cơm tối, Mạnh Đình cùng Yến Tuy tản bộ tới cửa, liền nhìn thấy Mạnh Kỳ mang theo Phùng Trạch Kiều tản bộ, y từ xa nhìn thấy Mạnh Đình và Yến Tuy, vẫy tay vui vẻ.

Nhưng Mạnh Đình nhìn y một lúc lâu, mới nhận ra người, hơn nữa cậu còn nhìn bốn phía một chút xem có người khác đi ngang qua hay không, có lẽ Mạnh Kỳ kia là đang vẫy tay với người khác đấy? Mạnh Đình tới hiện tại còn cảm thấy cậu và Mạnh Kỳ cũng không làm sao quen thuộc được.

Mạnh Kỳ nhìn một cái liền nhìn ra ý tứ của Mạnh Đình, cũng không tìm Mạnh Đình nói chuyện, y nhìn về phía Yến Tuy, "Yến lão đại tản bộ hả?"

"Ừ," Yến Tuy gật gật đầu, anh và Mạnh Kỳ đã không còn gì để nói, lại cùng Phùng Trạch Kiều hàn huyên hai câu, sau đó liền mang theo Mạnh Đình đi trở về.

Mạnh Kỳ rõ ràng có chút ý do vị tẫn, nhưng y ở gần đây, sau này còn nhiều thời gian, y cũng có thể tìm được cơ hội cùng Mạnh Đình nói chuyện.

Y nói chuyện, liền thật sự chỉ là nói chuyện, mấy ý nghĩ y đối với Mạnh Đình, tại thời điểm ban đầu, đã bị Mạnh Đình dùng hai quyền đánh cho không còn nữa rồi.

"Anh ta tại sao cũng gọi anh là lão đại a?" Mạnh Đình cùng Yến Tuy đi một lúc lâu, cậu đột nhiên mở miệng hỏi, cậu như thế nào sẽ không biết Yến Tuy lúc nào đã thu nạp Mạnh Kỳ làm tiểu đệ chứ. Mạnh Kỳ kia có phải đối với Yến Tuy của cậu có ý nghĩ không an phận gì hay không đây?

Mạnh Đình nghĩ như vậy, lại kéo chặt tay Yến Tuy.

Yến Tuy đối với Mạnh Đình cũng không cái gì phải giấu diếm, anh liền đem hợp tác của anh và Mạnh Kỳ, cẩn thận nói một chút với Mạnh Đình.

"Ờ, hóa ra là như vậy...... Vậy anh ta phải gọi anh là lão đại," Cậu còn tưởng rằng Mạnh gia ác hữu ác báo, bị báo ứng cơ, không nghĩ tới sau lưng việc này còn là Yến Tuy làm, cậu biết trải qua những việc này, liền cũng biết chỗ này một phần nguyên nhân rất lớn, đều là bởi vì cậu.

"Lý Lan và ông nội cậu ấy đều gọi em là đại đương gia đấy!"

Nói đến Lý Lan, Mạnh Đình lại nghĩ tới một chuyện, "Đúng rồi, Lý Lan hai ngày nữa thi xong cũng muốn tới đây, em dẫn cậu ấy đi thăm phòng thí nghiệm một chút, cậu ấy rất tốt đó." Rất tốt này của Mạnh Đình, là nói thiên phú trên nước hoa của Lý Lan.

"Biết rồi, đại đương gia." Yến Tuy nói giơ tay lên nhu nhu gò má bị đông cứng tới đỏ ửng của Mạnh Đình, lại nhịn không được cúi đầu trên môi cậu một cái.

Mạnh Đình mắt chớp một cái ngay sau đó hôn trả lại, hai người trao đổi một nụ hôn sâu rồi thở dốc, chút bất an Mạnh Đình đột nhiên bị Mạnh Kỳ mang tới kia cũng đều bị hôn trả về, khuôn mặt cậu so với trước lại đỏ hơn chút, cậu thấp giọng sửa đúng lời Yến Tuy.

"Em là đại đương gia của Lý Lan bọn họ, anh là đại đương gia trong nhà chúng ta nha."

Đối với điểm này, Mạnh Đình vẫn là rất đồng ý, nhưng cậu vừa nói xong, người lại chen tới trong ngực Yến Tuy, bổ sung thêm một câu, "Nhưng anh vẫn là của em." Ngay cả Yến Tuy là gia chủ của toàn bộ Yến thị, anh cũng vẫn là người của cậu.

Yến Tuy nghe vậy nhịn không được cười cười, để cho Mạnh Đình lại ôm anh một lát, sau đó mới dắt người đi vào.

Hôm sau, Yến Tuy tự mình đưa Mạnh Đình tới trường, anh đưa người tới cổng trường, mới ra ngoài trở lại trên xe, sau đó tới cao ốc Yến thị, sau 5h chiều, Mạnh Đình mới đi ra ngoài cổng trường, xe của Yến Tuy đã sớm tới.

Cuộc thi thời gian hai ngày, Yến Tuy toàn bộ quá trình đều đưa đón, anh tới cao ốc Yến thị, Mạnh Đình trong ngoài trường học vẫn có người âm thầm nhìn, Diêm thị bị anh từng bước ép sát, anh sao có thể không đề phòng bọn họ chó cùng rứt giậu chứ.

"Em thi xong rồi, hẳn là vẫn ổn," Mạnh Đình nói trực tiếp nằm tới trong ngực Yến Tuy, lại chủ động kéo tay Yến Tuy bọc vào trong ngực, một bộ dáng giải thoát.

Yến Tuy một tay khác ở trên tóc Mạnh Đình xoa, anh suy nghĩ một lát nói, "Buổi tối anh lại nấu mì cho em, coi như là phần thưởng."

"Được," Mạnh Đình gật đầu lia lịa, mắt nhìn thẳng vào Yến Tuy, nhảy phốc hai cái muốn bò dậy, nhưng hiện tại quả thật là rất mệt mỏi uể oải, cậu cũng không nhảy nữa, cậu giảm thấp thanh âm nói, "Anh tới gần chút nữa, em muốn hôn hôn anh."

Yến Tuy không do dự, lúc này liền cúi người xuống, sau đó Mạnh Đình mãn nguyện ở trên mặt anh hôn hôn.

Cậu hôn người rồi, mặt mày cong lên cười, lại tiếp tục cọ cọ Yến Tuy, mới buông anh ra.

"Đúng rồi, cô Vương hỏi em có muốn học bù hay không, em cự tuyệt," Mạnh Đình nắm tay Yến Tuy, niết niết nhu nhu, sau đó nói, "Em không muốn đi, em muốn bồi anh."

Chính xác mà nói, Mạnh Đình muốn trông giữ Yến Tuy, đợi tới sự tình toàn bộ đều kết thúc, cậu tiếp tục đi làm chuyện của mình. Yến Tuy lo lắng an toàn của cậu, nhưng cậu cũng lo lắng Yến Tuy, chuyện lần đó tuyệt đối không thể phát sinh.

Yến Tuy nghe vậy gật gật đầu, "Cũng tốt, ở nhà học cũng vậy."

Thật sự không được, có thể giống như trước kia, mời người về nhà dạy.

"Ừm," Mạnh Đình gật đầu một cái, cậu không yêu cầu Yến Tuy cúi đầu xuống nữa, nhưng cậu lại đưa tay sờ sờ môi Yến Tuy, đại khái ý tứ là giống nhau, nhịn không được loại ý tứ muốn cùng Yến Tuy thân mật này.

Cậu vẫn luôn ở trong ngực Yến Tuy dựa vào, chờ xe về tới cửa nhà, cậu vừa xuống, còn chưa đi được hai bước, cậu lại để cho Yến Tuy cõng lên. Thời gian nửa năm này, Mạnh Đình cao lên không ít, nhưng cậu nằm ở trên lưng Yến Tuy, vẫn như cũ rất thích hợp.

Cậu kề sát má Yến Tuy, ánh mắt quét bốn phía, sau đó cánh môi mở ra, liền gặm quai hàm Yến Tuy, cậu cũng không nỡ dùng sức, từ hàm liếm một cái liền buông ra.

"Không dùng lực," Mạnh Đình gặm xong, sau đó nhỏ giọng mà cùng Yến Tuy nói chuyện, cậu dùng má cọ cọ chỗ Yến Tuy bị cậu gặm, "Em chính là muốn hôn anh một chút." Quá muốn rồi, cho nên hôn liền biến thành gặm.

"Ừ," Yến Tuy đáp một tiếng, sau đó cước bộ tăng nhanh đi vào, Mạnh Đình muốn hôn anh, anh muốn hôn Mạnh Đình, anh không nói ra, nhưng anh nguyện ý làm ra đó.

Bác Tiêu sau khi nhận lấy cặp sách, chỉ thấy Yến Tuy cõng Mạnh Đình trực tiếp đi trở về phòng, ông đi đường vòng báo với cô Vương, cơm tối không cần gấp gáp như vậy nữa, về phần những người khác, trước tiên có thể bưng lên chút điểm tâm nhỏ, Mạnh Đình hôm nay thi cuối kỳ kết thúc, bọn họ đoán chừng cũng muốn bồi cậu cùng nhau ăn một bữa cơm.

Quả nhiên không ngoài dự đoán của bác Tiêu, bọn họ trở về phòng hơn 1 tiếng mới xuống, Mạnh Đình và Yến Tuy cũng tắm rửa, thay quần áo, bọn họ làm cái gì, căn bản không cần đầu óc suy đoán, nhìn má Mạnh Đình hồng phấn phác phác là biết rồi.

"Da Đình Đình bảo bối thật tốt," Yến Mạn Gia nhìn Mạnh Đình một lúc lâu, cho ra kết luận mạc danh kỳ diệu như vậy.

(Bác gái nói móc thật đáng yêu =)))))

Mạnh Đình bị nhắc tới, cậu mới đem ánh mắt từ trên người Yến Tuy dời đi, nhìn về phía Yến Mạn Gia, cậu suy nghĩ một lúc lâu, mới trả lời Yến Mạn Gia, "Có lẽ là cháu tương đối trẻ tuổi đi."

Cả nhà cậu nhỏ nhất, cậu da tốt nhất không phải là theo lẽ thường sao?

Yến Mạn Gia bị đạp một cái đau chân thở phì phì mà hất đầu qua một bên, bà lại suy nghĩ nói, "Cháu lúc này hẳn là đầy mặt đậu thanh xuân (*) mới đúng!" Nhưng Mạnh Đình ăn uống bình thường đều lấy nhạt làm chủ, cay một chút đều ăn không được, hơn nữa dược thiện cô Vương điều trị thân thể cho cậu chưa từng gián đoạn, da không tốt mới là kỳ quái.

((*) đậu thanh xuân: ý chỉ mụn trứng cá)

Yến Mạn Gia vừa nói, Mạnh Đình nhớ lại một chút mấy bạn học hôm nay cậu vừa gặp qua, quả thật rất nhiều người là đầy mặt đậu thanh xuân, cậu hơi sợ hãi mà sờ sờ mặt mình, không sờ thấy cái mụn nào, cậu mới thở phào một hơi.

Cậu nhìn nhìn Yến Tuy, sau đó lắc lắc đầu, "Em không muốn mọc đậu, không muốn biến xấu xí."

Cậu cũng chính là đẹp mắt chút, mới có thể hấp dẫn Yến Tuy, cũng không thể ngay cả chút ưu thế này cũng không có.

Yến Mạn Gia thấy Mạnh Đình bị dọa, bà rốt cục viên mãn mà ngồi xuống, bà không còn thanh xuân nữa, nhưng bà cũng không thể từ bỏ bảo dưỡng, hôm nào bà phải cùng Ninh Châu học hỏi kinh nghiệm chút.

Kỳ thực Yến Mạn Gia trong khoảng thời gian này ở nhà cũ, ngủ sớm dậy sớm, bình thường ngoại trừ vẽ, chính là xem TV, hàng đêm tự mình tập yoga, làm việc và nghỉ ngơi quy luật, tâm tình tốt, màu sắc tự nhiên cũng tốt. Bà ngay cả không trang điểm, nhìn đều so với lúc trước còn muốn đẹp hơn rất nhiều.

Bà hâm mộ da Mạnh Đình, đoán chừng cũng có rất nhiều người hâm mộ da của bà.

Mạnh Đình lại suy nghĩ một chút, sau đó lắc lắc tay Yến Tuy, "Mì buổi tối đừng thêm cay nữa."

"Được," Yến Tuy đồng ý, anh vốn không có ý định thêm.

Đám người Yến Mạn Gia nghe được đối thoại của bọn họ, đã sớm quen sự thật Yến Tuy thiên vị một mình Mạnh Đình rồi, ngoại trừ hôm nào buổi tối có cánh gà, bọn họ sẽ may mắn nếm một chút mì, lúc khác đều không thể, chuyện Mạnh Đình đối với Yến Tuy đều rất "bảo vệ đồ ăn", tùy tiện không thể cùng người chia sẻ.

Bọn họ nói chuyện, Yến Vũ và Hà Việt cũng từ tòa nhà bên cạnh tới, ngày đó phát sinh chuyện như vậy, Hà lão gia tử có lẽ vốn là muốn mở miệng giữ Hà Việt và Yến Vũ lại, cũng không mở miệng được, nhưng Hà Việt và Yến Vũ có kế hoạch sau khi thân thể Hà Việt hoàn toàn hồi phục, bọn họ chuyển ra ngoài ở.

Tới chỗ nào còn chưa có quyết định, có lẽ là Hải thành, có lẽ là nước F, bọn họ mặc dù trì hoãn thời gian hơn hai mươi năm, nhưng ước mơ của Hà Việt, bọn họ vẫn muốn đi hoàn thành.

Bọn họ ngồi xuống, mọi người liền bắt đầu động đũa ăn cơm.

"Đình Đình thi thế nào?" Yến Vũ sau khi để đũa xuống, hỏi Mạnh Đình một câu, nhưng trong miệng Mạnh Đình còn nhét cơm canh đấy, cậu ngước mắt nhìn về phía Yến Vũ, do dự một chút mới gật gật đầu.

Hà Việt kéo tay Yến Vũ một cái, bảo ông đừng nói chủ đề có thể làm cho Mạnh Đình không thích.

Nhưng Yến Vũ kỳ thực không nghĩ thế nào a, này không chỉ có Hà Việt che chở, ngay cả Yến Mạn Gia và Chân Hàm cũng ngước mắt nhìn sang, Yến Tuy không có nhìn, đó là anh hoàn toàn không thèm để ý cách nói của ông, cũng có cách để cho Mạnh Đình không để ý.

"Tận lực là được, thân thể quan trọng." Đây mới là nguyên nhân Yến Vũ mở chủ đề này, nhà bọn họ không thiếu trẻ con thành tích tốt, Mạnh Đình nguyện ý học thì học, không muốn học, cậu có Yến Tuy, cũng có sự nghiệp của mình, hoàn toàn không cần đi chen chúc cây cầu độc mộc(*) này.

((*) chỉ đường học vấn)

Mạnh Đình lúc này gật đầu nhanh chóng, cậu cười cười với Yến Vũ, sau đó gắp món ăn, thả vào trong đĩa của Yến Tuy, còn thúc giục một câu, "Ăn ngon, anh ăn."

Khẩu vị của Yến Tuy tương tự của Yến Vũ, món ăn kia hai người bọn họ gắp tương đối nhiều, Mạnh Đình đây là lo lắng Yến Tuy sẽ bởi vì Yến Vũ ăn nhiều, bị đói bụng.

Yến Vũ ngừng lại, thần sắc trong nháy mắt chuyển thành bất đắc dĩ, ông cầm đũa lên, ánh mắt Mạnh Đình lập tức phiêu tới đây, Yến Vũ gắp lên món Hà Việt nói thích ăn, Mạnh Đình mới dời ánh mắt đi.

(Ôi con dâu =)))) tui chớt mất =)))))

"Đó là Hà cha thích ăn, em biết."

Cậu thấp giọng nói với Yến Tuy, thấy món ăn trong đĩa của anh ăn xong, cậu lại lập tức gắp cho Yến Tuy.

Đương nhiên, món ăn trong đĩa cậu cũng toàn là Yến Tuy gắp cho cậu, mặn chay kết hợp, dinh dưỡng cân bằng.

Sau khi ăn cơm xong, mọi người lại bồi Mạnh Đình xem TV một lát, lúc này mới tản đi, Mạnh Đình sau khi trở về đã vận động một trận, trước mắt lại có chút buồn ngủ, nhưng cậu vẫn nhớ mì của Yến Tuy, không thể ngủ, cũng không để cho Yến Tuy dỗ cậu.

Bọn họ đến trong thư phòng, Yến Tuy xử lý sự tình, Mạnh Đình lấy laptop của cậu ra, bắt đầu suy nghĩ nước hoa bản 4 mùa cậu muốn cho Yến Tuy. Đương nhiên, trong suy nghĩ của cậu có một phần chính là nhìn Yến Tuy, dù sao cậu là vì Yến Tuy suy tính tự mình chế tạo một khoản nước hoa, cậu nhìn tới khá yên tâm thoải mái.

Yến Tuy tự nhiên cũng sẽ không một chút cũng không cảm giác, anh phân tâm, đồng thời tốc độ xử lý việc cũng không ngừng tăng nhanh.

Thấy Mạnh Đình nhìn anh một lúc lâu, anh nhìn lại máy tính, anh rốt cục đặt bút vào trong ống đựng, đứng dậy tới sau chỗ ngồi Mạnh Đình, từ phía sau lưng ôm lấy người, "Đang nhìn anh cái gì?"

"Đang suy nghĩ nước hoa đấy," Mạnh Đình nói, má hơi đỏ hồng chột dạ, cậu cầm lấy tay Yến Tuy rơi ở bụng cậu, cằm khẽ giơ giơ lên, "Nước hoa em cho anh, đương nhiên phải nghiên cứu bắt đầu từ anh."

"Có phải rất có đạo lý hay không?"

Nếu như Mạnh Đình không nói lời này, thật là có mấy phần đạo lý, nhưng cậu quay đầu lại, bộ dáng chột dạ kia, trong nháy mắt liền đem đạo lý kia áp không còn, đây đại khái là phiên bản khác của "Giả công tể tư" đi.

(Giả công tể tư: lấy việc công làm việc tư)

-----------------------

Min: Ngoài lề: nếu "bộ cuyển dổi qôn qữ" được áp dụng, chắc tôi bỏ nghề luôn. Mù cmn chữ luôn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.