Trong đầu Phó Âm Sênh còn có chút men say nên hơi choáng váng, phản ứng đầu tiên chính là bắt lấy cánh tay Mục Hoài.
Trong đôi mắt xinh đẹp lộ ra vẻ nghiêm túc: "Mục Hoài, ngàn vạn lần anh không được học theo anh ta."
Tiếng cười trầm thấp của Mục Hoài, chậm rãi tràn ra từ trong cuống họng, lòng bàn tay ấm áp vỗ về đỉnh đầu của cô, không chút để ý trả lời: "Nghe lời vợ."
"Ngoan." Không biết trong đầu Phó Âm Sênh đang nghĩ cái gì, cư nhiên nhón chân lên, muốn xoa xoa đỉnh đầu Mục Hoài.
Không nghĩ tới, Mục Hoài quá cao, cô nhón chân, cũng chỉ có thể sờ đến tai của anh.
Phó Âm Sênh ủy khuất mà dẹp miệng, ngửa đầu, dùng đôi mắt ướt nước nhìn Mục Hoài: "Muốn sờ một chút."
Mục Hoài bình tĩnh nhìn cô trong chốc lát, sau đó chậm rãi lắc đầu: "Không được."
"Em muốn sờ." Phó Âm Sênh tức giận, trực tiếp tiến lên, dẫm lên chân Mục Hoài, bò lên người anh.
Bên ngoài đều là người qua đường, nếu không phải bên ngoài hội quán có cây cột to chắn lại, thì cô đã sớm bị người phát hiện.
Mục Hoài duỗi tay đem mái tóc dài được buột cao của cô xả ra, bàn tay vuốt vuốt tóc cô, mái tóc dài che đi khuôn mặt nhỏ nhắn, người bên cạnh cho dù đi ngang qua, cũng không thấy được khuôn mặt của Phó Âm Sênh.
Chỉ có thể nhìn thấy một đầu tóc rối tung, cùng một nữ nhân dáng người nóng bỏng, đang ôm một người đàn ông mà làm nũng.
Ôn Hành bị đút cho một miệng cẩu lương, tức giận đến không thở được: "Hoài ca, chờ chị dâu tỉnh, cậu phải nhất định giải thích rõ giúp tôi một chút, đừng để chị dâu nói cho Minh Yên biết."
Phó Âm Sênh ghé vào trong ngực Mục Hoài, nhéo lỗ tai anh, nhỏ giọng mà nói bên tai anh: "Hư, chúng ta không nên nói chuyện với tra nam."
Thời điểm cô nói chuyện, thở ra hơi thở ấm áp tất cả đều phả vào lỗ tai của Mục Hoài.
Cánh tay Mục Hoài đang đặt trên eo cô càng thêm buộc chặt.
Lúc ánh mắt nhìn vào cô, mang theo khắc chế ẩn nhẫn, lòng bàn tay vỗ vỗ lên mông nhỏ của cô: "Ngủ một lát đi."
Thời điểm nói chuyện, Mục Hoài khẽ vuốt ve phía sau lưng cô, để cho Phó Âm Sênh dựa vào người anh nghỉ ngơi trong chốc lát, rốt cuộc, chờ sau khi về nhà.. cô chắc chắn sẽ rất bận rộn.
Câu nói rất nhỏ vừa rồi của Phó Âm Sênh, hoàn toàn bị Ôn Hành nghe được.
Ôn Hành vô ngữ mà nhìn đóa hoa lạnh lùng Hoài ca nhà mình đang dỗ dành vợ yêu.
Đặc biệt hối hận vì sao bản thân lại mang Mục Hoài đến đây chơi, ai biết, nữ minh tinh trong miệng Tống Từ, chính là chị dâu của mình.
Thật là.. làm cho người ta hít thở không thông mà.
Ôn Hành không còn lời nào để nói chỉ biết nhìn Mục Hoài, chỉ là đơn thuần không muốn Phó Âm Sênh nói bậy với Minh Yên.
Mục Hoài làm sao lại không nhìn ra tâm tư của Ôn Hành, một tay ôm vợ mình, một tay khác vỗ vỗ vai hắn: "Em ấy sẽ không nói với Minh Yên."
Anh đoán rằng Minh Yên là ai có lẽ vợ mình cũng không nhớ ra được.
Trong lúc Mục Hoài cùng Ôn Hành còn đang đứng nói chuyện, Tống Từ kéo làn váy đỏ từ bên trong chậm rãi đi ra.
Trên trán lấm tấm mồ hôi, chắc có lẽ là vội vã đuổi theo.
Nhìn Mục Hoài cùng Ôn Hành, Tống Từ hào phóng cười cười, sau đó ánh mắt đặt lên người Phó Âm Sênh: "Phó tỷ đang say, tôi đưa chị ấy về."
"Không cần, Hoài ca sẽ đưa chị dâu về nhà." Nếu đến lúc này, Ôn Hành từ nhiên cũng không giấu giếm thân phận Phó Âm Sênh nữa.
Ở trong lòng Ôn Hành, Tống Từ là một nữ nhân thức thời, biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói, thân phận của Phó Âm Sênh bị cô ta biết được, chỉ cần cô ta tiếp tục duy trì thông minh của hiện tại, thì sẽ không đi nói bậy ở những nơi khác.
Nếu không phải như thế, hắn cũng sẽ không qua lại với cô ta lâu như vậy.
Lại không nghĩ rằng, Tống Từ cư nhiên ngay trước mặt hắn, tươi cười nhìn vào Mục Hoài, vươn di động của mình ra: "Mục tổng, có thể cho tôi xin số điện thoại được không?"
Trong lòng Tống Từ có chút khẩn trương, không phải cô ta muốn chủ động xin số điện thoại kẻ có tiền, nhưng Mục Hoài lại khác, có số điện thoại của anh, cô ta sẽ có cảm giác an toàn hơn.
Lần này cần thiết phải có.
Vạn nhất Phó Âm Sênh muốn làm cô ta, dâm loạn cô ta, cô ta liền gọi điện thoại cho Mục tổng, kêu anh ta đi quản vợ mình.
Thấy Mục Hoài không dao động, dường như Tống Từ đang nghĩ đến cái gì, vội vàng lấy di động ra: "Đây là lệ vật Phó Âm Sênh đưa cho tôi, đây là ảnh hai chúng tôi chụp chung, quan hệ chúng tôi rất tốt."
Ôn Hành nhìn bọn họ, phản ứng đầu tiên không phải mình bị đội nón xanh, mà là nhìn về phía Mục Hoài, hắn cảm thấy, Mục Hoài khẳng định sẽ không cho cô ta số điện thoại của mình.
Ai ngờ..
Mục Hoài nhìn di động của cô ta một lát, thế nhưng lại đưa tay vào trong túi áo tây trang lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho cô ta.
Sau đó ôm Phó Âm Sênh, xoay người rời đi.
Vóc dáng của Ôn Hành cao hơn một cái đầu so với Tống Từ, cúi đầu là có thể nhìn thấy danh thiếp đang cầm trong tay cô ta.
Tống Từ lấy được danh thiếp, giống như lấy được kim bài miễn tử, đặc biệt quý trọng đem nó cất vào trong ví tùy thân, không cho Ôn Hành xem.
Ôn Hành khoanh hai tay, cười lạnh một tiếng: "Đó là danh thiếp của bí thư anh ta."
"Danh thiếp của bí thư cũng hữu dụng." Sự tình sau khi được giải quyết, Tống Từ cảm thấy hơi say, trực tiếp ôm lấy cánh tay Ôn Hành, câu đôi môi đỏ kiều diễm nhìn hắn cười: "Ngài kim chủ, đêm nay có còn muốn ngủ với em không?"
"Không ngủ, vậy em đi về ngủ trước nhé."
Ôn Hành hung hăng bóp cằm cô ta, hô hấp mãnh liệt phả vào tai Tống Từ: "Ngủ, bỏ ra nhiều tiền như vậy, không ngủ chẳng phải là lỗ vốn hay sao."
"Không nghĩ tới anh lại có tính quản gia như vậy." Tống Từ yêu mị cười ra tiếng, thân thể mềm mại đẫy đà dán lên người hắn.
"Không quản gia, thì làm gì có tiền để nuôi tiểu yêu tinh như em." Tiếng nói của Ôn Hành lộ ra một chút ý vị thâm trường, ôm lấy vòng eo tinh tế của nữ nhân: "Trực tiếp đến khách sạn."
"Như vậy mà cũng không chờ kịp." Tiếng cười duyên dáng của nữ nhân vang lên bên tai.
Không biết vì cái gì, xuyên thấu qua cặp mắt đang câu lên cười đến đẹp đẽ của Tống Từ, trong đầu Ôn Hành lại hiện ra một đôi mắt khác.
Thanh lãnh tự giữ lại bễ nghễ cùng kiêu ngạo.
Ed: Dạo này hơi bận, nên rảnh lúc nào mình sẽ up lúc đó nha. Hôm nay bị ốm nên được nghỉ, tranh thủ đăng bài cho các bạn. Rất cảm ơn các bạn đã ủng hộ truyện mình ed trong thời gian qua. Hãy tiếp tục ủng hộ ed nha. Yêu các cậu nhiều.