Sủng Hôn Rêu Rao

Chương 39



Ed: Vân Khinh

Mục Hoài dùng sức rất mạnh, cô đau quá.

Hơn nữa, anh thật thô lỗ, cùng với bộ dáng trầm tĩnh tao nhã ngày thường một chút cũng không giống nhau, thời điểm mỗi lần làm, giống như là đang giải quyết việc công, ánh mắt mang theo sự sắc bén đem cô ăn sạch không còn một mẩu xương.

Không biết.. Mục Hoài thành ra bộ dạng này, có phải là cô của trước kia luyện thành hay không.

Vô luận Mục Hoài làm chuyện gì, cũng đều gọn gàng, thậm chí ngay cả trong chuyện làm tình cũng là như thế, nhưng từ sau khi anh cùng Phó Âm Sênh cùng một chỗ, Phó Âm Sênh đặc biệt không muốn cái bộ dáng chậm rì rì này của anh.

Mỗi lần tiếp xúc, hay né tránh, như gần như xa, cho dù anh là một nam nhân bình thường tao nhã như thế nào đi nữa cũng sẽ bị những nữ nhân như thế này hấp dẫn, một khi đã bị trêu chọc thì tính công kích sẽ trở nên rất mạnh mẽ.

Cố tình Phó Âm Sênh lại rất thích một Mục Hoài như vậy.

Cho nên mới có Mục Hoài như ngày hôm nay.

Mà Phó Âm Sênh hiện tại, lại đột nhiên không thích cảm giác này, cô thích anh chậm rãi, không cần quá nhanh, cũng không phải rất kịch liệt.

Hơn nữa thường phải được hôn nhẹ ôm một cái, mới có cảm giác.

Cho nên, đối với loại xâm lược có tính công kích mãnh liệt của Mục Hoài, trong lóng có chút chịu không nổi, thế nhưng thân thể mạc danh kì diệu lại có thể thừa nhận được.

Hiện tại trong lòng cô thật rối rắm.

Thích và không thích, nó khiến cho bản thân cô lâm vào mê mang.

Tâm lý anh làm vậy với cô là anh không thương cô, nhưng cố tình thân thể lại yêu đến cực hạn.

Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ mang theo vẻ rối rắm của cô, ánh mắt Mục Hoài dừng lại trền bộ đề bài, ngón tay vướt ve cổ tay tinh tế của cô: "Không giải đề nữa, chúng ta về phòng ngủ."

Phó Âm Sênh cầm bút rối rắm trong chốc lát, sau đó thật sự nhìn về phía Mục Hoài: "Em có thể đi tắm rửa trước một chút không?"

"Em muốn mặc quần áo xong rồi làm bài."

Mục Hoài vừa rồi không mang bao, trên người cô hiện tại rất dính, còn có hương vị khó nói kia, cô đặc biệt khó chịu, không thể nào tĩnh tâm mà làm bài được.

Hơn nữa, bây giờ trên người cô không một mảnh vải, cả người trống không, ai có tâm tư đâu mà làm bài?

Cái này quả thật không phải là chuyện đùa.

Trước mặt cô quả thật là bộ đề cương thi đại học môn toán, cô tĩnh tâm làm, ít nhất cũng mất hai tiếng.

Mục Hoài nhìn thấy cái mũi nhỏ nhắn nhăn lại đầy sự ghét bỏ của cô, dường như rất không thích hương vị trên người, thần sắc anh hơi hơi phức tạp, động tác tùy ý cởi dây lưng áo ngủ, sau đó, trước ánh mắt kinh ngạc của Phó Âm Sênh, chậm rãi nâng tay vòng qua sau lưng cô, đem áo ngủ rộng rãi phủ lên đầu vai mảnh khảnh của cô, đem cô bọc đến không một kẽ hở.

Áo ngủ rộng thùng thình, giống như một cái chăn, đem hai người bọc lại

Phía sau lưng Phó Âm Sênh trơn bóng, cho nên cô có thể cảm nhận được thân thể đang kề sát vào người mình, ngửi được khí tức độc nhất của nam nhân, cùng lồng ngực dày rộng săn chắc.

Mục Hoài đưa cánh tay từ trong áo ngủ ra, tiếng nói trầm thấp vang lên: "Hiện tại có thể làm được chưa?"

"..."

Cẩu nam nhân!

Phó Âm Sênh hạ mi mắt, ánh mắt dừng lại trước ngực của mình, quả thật có che đi, đúng vậy, áo ngủ đơn bạc, vạt áo hơi mỏng, cái nên thấy hay không nên thấy đều lộ cả ra ngoài, cái này không phải là bịt tai trộm chuông thì là gì.

Đôi môi đỏ mọng hỏi cong lên vì bất mãn, cô đành phải nhận mệnh ngồi nơi này mà làm bài, không còn sự lựa chọn nào khác.

Chỉ có thể rưng rưng cầm bút máy, mở một trang đề thi ra.

Mẹ nó, Mục Hoài tiểu tiện nhân này, loại thời điểm này, anh cư nhiên còn bắt cô làm đề thi vào trường đại học.

Cố tình nam nhân đằng sau lưng kia đang chờ sức phát động, làm cho cô không dám giận dỗi với anh.

Nếu cô không giải đề, cẩu nam nhân Mục Hoài này, khẳng định sẽ ném cô lên giường làm đến không xuống giường được mới thôi.

Nghĩ lại liền cảm thấy thật đáng sợ.

Hơn nữa, làm một lần tỉ lệ mang thai rất thấp, nhưng nếu làm cả đêm, chuyện đó khó nói lắm.. Phó Âm Sênh yên lặng bắt đầu làm bài cả đêm, nếu không làm cô mang thai không có gì là lạ.

Kết quả đi kiểm tra của Mục Hoài đã báo, thân thể của anh quả thật tráng kiện, hoàn toàn không có vấn đề gì, cô cũng không có vấn đề gì, hai người ai cũng không có vấn đề gì, nếu không mang bao, quả thật tỉ lệ mang thai rất cao.

Phó Âm Sênh càng nghĩ, càng cảm thấy thân thể dính nhớp.

Rất muốn đi tắm..

Mục Hoài nhìn ra được tâm tư của cô, bàn tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài đen bóng của cô, một tay ôm chặt vòng eo mảnh khảnh, tránh cho áo ngủ rộng rãi không đến mức trượt xuống khỏi vai, ánh mắt anh dừng lại trên khung xương quai xanh tinh tế của Phó Âm Sênh, tiếng nói khàn khàn: "Ngoan, làm xong, là có thể đi tắm rồi."

Bàn tay đang cầm bút của Phó Âm Sênh có chút run rẩy, mở đề ra bắt đầu chọn đề mục để làm, nhìn thấy những con số vừa xa lạ vừa có chút quen thuộc, cô đột nhiên ngây ngẩn cả người.

Ngòi bút một vệt lên trang giấy trắng tinh, cô hoảng hốt phát hiện: "Đề này.."

"Làm sao vậy?" Mục Hoài vốn tựa lưng vào ghế cũng ngồi thẳng dậy, đem cô ôm vào trong lòng, nhìn vào một bên gương mặt xinh đẹp của cô, nhẹ nhàng hỏi.

"Em.. em không làm." Phó Âm Sênh ôm lấy đầu mình, cả người rơi vào trạng thái hoảng loạn tột độ, cô rất thích làm bài tập, nhất là môn toán, đề bài đó nhìn vào rất dễ dàng, nhưng cô ngay cả cách giải như thế nào cũng không biết.

Cô bỗng nhiên quay đầu lại, khẩn trương nắm chặt tay Mục Hoài, tựa như bắt được cọng rơm cứu mạng: "Mục Hoài, em không giải được đề đại học."

Ánh mắt Mục Hoài bình tĩnh nhìn vào cô, lòng bàn tay nhẹ nhàng vỗ về lưng cô, ở bên tai cô nhẹ nhàng trấn an: "Đừng sợ, thi không đậu đại học, anh nuôi em."

"Không đúng.." Phó Âm Sênh chống lại ánh mắt u ám của Mục Hoài, đột nhiên phía sau lưng lạnh toát, hiện tại cô không phải mười tám tuổi, mà là hai mươi tám tuổi, cuộc thi vào đại học đã kết thúc, Mục Hoài là cố ý thử cô, hay là đơn thuần chỉ muốn dỗ dành cô?

Đáy lòng Phó Âm Sênh trầm xuống, vội thu lại biểu tình lo lắng khẩn trương ở trong mắt, thời điểm ngẩng đầu lên, trong mắt đã khôi phục lại sự tĩnh lặng như cũ: "Anh không có chuyện gì làm hay sao mà bắt em giải đề toán cao trung chứ, có phải anh cố ý đánh vào sự tự tin của em hay không."

"Hiện tại đã trải qua mười năm rồi, làm sao em có thể giải được chứ."

Mục Hoài nhắm hai mắt lại, hít sâu một hơi, nữ nhân này, thật sự là.. Một chút cũng không tín nhiệm anh.

Tâm phòng bị nặng như vậy.

Mười năm cũng vậy mà một ngày cũng vậy, chưa từng tin tưởng anh.

Đột nhiên lửa giận trong lòng Mục Hoài có chút khống chế không được, bàn tay mạnh mẽ ôm chặt lấy eo cô, càng ngày càng chặt.

"Đau.." Phó Âm Sênh bị anh nắm đau đến kêu ra tiếng, bàn tay nhỏ bé cố nắm lấy cổ tay cứng rắn của anh, trong đôi mắt xinh đẹp đã mờ hơi nước, là đau đến khóc.

Mục Hoài muốn bóp chết cô phải không?

Mục Hoài trực tiếp nhấc người cô lên, đặt vào trong ngực mình, hung hăng cắn mạnh lên đôi môi đang khẽ nhếch lên kia, tiếng nói mang theo sự áp lực của lửa giận: "Còn có thể càng đau hơn."

Phó Âm Sênh bỗng dưng mở to hai mắt, trơ mắt nhìn nam nhân mang theo sự cường thế không thể chống đỡ từng chút xâm lược.

"..."

Đau, thật sự rất đau.

Phó Âm Sênh cho đến bây giờ chưa từng cảm nhận được đau đớn nào như lúc này.

Trong đôi mắt ngập nước nhìn thấy được sắc mặt u ám, ánh mắt lộ ra nguy hiểm thô bạo của nam nhân, Phó Âm Sênh thậm chí cảm nhận được lục phủ ngũ tạng của mình cũng đau đớn theo.

Bây giờ cô mới biết được, trước kia Mục Hoài đã nhẹ nhàng với cô biết bao nhiêu.

Ed: Thật sự thấy thương cho Mục ca quá chừng.

Sẵn đây mình cũng nói luôn là mình dùng QT để ed nên bạn nào từng đọc bản convert trên wiki thấy khác thì không thắc mắc nha. Mình có xem trên wiki có chỗ thấy khác rất nhiều so với bản raw. Nên mình dùng QT ed cho sát với tác giả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.