Sủng Hôn

Chương 11



Edit: Meimei

Điện thoại di động ting một tiếng, một cái tin tức hiện lên.

Chương trình <Chúng ta yêu nhau đi> tiến hành công bố nữ khách mời thần bí, là biên kịch <Thầm mến>, lưu lượng đang nổi Summer! Mọi người trên mạng đều sôi nổi bày tỏ: Người phụ nữ này cuối cùng cũng không kiềm chế được. Trước đây dạy học là chọc ghẹo tiểu thịt tươi. Có người nói, Summer hay mang khẩu trang là bởi vì cô ta bị hủy dung, không biết tháo lớp khẩu trang kia xuống có hù chết khán giả không nữa.

“Chồng của cậu, người có giọng nói giống nam thần, có phải tướng mạo cũng rất soái đúng không?”

Tô Minh vẫn còn băn khoăn với những gì mình nghe được.

“Tớ có lên hot search ko?”

Du Hạ đứng dậy đi lên cầu thang, nói:

“Bây giờ cậu xem xem.”

Du Hạ đi vào thư phòng, mở máy vi tính lên. Tô Minh nói:

“Thật sự là lên hot search. Tổ tiết mục mới ra thông báo, tốc độ của bọn họ nhanh thật.”

“Tớ muốn kiện họ tội phỉ báng! Lúc nào thì gương mặt tớ bị hủy?”

Du Hạ đăng nhập vào weibo, mở hot search ra, đứng vị trí thứ 6 là Summer tham gia chương trình <Chúng ta yêu nhau đi>, chắc là tổ tiết mục mua hot search. Hơn phân nửa bình luận đều nôn ói tướng mạo của Du Hạ, Du Hạ nhíu mày:

“Mấy người này đều đi viết sách hết?”

“Đoán chừng là phản hắc, cậu bình tĩnh một chút.”

Tô Minh thực sự muốn bò từ trong điện thoại ra kiềm chế Du Hạ lại.

“Đừng náo, bớt giận, bớt giận. Sau khi lên sóng, gương mặt kia của cậu nhất định sẽ hù chết bọn họ, đại mỹ nhân Summer.”

“Tớ có thể đăng ảnh tự sướng lên weibo. Hiện tại tớ muốn để cho bọn họ biết cái gì mới là thẩm mỹ.”

“Bên tổ tiết mục muốn dùng điểm này để lôi kéo người xem, cậu không thể lộ diện mặt mũi như vậy được.”

Tô Minh nói tiếp:

“Bây giờ tớ mời cậu uống trà sữa, cậu bớt giận đi mà.”

“Giảm cân.”

Du Hạ đẩy bàn phím ra, khoanh tay dựa vào thành ghế nhìn màn hình máu tính. Vì sao người khác lên hot search đều là mặt tốt đẹp? Chỉ có cô không phải hoa tâm thì cũng diện mạo xấu.

“Để tớ mua thủy quân đến khống bình luận, cậu đừng xía vào.”

Cuối cùng Tô Minh cũng nghĩ đến chính sự, nói:

“A, đúng rồi. Tớ tìm cậu để nói chuyện chính sự, cậu nhanh đưa dàn ý <Thịnh Hạ> cho tớ, hiện tại đã lập hạng mục kêu gọi đầu tư, có mấy công từ đang chờ nội dung.”

Du Hạ nhíu mày:

“Tớ đã từng nói qua chuyện này không thể gấp đúng không?”

“Chỉ là đã lập hạng mục, sau này còn có thời gian bổ sung thêm vào mà. Hạng mục này có thể giúp cho công ty nâng cao một bậc. Scandal của Vưu Mỹ làm cho công ty tổn thất không ít, bây giờ chúng ta cần phải làm mới diện mạo gia tăng sức ảnh hưởng của mình, lôi kéo lưu lượng.”

Bộ <Luyến ái> và <Tiền diện> đều dựa trên nguyên hình Tư Dĩ Hàn, <Thầm mến> là khúc dạo đầu, nhưng <Thầm mến> và <Thịnh Hạ> là lúc Du Hạ đã có chỗ đứng trong ngành, các chi tiết tình cảm được nắm bắt chuẩn xác, vì vậy hai bộ này sẽ rất được nghênh đón. <Thịnh Hạ> nói về tình yêu cuồng nhiệt, nhưng cho đến bây giờ ngay cả thân thể Tư Dĩ Hàn, Du Hạ cũng không đến gần được, không biết cái gì gọi là tình yêu cuồng nhiệt nóng bỏng. Tô MInh có chút lo lắng.

Ở nhà ba ngày nhưng một chữ cũng không viết được, còn tự cho mình một cái mụn viêm to trên mặt. Du Hạ soi gương nửa ngày nhìn cái mụn kia, đang muốn nặn nó thì lại quyết định ko nặn nữa.

Cô tháo búi tóc xuống, táo mắt kiếng, cầm điện thoại di động lên thì đúng lúc Tô Minh gọi đến.

“Tô tổng.”

“Buổi tối có thời gian không?”

“Chuyện gì?”

“Tổ tiết mục muốn mời cậu ăn cơm.”

“Mấy người?”

“Đạo diễn sản xuất, còn có nhà trài trợ lớn nhất, kim chủ Hồng Phong sản xuất ô tô.”

“<Luyến ái> cũng do Hồng Phong tài trợ?”

“Đúng vậy.”

Du Hạ như có điều suy nghĩ. Cô đã từng tiếp xúc qua với Hồng Phong. Trài trợ của <Tỏ tình> có Hồng Phong nhưng cô thực sự không thích ông chủ của Hồng Phong.

“Không muốn đi.”

“Tớ đến đón cậu, được không? Thay áo quần, cho bọn họ chút mặt mũi đi.”

Tô Minh nói:

“Không đi là đắc tội với bọn họ, sau này còn muốn hợp tác …”

Du Hạ không thích nghe Tô Minh lải nhải, ngắt lời cô:

“Đưa địa chỉ cho tớ.”

“Được.”

Bảy giờ tối, Du Hạ và Tô Minh gặp nhau trước cửa nhà hàng. Tô Minh nhìn thấy Du Hạ bước xuống từ trên xe việt dã, một thân nhàn nhã, xinh đẹp, tóc dài xõa xuống vai, chân mang một đôi giày thể thao phiên phản giới hạn, lộ ra mắt cá chân trắng nõn tinh xảo.

Tô Minh lấy lại tinh thần, nói:

“Qủa thực không dám tưởng tượng nổi trên thế giới này có người không yêu cậu. Chồng cậu là loài động vật thần kỳ gì vậy không biết?”

Du Hạ nheo mắt nhìn Tô Minh, xoay người đi vào nhà hàng:

“Anh ấy là loài động vật quý hiếm trên thế giới, chỉ có một.”

“Chương trình tuyên bố cậu chính thức tham gia, hot search cũng lên rồi, vị kia nhà cậu nói gì không? Có đòi ly hôn không?”

“Cái gì cũng chưa nói, đi Hồng Công rồi.”

“A?”

“Có thể trở về sẽ nói.”

Du Hạ đi vào nhà hàng với Tô Minh. Tô Minh mới đi hai bước thì dừng lại:

“Con mẹ nó!”

Du Hạ quay đầu nhìn sang:

“Có thể ưu nhã một chút không?”

“Ca ca của chúng tớ làm sao có thể ở cùng với cô ta được?”

Tô Minh lướt hot search, cau mày:

“Lâm Họa này có bị bệnh hay không? Con mẹ nó muốn lợi dụng ca ca của chúng tớ để cọ nhiệt!”

Cái gì?”

Du Hạ liếc nhìn màn hình di động của Tô Minh, tâm chợt trầm xuống, tay chân cảm thấy lạnh lẽo.

Có người đi Hồng Công tham gia buổi đấu giá vô tình gặp được Tư Dĩ Hàn và Lâm Họa. Món đấu giá cuối cùng của phòng đấu giá ngày hôm nay là một viên kim cương màu hồng 10 cara. Ngụ ý là tình yêu độc nhất vô nhị trên thế gian. Quần chúng buôn dưa đoán là Tư Dĩ Hàn muốn mua nó để cầu hôn Lâm Họa.

“Cầu con mẹ nó hôn! Cô ta nằm mơ à?”

Tô Minh đổi sang tài khoản phụ, điên cuồng chuyển phát:

“Người qua đường ở đâu mau ra đây? Là con chó Lâm tiểu thư nuôi dưỡng sao? Ca ca đi tham gia buổi đấu giá chính là muốn cầu hôn cô? Có phải ca ca hô hấp chung một bầu không khí với tôi thì liền cùng tôi hôn nhau?”

Tô Minh nghiến răng nghiến lợi mắng:

“Chưa từng thấy qua đoàn đội nào hèn hạ như vậy! Nô tỳ rửa chân cũng dám cọ nhiệt với ca ca của chúng tớ!”

Hot search đứng thứ hai #Lâm Họa#, góc độ chụp ảnh không tệ, cô ta ưu nhã ngồi trong phòng đấu giá. Cô ta mặc một bộ lễ phục màu xanh lam, nhìn rất khéo léo, ưu nhã.

Bức ảnh đứng thứ hai trên weibo là hiện trường hội đấu giá. Lâm Họa quay đầu nhìn Tư Dĩ Hàn. Ánh đèn ở hội đấu giá hơi mờ ám, từ góc chụp bức ảnh kia có thể nhìn thấy ánh mắt thâm tình của Lâm Họa. Bức ảnh tiếp theo là Tư Dĩ Hàn quay đầu lại, bốn mắt đối nhau, không khí có vẻ ám muội.

Phối văn: “Vượt qua thời không, vượt qua mười năm, anh vì em mà đến.”

Fan CP mười năm nay thập phần viên mãn.

#Dĩ Hạ làm thơ, Hàn Thạch đính ước#

Đúng, hot search này là do fan CP đẩy lên. Toàn bộ nội dung là: Dĩ Họa làm thơ, Dĩ Hạ đính ước. Băng tan vào mùa xuân, tình yêu dừng lại giữa mùa hè. Album thứ ba của Hàn ca, mỗi một bài hát đều viết về mùa Hạ.

Đĩa đơn đầu tiên của Tư Dĩ Hàn gọi là summer, mùa hạ. Bởi vì trong mv bài hát này, Lâm Họa làm nữ chính cho nên liền nổi tiếng. Hai người làm mv này cho nên fan CP lúc nào cũng nói đây chính là tác phẩm đính ước của hai người bọn họ.

Nếu như Du Hạ không phải là vợ của Tư Dĩ Hàn, cô có lẽ cũng sẽ tán thưởng một phen.

Nhưng Du Hạ là vợ trên danh nghĩa của Tư Dĩ Hàn, bây giờ cô chính là người ăn chanh dưới cây chanh.

“Cái gì là Dĩ Hạ đính ước? Đám fan CP này bị mất não hết à? Hàn ca của chúng tớ viết bài hát này là về tình thân, được chứ! Em gái của Hàn ca tên là Hạ.”

Tô Minh mắng:

“Trước đây Hàn ca tiếp nhận phỏng vấn đã nói qua, thế nào mà bây giờ thành mùa hè của Lâm Họa rồi?”

Du Hạ ngẩng đầu nhìn Tô Minh, thở dài:

“Làm trò em gái cũng không nặng như vậy.”

“Thối lắm, Hàn ca của chúng tớ là muội khống, cuồng ma cưng chiều em gái, làm trò gì? Mỗi một album đều đề tên tặng cho Hạ Thiên, chính là em gái của anh ấy. Liên quan gì đến Lâm Họa? Thật là cô ta muốn giát vàng lên mặt mình.”

Tô Minh mắng  không suy nghĩ, sau đó quay đầu lại nhìn Du Hạ, bỗng nhiên thanh tỉnh lại:

“Tớ không có ý tứ mắng chửi cậu, đừng hiểu lầm nha.”

“Cậu có nghĩ Hạ Thiên này thực sự là Lâm Họa không? Diễn viên chính của mv là cô ta mà.”

Tô Minh nói tặng cho em gái không phải là thổi phồng lên chứ.

Du Hạ cũng không dám nghĩ Hạ Thiên trong album kia là cô.

“Cậu không phải là fan của Hàn ca, sao cậu có thể hiểu được?”

Tô Minh theo đuổi minh tinh không cần nói đạo lý.

“Hàn ca sẽ không thích Lâm Họa.”

“Vậy anh ta thích ai?”

“Thích ai cũng không phải Lâm Họa. Cái tầm nhìn này khẳng định là tự khống nha. Cậu xem Lâm Họa ở vị trí bên trái Hàn ca, Hàn ca quay đầu lại hợp với chỗ ngồi một góc 90 độ, chắn chắn là anh ấy đang nhìn về phía sau. Với đường nhìn này, tớ có thể làm ra mười mấy minh tinh khác nhau. Mà nếu Hàn ca thật sự ở cùng một chỗ với cô ta thì chắc chắn anh ấy sẽ ngồi cùng với cô ta. Thế mà khoảng cách giữa hai người rộng như biển vậy, rõ ràng là cô ta cố ý cọ nhiệt Hàn ca.”

Hai người đi vào nhà hàng, Tô Minh mới thu lại bộ dạng hung ác, xuất ra nụ cười thương nghiệp. Dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ, hai người đi vào phòng. Những người khác đã đến rồi, nhân viên cao cấp của Nhị Đài, đạo diễn của chương trình <Chúng ta yêu nhau đi>, còn có nhà sản xuất Lưu. Ngồi chính giữa là một người đàn ông tầm ba mươi tuổi, là lão tổng của ô tô Hồng Phong – Trần Hồng.”

Nhìn thấy Du Hạ, ông ta liền trực tiếp nhìn chằm chằm cô:

“Du tiểu thư.”

“Trần tổng.”

Du Hạ ôn hòa chào hỏi, rồi bắt tay với người khác, định ngồi xuống thì Trần Hồng lập tức chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh ông ta:

“Cô đến đây ngồi.”

“Vậy tôi qua đó ngồi.”

Tô Minh cười, bước nhanh qua ngồi xuống chỗ bên cạnh Trần Hồng, nói:

“Trên đường kẹt xe nên đến trễ, tôi kính Trần tổng một ly.”

Năm hai mươi tuổi Du Hạ đã viết sách. Sau khi bộ sách đầu tiên là <Thầm mến> được xuất bản liền bán cực chạy, một đường tiến vào bảng vàng tiêu thụ, làm bá chủ trên bảng vàng hai năm liền. Sau khi tốt nghiệp, trở về nước thì viết kịch bản <Thầm mến>, thu được doanh số rất cao. Sự nghiệp của cô bằng phẳng một đường lên cao. Tính cách cũng cao ngạo, mặc kệ ở đâu cũng không có ai dám làm khó cô.

Năm trước trong một buổi họp báo, Trần Hồng nhìn thấy bộ dạng summer mang khẩu trang liền bắt đầu theo đuổi cô. Tin tức cá nhân của Du Hạ được bảo mật rất cao, cô không đến công ty thì Trần Hồng cũng không tìm được cô.

Sau đó Nhị Đìa muốn làm một chương trình nên tìm đến hắn, muốn hắn đầu tư. Trần Hồng có một yêu cầu là chỉ cần Du Hạ tham gia thì bao nhiêu tiền hắn cũng có thể đầu tư vào đó.

“Đã lâu không gặp, Du tiểu thư ngày càng xinh đẹp.”

Trần Hồng nhìn Du Hạ chăm chú, tùy ý cạn ly với Tô Minh, uống một hơi cạn sạch rồi gọi người rót rượu cho Du Hạ.

“Dị ứng cồn.”

Du Hạ mặt không đổi sắc nói dối, người như Trần Hồng xứng để mời rượu cô sao?

“Mang cho Du tiểu thư một ly nước chanh.”

Trước đó vì chuyện của Tư Dĩ Hàn mà cô có chút phiền lòng, hiện tại tâm tình của Du Hạ càng không tốt. Bữa cơm này giống như Hồng Môn Yến vậy, Du Hạ uống một ngụm nước trà, không nói gì.

Rượu quá ba tuần, Trần Hồng mượn rượu mời, bưng ly rượu đi đến bên cạnh Du Hạ, một tay khoác sau lưng ghế, hơi cúi người, tư thế này giống như đang ôm Du Hạ vậy:

“Tôi có thể gọi em là Du Hạ không? Hay là Summer?”

Trên người Trần Hồng có mùi thuốc lá rất nặng, mùi vị nồng nặc áp sát vào, trong lòng Du Hạ có chút chán ghét, ngừng thở nói:

“Gì cũng được.”

“Du Hạ xinh đẹp, em có tiện uống  với tôi một chén không?”

“Không tiện.”

Du Hạ đẩy ghế đứng dậy. Bữa cơm hôm nay cô không thể phụng bồi. Cô lùi về phía sau một bước, tạo khoảng cách mới nói:

“Xin lỗi, tôi có việc, đi trước.”

Trần Hồng kéo vai Du Hạ lại. Hắn lớn như vậy rồi mà chưa có ai năm lần bảy lượt không nể mặt hắn như Du Hạ:

“Du tiểu thư, con mẹ nó, cô đừng có rượu mời không uống thích uống rượu phạt! Tôi cho cô mặt mũi, cô cũng đừng hếch mũi lên trên!”

Du Hạ xoay người cầm ly nước trên bàn lên đổ lên đầu Trần Hồng, nước trà chảy xuống, có một cọng lá trà còn dính trên trán hắn.

Du Hạ ưu nhã đặt ly trà lên bàn, lạnh nhạt nói:

“Xin lỗi, rượu gì tôi cũng không uống.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.