Bốn bề yên tĩnh, ánh sáng mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào. Da thịt trắng noãn của Du Hạ dưới ánh mặt trời phát sáng, cô xinh đẹp, mị mục như hoa.
“Em có phải là cô gái xinh đẹp nhất không?”
Khóe môi Du Hạ giương lên, giọng nói trầm thấp mềm mại. Bộ dạng không mềm yếu, đôi mắt sáng ngời nhìn Tư Dĩ Hàn. Cô mặc quần dài màu đen, xương cổ tay tinh tế mảnh khảnh, da thịt non mịn tựa như chỉ cần chạm một chút là sẽ xuất hiện những vết hằn đỏ. Bàn chân nhỏ nhắn lộ ra ngoài. Cô cực kỳ xinh đẹp.
Tư Dĩ Hàn đi về phía Du Hạ, tay đặt trên bàn ăn, cúi người. Du Hạ ngồi thẳng bình tĩnh nhìn anh.
Đôi mắt của Tư Dĩ Hàn trong trẻo, sạch sẽ vậy là lại sinh ra một tia cấm dục hiếm thấy. Xung quanh đều là khí tức của Tư Dĩ Hàn, lạnh lùng mà thanh dục. Du Hạ đè xuống nhịp tim đập thình thịch, hất cằm lên nói:
“Em có đẹp hay không anh có cần phải suy nghĩ lâu như vậy không?”
Tư Dĩ Hàn lại tiến đến gần cô hơn, đôi mắt thanh thúy hàm chứa vài phần ý tứ không rõ tâm tình.
“Tư Dĩ Hàn.”
Du Hạ mất hứng. Tư Dĩ Hàn ở trong vòng giải trí thấy qua nhiều mỹ nhân như vậy, mắt đều hoa lên rồi đúng không.
“Không ai trực tiếp cầu người khác khen bản thân mình như em.”
Tư Dĩ Hàn đứng dậy, hầu kết khẽ di động, thanh âm trầm thấp nói. Anh đưa tay lấy ly ca cao nóng và đồ ăn sáng trên bàn, ném tất cả vào thùng rác.
“Anh không phải là người khác, anh không thể khen em một câu sao? Anh vứt đồ ăn của em làm gì?”
“Đồ ăn của em?”
Tư Dĩ Hàn liếc mắt nhìn Du Hạ:
“Đây không phải là đồ Thương Duệ mang đến?”
“Cho em chính là của em.”
Đôi mắt Du Hạ trong suốt vừa xinh đẹp vừa kiều diễm, đôi môi đỏ mọng bởi vì uống ca cao nóng mà ẩm ướt. Người đàn ông Tư Dĩ Hàn thực sự là cả đời làm anh trai!
“Vứt đồ ăn của em làm gì?”
Tư Dĩ Hàn đi đến huyền quang, cầm một túi đồ ăn đặt trên bàn ăn:
“Anh có thể để em bị đói sao?”
“Tư Dĩ Hàn.”
Du Hạ giương mắt, chưa từ bỏ ý định. Ánh mắt trầm xuống, giọng nói chìm xuống, chậm rãi nói:
“Có phải tối qua anh đã vào phòng em?”
“Đo nhiệt độ cơ thể.”
“Sáng sớm em tỉnh lại phát hiện không mặc áo quần trên người.”
Âm cuối Du Hạ mang theo một chút tức giận:
“Lúc anh đo nhiệt độ cho em, em vẫn còn mặc áo quần đúng không?”
Bầu không khí trong căn phòng bỗng nhiên trầm xuống.
“Đo nhiệt độ tất nhiên không cần cởi áo quần.”
Ngón tay Tư Dĩ Hàn gõ gõ trên mặt bàn, giọng nói cũng trầm xuống:
“Cũng không cần vén chăn ra. Em có mặc áo quần hay không, anh không rõ ràng lắm.”
Du Hạ mở nắp hộp đựng cơm ra, mùi cháo thơm đập vào mặt. Cô lấy cái muỗng khuấy khuấy cháo. Như có điều suy nghĩ, ánh mắt quét qua logo hộp đựng đồ ăn, là đồ ăn của khách sạn năm sao Toàn Cầu. Lúc bố qua đời, thời gian đó Du gia rất hỗn loạn. Tư Dĩ Hàn sợ bị paparazzi theo dõi cho nên mỗi lần quay về thành phố S đều ở tại khách sạn này. Mẹ cô nằm viện, Du Hạ tứ cố vô thân, buổi tối sợ hãi không dám ngủ ở nhà nên thường len lén chạy đi tìm Tư Dĩ Hàn. Năm ấy cô mười tám tuổi, người trưởng thành ngủ cùng với người khác giới ít nhiều cũng có chút xấu hổ, vì vậy cô lấy lý do thích ăn đồ ăn ở nhà hàng khách sạn này để ở lại phòng của Tư Dĩ Hàn.
Anh cố ý đi mua bữa sáng cho cô?
Tư Dĩ Hàn cầm nhiệt kế qua:
“Đưa tay cho anh.”
Du Hạ chết lặng đưa tay cho Tư Dĩ Hàn. Hành động của anh y như bố cô vậy, không phải anh chỉ lớn hơn cô có ba tuổi thôi sao. Du Hạ dùng tay còn lại mở nắp hộp đựng há cảo tôm ra nhưng mở không được. Vừa muốn cầu xin giúp đỡ, Tư Dĩ Hàn đã đưa một tay đến:
“Tách.”
Hai người, một người một tay, phối hợp cực kỳ ăn ý. Du Hạ mở hộp ra, gắp một miếng há cảo đưa đến bên miệng Tư Dĩ Hàn.
Chậm chạp không thấy ai nhận, Du Hạ ngẩng đầu lên chống lại ánh mắt của Tư Dĩ Hàn.
“Không phải anh rất thích đồ ăn của khách sạn này sao?”
Du Hạ muốn rút tay về nhưng mà nước đổ khó hốt nên cô cứ như vậy, mắt to đơn thuần nhìn anh:
“Anh không ăn sao?”
Tư Dĩ Hàn rũ mắt xuống, lông mi che khuất tâm tình trong mắt, sống mũi cao thẳng. Du Hạ muốn rút tay nhưng Tư Dĩ Hàn đã cúi đầu xuống cắn một miếng. Môi anh chạm vào ngón tay của cô, nhẹ như lông chim nhưng cũng đủ để làm cho tim cô tê dại. Cô rút khăn giấy ra lau tay.
“Mấy năm nay anh không ăn đồ ăn ở khách sạn này rồi.”
Tư Dĩ Hàn làm như không có chuyện gì xảy ra, anh thu hồi nhiệt kế. Há cảo tôm vừa thơm vừa ngọt, tầm nhìn của anh rơi vào ngón tay của Du Hạ thì dừng lại. Anh ưu nhã xoay người, không để ý làm đầu gối va vào bàn ăn, nhất thời nhíu mày.
Du Hạ: “…”
Du Hạ:
“Anh có đau không?”
Tư Dĩ Hàn khôi phục vẻ mặt, lấy thuốc cảm từ trong thùng thuốc ra ném cho Du Hạ, nói:
“Uống hai viên, nếu buổi trưa còn khó chịu thì liền đi bệnh viện.”
Điện thoại di dộng đang đặt ở cửa vang lên cắt đứt tình cảnh lúng túng. Tư Dĩ Hàn cầm thùng thuốc đi đến huyền quang.
Du Hạ quay đầu lại nhìn bóng lưng của anh. Lưng anh thẳng tắp, tay cầm điện thoại di dộng mở khóa, ngón tay vuốt trên màn hình điện thoại màu đen, Du Hạ nhìn vậy cũng cuốn những ngón tay đó vuốt ve cơ thể của cô. Du Hạ không khỏi huyễn tưởng trong đầu một phen. Cô ăn xong một viên há cảo, đặt đũa xuống, lấy điện thoại di động ra chụp một tấm ảnh bữa ăn sáng.
Chụp xong lại tự sướng một phen.
Tư Dĩ Hàn đang nói chuyện điện thoại trong phòng khách, anh cúi đầu giọng nói nặng nề, bộ dạng nói chuyện của anh cũng giống y như vậy. Đầu bên kia không biết nói gì, anh cầm điện thoại rất lâu, sau đó mới lãnh đạm ừ một tiếng.
Du Hạ chụp mấy tấm đều cảm thấy không hài lòng, chỉ hận mình ăn trước làm gì, phá hủy mỹ cảm ban đầu của đồ ăn. Cô chỉnh sửa bày biện đồ ăn trên bàn một lần nữa, chụp hai mươi mấy tấm mới chọn được một tấm, lại chỉnh sửa màu sắc mới đăng lên weibo kèm theo câu <Chào buổi sáng!>
Vừa mới đăng weibo xong liền có hơn hai ngàn bình luận. Tất cả đều là fan của Thương Duệ, đều bỏ ảnh điện diện là Thương Duệ, vào nhục mạ cô.
“Cầu buông tha Duệ ca của chúng tôi!”
“Đại tỷ, cô có thể đổi người xào rang hot search không? Dán người vào Duệ ca của chúng tôi, cô không thấy phiền sao?”
“Dì à, làm phiền dì soi gương xem mặt mình đi, xem xem dì còn não không? Tỉnh táo lại chưa? Già đầu rồi còn muốn dán vào tiểu thịt tươi, không thấy buồn nôn sao?”
“Bữa sáng là người nào chuẩn bị cho hồ ly tinh lẳng lơ vậy? Đáng giá để cô chụp ảnh khoe.”
Từ lúc nào thì Du Hạ dán lên Thương Duệ? Thương Duệ xứng sao?
Fans này rốt cuộc là fan của Thương Duệ hay của Du Hạ? Bọn họ canh mãi ở weibo của Du Hạ sao? Du Hạ mới phát weibo có hai phút, bọn họ đã vào mắng đến 5 ngàn bình luận.
Thế nào cô lại trêu chọc bọn họ chứ?
Du Hạ vào hot search, đứng thứ nhất vẫn là Tư Dĩ Hàn, có điều màu đỏ đã biến mất. Đứng thứ tư là #Thương Duệ tham gia <Chúng ta yêu nhau đi>#, có người còn bạo liêu nói Thương Duệ bị tổ tiết mục lợi dụng, căn bản thông cáo là Thương Duệ, nay lại đổi thành người khác. Chương trình <Chúng ta yêu nhau đi> để Thương Duệ đợi lâu như vậy, một chữ ký cũng không ký mà trực tiếp đá văng Thương Duệ.
Tin tức này đăng lên, fans của Thương Duệ không tin. Idol của bọn họ làm sao có thể tham gia chương trình này? Sau đó nửa đường bị người khác cướp chương trình?
Mặc dù hình ảnh bị làm mờ nhưng căn bản có thể thấy rõ người ký hợp đồng trước là Thương Duệ. Fans của Thương Duệ liền bùng nổ. Idol nổi tiếng nhất vũ trụ của bọn họ, hợp đồng kia bọn họ không cần nhưng bị người khác cướp tuyệt đối không được.
Ai to gan dám cướp hợp đồng của Thương Duệ? Chuyện mấy ngày trước Thương Duệ và Du Hạ đi ăn cơm với nhau, bọn họ hoài nghi tổ tiết mục liên hợp với Du Hạ để lợi dụng Thương Duệ để cọ nhiệt cho chương trình.
Vì vậy tổ tiết mục và Du Hạ đều bị fans của Thương Duệ mắng chửi. Du Hạ trầm mặc vài giây, sau đó gửi tin nhắn weixin cho Tô Minh:
“Có phải không tra được ai là người cướp hợp đồng, đúng không?”
Du Hạ vừa uống thuốc xong, đặt ly nước xuống bàn thì Tô Minh gọi điện thoại đến. Du Hạ đứng dậy, đi đến cửa sổ sát đất trong phòng khách, ánh nắng mặt trời ấm áp chiếu lên xua tan hàn trí trên người:
“Tô tổng.”
“Chưa tra được, lần này công tác bảo mật của tổ tiết mục cực kỳ tốt.”
“Hot search nháo thành như vậy, Thương Duệ không quan tâm sao?”
“Hợp đồng là do nội bộ tổ tiết mục tiết lộ ra ngoài. Có người trong tổ tiết mục là fan của Thương Duệ. Fans của Thương Duệ quả thực quá điên cuồng rồi! Một chút đạo đức nghề nghiệp cũng không có, làm việc điên rồ, không có lý trí.”
Bởi vì Du Hạ bị cảm mạo mà mũi có chút ngạt, cô đến mở thùng thuốc đặt trong phòng khách ra tìm chai thuốc xịt mũi:
“Fans Thương Duệ nháo thành như vậy, ai nhận mâm này người đó chết. Tớ thật sự rất tò mò muốn biết ai dám nhận mâm này.”
“Có lẽ là một người không sợ chết?”
Du Hạ nhíu mày:
“Vậy tớ cũng sẽ nháo hot search.”
“Có thể là người lớn lên vừa xinh đẹp vừa khong sợ chết.”
Tô Minh sợ Du Hạ nửa đường bỏ gánh không làm nữa, bổ sung nói:
“Sản xuất Lưu tiết lộ tin tức vị đá rơi Thương Duệ này ngoại hình cũng rất đẹp mắt. Tuy hiện tại không biết người này làm trong lĩnh vực gì nhưng sản xuất Lưu nói tướng mạo tốt, tuyệt đối không nói láo.”
“Mua thủy quân loại bỏ mấy bình luận xấu này xuống cho tớ.”
“Cậu có thể dùng cách thức đơn giản mà thô bạo với Thương Duệ, nói anh ta để người của anh ta dẫn dắt fans qua chuyện khác. Không phải bình thường cậu đều làm như vậy sao?”
Đã từng có fans của một tiểu thịt tươi đụng chạm Du Hạ, Du Hạ trực tiếp tìm chính chủ, làm cho người đó phải đăng weibo công khai xin lỗi Du Hạ. Fans muốn giày vò Du Hạ ra sao, cô cũng sẽ làm họ lại y như vậy.
Du Hạ đặt chai thuốc xịt mũi xuống ghế salon, nghĩ đến bữa ăn sáng bị ném vào thùng rác, nói:
“Không muốn liên hệ với Thương Duệ, cậu tìm thủy quân đến áp bình luận đi.”
Du Hạ ngắt điện thoại, đăm chiêu xuất thần nhìn ra ngoài cửa sổ. Một lúc sau, phía sau vang lên tiếng bước chân. Du Hạ quay đầu lại thì thấy Tư Dĩ Hàn đang bước xuống lầu. Anh đã thay một bộ đồ màu trắng thoải mái, trên tay cầm một cái áo khoác màu lam:
“Bữa trưa dì giúp việc sẽ đến nấu cơm, có chuyện gì thì gọi cho anh.”
Tư Dĩ Hàn mặc áo sơ mi trắng là đẹp nhất, lộ ra tính lãnh đạm cấm dục. Du Hạ siết chặc điện thoại trong tay, nửa ngày mới mở miệng hỏi:
“Anh phải ra ngoài sao?”
Tư Dĩ Hàn dừng bước nhìn Du Hạ, nói:
“Công ty có chút việc, anh phải qua đó một chuyến.”
“Vậy à.”
Tư Dĩ Hàn rũ mắt, bàn tay đặt trong túi quần siết chặt. Nút áo sơ mi màu bạc đặt dưới ngón tay của anh lóe ra ánh sáng rực rỡ:
“Ít lui tới với Thương Duệ.”
Du Hạ nghe vậy nhất thời nổi lên cơn giận, nhìn chằm chằm Tư Dĩ Hàn, ánh mắt cô như có điều suy nghĩ, giọng nói mềm mại chứa chút ý tứ câu dẫn:
“Tại sao lại muốn em ít qua lại với cậu ta? Anh muốn quản em sao?”
“Không cho e lui tới là đúng, sao phải cần lý do? Trong công việc nếu cần thì có thể tìm anh, anh sẽ cho e tài nguyên tốt nhất.”
Một chiếc xe màu đen chạy đến, dừng lại trước cửa biệt thự. Châu Đĩnh xuống xe, đứng ở bãi cỏ lấy điện thoại ra.
“Anh Châu Đĩnh đến.”
Du Hạ chỉ chỉ ra ngoài cửa sổ, hỏi:
“Đón anh?”
“Tạm thời không nên ra ngoài, ở nhà dưỡng thân thể, hết cảm rồi lại đi làm việc. Anh đi đây.”
Tư Dĩ Hàn mở cửa đi ra ngoài. Gió lạnh theo anh thổi vào trong nhà, Du Hạ lấy tấm chăn mỏng trên ghế salon bọc mình lại. Tư Dĩ Hàn lên xe, Châu Đĩnh quay đầu lại nhìn một cái rồi cũng lên xe, chiếc xe màu đen nhanh chóng rời khỏi.
Du Hạ ngồi trong phòng khách một lát, thuốc cảm khiến cho cô buồn ngủ, cô đứng dậy đi lên lầu. Điện thoại di động tinh một tiếng, Du Hạ đưa lấy lấy điện thoại, trên màn hình hiện lên một hàng chữ thông báo: Thông báo mới của weibo: Winter-Tư đã trở thành fan của bạn.