Du Hạ chào hỏi đạo diễn và nhà xản xuất, sau đó xoay người ngồi vào vị trí của mình. Bạch Nhụy nhìn chằm chằm Du Hạ cho đến khi Du Hạ ngồi xuống mới phát ra âm thanh:
“Summer lão sư đẹp quá.”
Trong vòng giải trí không thiếu mỹ nhân, mập gầy dạng gì cũng không thiếu. Nhưng như Du Hạ vậy quả thực không nhiều lắm. Cô ấy xinh đẹp, hoạt bát, kiêu ngạo vừa đủ. Thanh quý minh diễm, đẹp mà không tục. Váy mà cô mặc tên người là lễ phụ cao cấp mới nhất của nhà thiết kế D, từ bản vẽ cho đến thành phẩm đều được làm bằng tay. Mấy tiểu hoa tranh nhau sức đầu mẻ trán cũng không mua được cái váy này, không nghĩ tới lại xuất hiện trên người Du Hạ.
Trên vành tai trắng ngần uyển chuyển tinh xảo mang một đôi bông tai kim cương tản ra ánh sáng dịu dàng. Trang sức trên người cũng không quá khoa trương nhưng mỗi một món đồ đều giá trên trời.
Du Hạ chậm rãi đưa mắt nhìn cô gái mặc váy vàng. Cô đã xem qua tư liệu, cô gái này là Bạch Nhụy, là một ngốc bạch ngọt:
“Xin chào.”
“Summer lão sư, xin chào! Cô thực sự rất ngoài tưởng tượng của tôi.”
Nữ hài vội vàng đứng lên, bắt tay Du Hạ:
“Cô thực sự rất đẹp.”
“Vậy cô tưởng tượng bộ dạng của tôi như thế nào?”
Âm cuối của Du Hạ hơi cao lên, sinh ra vài phần ý tứ cảm xúc.
“Tôi nghĩ là có thể cô lớn tuổi một chút, cũng không đẹp mắt như vậy. Người làm việc phía sau hậu đài có thể sẽ không quá chú trọng hình tượng.”
Thật là dám nói.
Nhất thời tất cả mọi người đều nhìn về phía Bạch Nhụy. Thảo nào lăn lộn nhiều năm như vậy vẫn còn là một tiểu trong suốt.
“Chỉ cần một câu nói của cô mà làm cho nhiều người rơi vào trong nước nha.”
Giọng nói của Du Hạ rất nhạt nhưng lại rất ôn hòa. Du Hạ quay đầu lại hỏi Thẩm Du:
“Kịch bản là gì?”
“Chờ Lâm Họa tỷ đến đã.”
Thẩm Du thu hồi ánh mắt. Summer đẹp như vậy thảo nào bên trên nói giá trị nhan sắc của Du Hạ có thể đứng đầu giới giải trí.
“Du Du.”
Một giọng nói từ phía lối vào vang lên, Du Hạ ngẩng đầu nhin thấy Lâm Họa mặc một bộ lễ phục màu đen đi đến, cô ta cũng để tóc xỏa xuống vai, trên tay cầm một đôi găng tay màu đen. Du Hạ gật đầu coi như chào hỏi.
Thẩm Du thấy Lâm Họa liền lập tức tươi cười nói:
“Đã lâu không gặp.”
Lâm Họa khách khí mà xa lạ chào hỏi Thẩm Du, sau đó nhìn về phía Du Hạ.
“Đây là Summer lão sư.”
Thẩm Du giới thiệu.
Trong mắt Lâm Họa mang theo vài tid tìm tỏi, gặp Du Hạ cung không chủ động bắt chuyện mà trực tiếp đi về chỗ ngồi của mình. Đạo diễn đi đến nói qua quá trình quay một chút. Mấy hoạt động của chương trình thực tế yêu đương này rất không có ý nghĩa. Nếu yêu đương đều phải như vậy, Du Hạ tình nguyện làm cẩu độc thân còn hơn.
“Năm phút nữa sẽ bắt đùa ghi hình, mọi người không cần quá khẩn trương.”
Đạo diễn nhìn về phía Du Hạ. Hình như đây là lần đầu tiên Du Hạ xuất hiện trước máy quay.
Du Hạ ngẩng đầu lên nhìn thấy ánh mắt quan tâm của đạo diễn, cô nhướng mày, khẩn trương? Cái này sẽ xuất hiện trên người cô sao?
Bắt đầu ghi hình, mỗi người đều tự giới thiệu mình, sau đó tổ tiết mục cung cấp điện thoại di dộng để mỗi người liên hệ với bạn cặp của mình. Điện thoại này chính là ngày hôm qua tổ tiết mục đã lấy của bọn họ, bên trong có số điện thoại của người bạn cặp, các cô phải gọi và đặt câu hỏi cho đối phương.
Du Hạ nhìn màn hình điện thoại di động của mình, từ hôm qua đến bây giờ đều trống rỗng. Những người khác trước đó đã nói nghề nghiệp tướng mạo của mình dễ nhìn ra sao, còn có lúc gặp mặt sẽ ăn mặc như thế nòa rồi. Cái người bạn cặp này cũng quá không thú vị đi? Du Hạ nhìn khung trò chuyện trống rỗng, nghĩ làm thế nào để mở miệng. Phó đạo diễn cầm tấm bảng lên nhắc nhở:
“Người tương tác với cô đâu?”
Du Hạ cũng muốn biết bạn cặp của mình ở đâu.
“Tướng mạo của anh có đẹp mắt không?”
Du Hạ cuối cùng cũng gõ câu hỏi rồi bấm nút gửi.
Người quay phim cho Du Hạ thấy vậy cũng bất đắc dĩ cười, đúng là Summer nhan khống* danh bất hư truyền. (*Nhan khống: mê nhan sắc, mê sắc đẹp.”
Chỉ trong chốc lát, điện thoại “tinh” một tiếng, một câu trả lời không phải ngắn mà là quá ngắn gửi đến:
“Tạm được.”
Du Hạ đối với giá trị nhan sắc tạm được không thấy có hứng thú mấy, cô quay đầu liếc nhìn Lâm Họa, cô ta vừa cười vừa cùng bên kia nói chuyện phiếm. Lâm Họa rốt cuộc đến đây làm gì?
Du Hạ lần nữa đặt câu hỏi:
“Anh là nghệ sĩ sao?”
“Summer lão sư, cô chuẩn bị quà gặp mặt là gì?”
Thẩm Du bị đạo diễn nhắc nhở đến lần thứ ba mới bắt đầu mở miệng hỏi Du Hạ.
“Nước hoa.”
Du Hạ nhìn camera nói ra tên món quà của mình.
“Vì sao lại lựa chọn món quà này?”
Bởi vì Du Hạ lười chọn quà, lúc xuất phát mới lấy đại một món quà mang theo. Du Hạ mỉm cười ưu nhã nói:
“Sau cơn mưa trời lại sáng, tôi mong muốn người kia trong tương lai sẽ mang đến cho tôi cảm giác an toàn và ấm áp.”
Tô Minh đứng dưới quả thực muốn vỗ tay thật lớn cho Du Hạ. Một món quà tùy ý cho có lệ mà cũng có thể nói được hay như vậy.
“Cô nghĩ bạn cặp với cô là người như thế nào?”
Đối diện với câu trả lời hai chữ, Du Hạ làm sao biết người đó ra sao? Sớm biết tổ tiết mục làm chương trình loạn thất bát tao như vậy, cô liền không đến.
“Tôi hy vọng đó là một người ấm áp.”
Du Hạ dối lòng nói.
“Hiện tại tổ tiết mục sẽ gửi cho các vị năm bức ảnh của năm vị nam khách quý, sau đó sẽ phóng trên màn ảnh lớn. Các vị hãy chọn ra bức ảnh giống với người bạn cặp nhất của mình.”
Du Hạ mở weixin nhận hình ảnh, hai bức ảnh trước là hai bức mà trước đó tổ tiết mục đã tung ra, Du Hạ kéo xuống. Bức ảnh thứ ba là Thương Duệ. Tại sao Thương Duệ còn đến tham gia chương trình này? Không phải hắn và tổ tiết mục đã nháo một trận sao?
Bức ảnh thứ tư Du Hạ còn chưa thấy rõ mà mọi người xung quanh đã kinh hô. Du Hạ ngẩng đầu nhìn hình ảnh trên màn hình lớn. Tư Dĩ Hàn mặc áo sơ mi trắng. Bạch Nhụy là người hô to đầu tiên, cô nàng che miệng lại tay chỉ vào màn hình cố gắng đè ép tiếng thét chói tai:
“Hàn ca! Tư Dĩ Hàn!”
Du Hạ nhanh chóng điều chỉnh vẻ mặt nhưng tim đập nhanh thêm vài phần. Cô cầm điện thoại nhịn không được quay đầu nhìn về phía Lâm Họa, Lâm Họa cũng đang nhìn cô. Bốn mắt nhìn nhau, Lâm Họa nở một nụ cười hoàn mỹ.
Du Hạ nhìn Tô Minh phía dưới khán đài, vẻ mặt Tô Minh cũng mờ mịt nhưng đạo diễn, nhà sản xuất và người chủ trì đều rất bình tĩnh, chắc đã sớm biết chuyện này. Tư Dĩ Hàn chưa bao giờ tham gia chương trình thực tế, tham gia hoạt động vẫn luôn duy trì khoảng cách với nữ khách quý. Xuất đạo mười năm, chỉ có scandal với Lâm Họa. Người như vậy tham gia chương trình <Chúng ta yêu nhau đi>? Vì sao?
Bàn tay của Du Hạ lạnh ngắt, cô cầm điện thoại lên, trên màn hình hiển thị tin nhắn mới đến:
“Ừ.”
Mục đích Tư Dĩ Hàn và Lâm Họa tham gia chương này này cũng rất rõ ràng.
“Các vị hãy gửi một tin nhắn cho bạn cặp của mình, xin mọi người kiểm tra.”
Người chủ trì nói xong, điện thoại trong tay Du Hạ vang lên một tiếng, lần này là ba chữ số đơn giản:
“117.”
Một một bảy có nghĩa là gì? Hiện tại Du Hạ thật muốn gọi một cuộc điện thoại nói cảnh sát đến đây bắt cô đi. Lâm Họa và Tư Dĩ Hàn khoe ân ái trước mặt mọi người, cô rất rất muốn giết người.
Du Hạ và Lâm Họa ngồi rất gần nhau. Lâm Họa chọn Tư Dĩ Hàn xong, rất tự mã cười nói với người chủ trì:
“Tôi đã chọn xong, tôi xác định là anh ấy.”
Du Hạ siết chặt điện thoại, thẳng đên một giây cuối cùng, Du Hạ mới bấm chọn vị khách quý thứ năm là Bạch Phong, là một nghệ sĩ mới xuất đạo, không có danh tiếng gì. Còn về tướng mạo, Du Hạ không thấy rõ. Không thể chọn Thương Duệ, cô đã sớm biết bạn cặp của mình không phải Thương Duệ. Về phần Tư Dĩ Hàn, càng không thể chọn.
“Căn cứ vào tiết mục trước, mỗi vị đã điền vào thẻ nguyện vọng của mình, bạn đồng hành của các vị đã chờ các vị ở trong đó.”
Người chủ trì nói nhiệm vụ:
“Hiện tại thỉnh các vị mang theo quà gặp mặt của mình đi đến địa điểm ước hẹn.”
Thẻ nguyện vọng là cái gì? Du Hạ thật sự không có chút ấn tượng nào. Cô đi ra ngoài dưới sự chỉ dẫn của nhân viên công tác. Đoạn đường này không cần quay, nhân viên quay phim đã đi đến địa điểm tiếp theo quay rồi.
“Summer?”
Du Hạ quay đầu lại. Lam Họa đi đến trước mặt Du Hạ, đưa tay ra, hơi nghiêng đầu ngạo mạn cười:
“Rất hân hạnh được biết cô.”
“Xin chào.”
Đây là lần đầu tiên Du Hạ đứng gần Lâm Họa như vậy, nỗ lực tìm những khuyết điểm nhỏ nhặt từ trên người cô ta:
“Không nghĩ đến cô cũng sẽ tham gia chương trình này.”
“Vì yêu, vì yêu mà bất chấp, không có gì không nghĩ đến.”
Lâm Họa thu tay về, ánh mắt như từ trên cao nhìn xuống:
“Hy vọng cô cũng sẽ nhận được niềm vui từ trong chương trình này.”
Lâm Họa đi ra khỏi phòng quay, nhận lấy áo khoác từ trợ lý, mặc vào, rồi quay đầu nhìn về phía Du Hạ, ánh mắt âm trầm:
“Tại sao cô ta lại ở đây?”
“Phía trên Nhị Đài cứng rắn bảo vệ.”
Trợ lý đi theo bên người Lâm Họa thấp giọng nói:
“Không xoay chuyển được.”
Lâm Họa dừng bước, ánh mắt nhìn trợ lý chăm chú, sắc mặt không thể ngờ được:
“Rốt cuộc là ai bảo vệ cô ta? Đưa điện thoại cho tôi.”
—
Du Hạ nhận lấy khăn tay ướt từ trợ lý, cẩn thận lau từng ngón tay, quay đầu hỏi Tô Minh:
“Địa điểm ước hẹn của tớ ở đâu? Bên trong hay bên ngoài phòng?”
“Cậu điền mà làm sao tớ biết được?”
Hiện tại Tô Minh đang bị vây quanh bởi trạng thái bùng nổ. Cả người đều nóng nảy tựa như chó ngao tây tạng. Lúc cô biết Lâm Họa và Tư Dĩ Hàn cùng tham gia chương trình này, cô thực sự muốn đi giết người. Cái bản mặt cao ngạo của Lâm Họa lúc nãy thực sự quá khinh người:
“Lâm Họa là đang biểu thị gây hấn với cậu?”
“Cô ta khiêu khích tớ làm gì?”
Du Hạ cảm thấy hối hận vì lúc nãy giao chiến phát huy không đủ tốt, có vẻ như bị yếu thế một chút. Cô muốn làm lại một lần nữa.
“Hàn ca chủ động lên hot search với cậu cũng không nguyện ý cùng với cô ta.”
Hiện tại trong lòng Tô Minh đang cực kỳ buồn bực. Tư Dĩ Hàn sẽ hạ cấp tham gia chương trình yêu đương như thế này.
“Nói thật, tớ nguyện ý nhìn Hàn ca với cậu, còn hơn là nhìn thấy —“
“Không nên nói lung tung.”
Ánh mắt Du Hạ sắc bén:
“Tô tổng, có một vài lời, tốt nhất là nên nuốt vào trong bụng.”
Du Hạ có lòng kiêu ngạo của mình. Tư Dĩ Hàn là bí mật giấu sâu dưới đáy lòng của cô.
Hai người đối mặt nhìn nhau, Tô Minh liền ngậm miệng.
Du Hạ đạp giày cao gót khí thế mười phần đi ra ngoài liền bị đạo diễn ngăn lại. Vị đạo diễn này họ Trịnh, là người đã cùng tham gia bữa cơm với Du Hạ ngày hôm đó nên có chút sợ cô. Vẻ mặt táo bón nhìn Du Hạ nửa ngày, hạ giọng mở miệng:
“Summer lão sư, cô điền nơi hẹn ước tốt nhất là phòng chụp ảnh ngay trong đài truyền hình. Cô đi đâu vậy?”
Tô Minh đứng bên cạnh: “…”
Du Hạ này thật có nhiều sáng ý, lựa chọn phòng chụp ảnh làm địa điểm ước hẹn, không giống như mấy nữ khách quý khác liền lựa chọn địa điểm bên ngoài giữa mùa đông giá lạnh này.
“Đi thôi, phòng chụp ảnh số 2.”
Tô Minh đè xuống tâm tình, cùng Du Hạ đi qua đó, nói:
“Vui vẻ lên một chút.”
Rất nhanh đã đến phòng chụp ảnh số 2, Du Hạ thả chậm cước bộ, quay phim đã bắt đầu quay chụp. Du Hạ đẩy cửa bước vào, tiếng chuông gió đinh đang vang lên. Phòng chụp ảnh số 2 là một khu vui chơi kiểu cũ, rất có cảm giác niên đại. Du Hạ chỉ điền phòng chụp ảnh cũng không viết cụ thể là phòng chụp ảnh như thế nào. Nơi này thật sự quá khoa trương đi.
Du Hạ đi xuống bậc thang nhưng vẫn không thấy được nam khách quý. Tổ tiết mục thực biết cách chơi đùa. Một tiểu trong suốt mà cũng giấu kỹ như vậy, không sợ cô tìm không ra sao?
Nhân viên của tổ tiết mục không đi theo Du Hạ, chỉ có anh quay phim đi theo sau.
Du Hạ nhìn khắp bốn phía. Nơi này được bố trí rất có phong cách nhưng Du Hạ không có tâm tình thưởng thức. Cô tiện tay chạm vào một cái đu quay thú nhún thu nhỏ, ngọn đèn liền sáng lên, đu quay thú nhún vang lên bài Elise, Du Hạ lùi về sau nửa bước.
Ồ! Ánh sáng của cả căn phòng đều được bật lên, tất cả thiết bị trong khu trò chơi đều bắt đầu hoạt động.
Lòe loẹt.
Du Hạ đặt túi xách trong tay lên một cái bàn, tiếng đàn dương cầm vang lên, vẫn là bài Elise. Du Hạ ngẩng đầu nhìn qua, trên đài cao giữa căn phòng, một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng ngồi trước cây đàn dương cầm đang đưa lưng về phía cô. Tấm lưng cao gầy, cánh tay thon dài, ngón tay khớp xương rõ ràng đang nhún nhảy trên phím đàn trắng đen. Trên cổ tay trái của anh mang một cái đồng hồ màu đen, dưới ánh đèn hiện lên sự lạnh lẽo tự phụ.
Ngón tay của Du Hạ vô ý thức nắm lấy váy, sự lạnh lẽo từ các viên ngọc trên váy khiến cho cô thanh tỉnh lại, cô quay đầu lại thấp giọng hỏi người quay phim:
“Có phải là đi nhầm chỗ không?”
Tiếng đàn hơi ngừng, Du Hạ quay đầu lại nhìn về phía Tư Dĩ Hàn:
“Hàn ca?”
Tư Dĩ Hàn đứng lên, eo hạp chân dài hiện lên rõ ràng. Anh tùy ý dựa người vào cây đàn dương cầm, phía sau là ánh đèn chiếu vào, cằm khẽ nhếch lên, mở miệng nói: