Du Hạ cũng đưa tay ra cầm lấy bàn tay của anh, không chịu thua ngẩng đầu lên, có chút dùng sức nói:
“Là người thành phố S, cũng là lần đầu nói chuyện yêu đương, mong lão sư thông cảm nhiều.”
Lời kịch có ổn không? Diễn có tốt hay không?
Mượn kịch bản để chiếm tiện nghi của Tư Dĩ Hàn, Tư Dĩ Hàn không nói gì chứ? Cũng có thể nói cái gì chứ?
Bàn tay của Tư Dĩ Hàn thật ấm áp, lúc nắm tay, Du Hạ cảm thấy lòng bàn tay của cô chảy ra rất nhiều mồ hôi.
Dựa theo kịch bản, sau khi bọn họ đi vào quá trinh ước hẹn đầu tiên là phải trao đổi lễ vật. Đôi mắt đen nhánh của Tư Dĩ Hàn như ngậm ý cười, lóe lên rồi biến mất. Anh thu tay về rồi chỉ chỉ vào không trung:
“Ngồi xuống nói chuyện.”
“Được.”
Du Hạ căng thẳng cầm túi xách đi đến giữa sân khấu, ngựa gỗ xoay tròn kèm theo âm nhạc phiêu đãng trong không trung. Xung quanh sân khấu đều được ánh đèn chiếu sáng. Tư Dĩ Hàn kéo ghế ngồi xuống, ánh mắt chăm chú nhìn Du Hạ, sau đó từ trong túi quần lấy ra một cái hộp nhỏ màu xanh đậm đặt lên bàn. Ngón tay thon dài trắng nõn đặt trên cái hộp, giọng nói trầm thấp:
“Lần đầu tiên hẹn hò, không có kinh nghiệm, nhờ mấy vị bạn hữu chỉ dạy.”
Ngón tay của Tư Dĩ Hàn, đầu ngón tay hiện lên ánh sáng tráng lành lạnh. Đôi mắt đen chăm chú nhìn Du Hạ, trong không khí tựa như tràn ngập ánh sáng ôn nhu. Tim Du Hạ đập rất nhanh mặc dù biết Tư Dĩ Hàn đang diễn. Anh đang diễn vai tình nhân hoàn mỹ sao? Ánh mắt của Du Hạ rơi xuống hầu kết của anh.
Chợt nghe giọng nói trầm thấp khêu gợi của anh vang lên:
“Bạn bè liền đề cử cái này.”
Âm thanh mở hộp vang lên, lập tức đưa cái hộp đến trước mặt Du Hạ.
Trên bệ đỡ được bọc vải nhung màu đen, một viên kim cương màu hồng nhạt nằm ngay chính giữa. Độ tinh khiết trong suốt, dưới ánh đèn phát ra từng tia ánh sáng lấp lánh.
Viên kim cương màu hồng 10 cara, giá trị hai nghìn sáu trăm vạn USD. Cách đây không lâu Tư Dĩ Hàn bởi vì viên kim cương này mà còn lên hot search, lúc đó dân tình còn sục sôi nói anh dùng viên kim cương này để cầu hôn Lâm Họa.
Du Hạ đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Tư Dĩ Hàn. Cô rất kinh ngạc, viên kim cương này là tặng cho cô?
“Thích không?”
Không gian giữa cái ghế và cái bàn là có hạn, chân của Tư Dĩ Hàn quá dài, anh hơi cúi người, chân dài duỗi thẳng, cổ áo sơ mi mở một hạt nút nhìn rõ đường cong từ hầu kết đến xương quai xanh. Tay tùy ý đặt trên bàn, ánh mắt thì lại nhìn Du Hạ.
Phía dưới sân khấu hấp một ngụm khí, Tư lão đại không có kinh nghiệm hẹn hò vì vậy tặng một viên kim cương màu hồng phấn hiếm thấy có giá trị hơn mười vạn nhân dân tệ?????
Xin hỏi anh thỉnh giáo người bạn nào vậy? Thổ hào như vậy? Ra tay liền hơn mười vạn?
Tô Minh đứng phía dưới im lặng suy nghĩ Tư Dĩ Hàn đột nhiên xuất hiện chương trình thực tế, còn quanh co muốn hợp tác với Du Hạ, hiện tại còn tặng viên kim cương 10 cara. Cô hung hăng tự nhéo mình một cái, bị đau khiến gương mặt vặn vẹo, quay đầu nhìn Tiểu Á đang đè nén tiếng hét chói tai trong cổ họng:
“Là viên kim cương màu hồng phấn ở Hồng Kông?”
“Có điểm giống.”
Viên kim cương hồng phấn của Tư Dĩ Hàn đã được lên hot search, Tiểu Á mang mắt kính vào, híp mắt nhìn lên sân khấu:
“Là tặng cho Hạ tỷ sao?”
Du Hạ nhìn viên kim cương rồi nhìn Tư Dĩ Hàn, đại não lại bắt đầu cuồn cuồn suy nghĩ. Trên gương mặt tinh xảo của Tư Dĩ Hàn thật sự không nhìn ra được bất kỳ manh mối gì, Du Hạ dò hỏi:
“Không phải là 7 cara chứ?”
“Em muốn 7 cara?”
Tư Dĩ Hàn nhướng mày, đôi mắt đen thâm thúy nhìn chằm chằm Du Hạ, ngón tay gõ trên mặt bàn co lại, hất cằm lên nói:
“10 cara đổi thành 7 cara cũng không phải không được, có muốn đổi hay không?”
Đổi thì sẽ bị lỗ 3 cara.
Cô cầm viên kim cương lên xem, khóe miệng tràn đầy ý cười:
“Đương nhiên là không cần. Em thích cái này.”
“Qùa của em đâu?”
Đại não của Du Hạ tạm thời dừng lại, quà của cô? Cô tùy tiện lấy một chai nước hoa từ trong đống quà tặng bên trong tủ quần áo. Du Hạ có rất nhiều nước hoa, có khi mua túi xách còn được tặng kèm nước hoa nữa. Bình thường sẽ có dì giúp việc định kỳ dọn dẹp giúp cô. Hiện tại Du Hạ không có mặt mũi lấy chai nước hoa ra. Sớm biết người hợp tác là Tư Dĩ Hàn, Du Hạ nhất định sẽ cẩn thận chọn quà tặng.
Tư Dĩ Hàn nhất định sẽ tức giận.
Du Hạ nhận hộp kim cương, hai tay đặt trên mặt bàn:
“Hiện tại em muốn đổi quà có kịp không?”
“Không kịp.”
Tư Dĩ Hàn đưa tay ra:
“Đưa cho anh.”
“Nào có quà gì?”
Du Hạ quá rõ Tư Dĩ Hàn, đem cái kia ra chỉ có thể tự rước lấy nhục. Du Hạ nhanh tay nhét hộp quà của mình vào túi áo tây trang khoác trên người, nhưng hành động của cô không thể qua mặt được diễn viên chuyên nghiệp:
“Hàn ca, không có ai đòi quà như anh.”
Tư Dĩ Hàn nhìn Du Hạ, chợt kiêu ngạo đứng lên:
“Có đưa hay không?”
Tiếng nhạc bàn xoay ngựa gỗ ngừng lại, sân khấu hoàn toàn yên tĩnh. Dưới ánh mắt bức bách của Tư Dĩ Hàn, Du Hạ đành phải ngoan ngoãn lấy ra. Bên ngoài cái hộp được bọc một cái khăn lụa, cái khăn này là của Tô Minh, khăn lụa này là của hãng Hermes, cũng là quà tặng mua túi xách.
Tư Dĩ Hàn nghiêng đầu sang chỗ khác, nở một nụ cười nhẹ mà ngắn ngủi. Một đám nữ nhân viên dưới sân khấu hút khí lạnh. Tư Dĩ Hàn giở thủ đoạn độc ác, ai cũng không sống sót được.
Du Hạ đẩy chai nước hoa qua, nhắm mắt nói:
“Chai nước hoa này rất phù hợp với khí chất của anh.”
Bình thường Tư Dĩ Hàn rất ít khi dùng nước hoa, thỉnh thoảng có dùng đều là nước hoa của hãng nước hoa cao cấp, rất ít khi dùng những hãng đại chúng.
“Khí chất gì?”
Tư Dĩ Hàn mở khăn lụa, ngón tay anh cầm lấy khăn lụa. Du Hạ cũng có cảm giác trái tim mình tê dại, cô nhìn chằm chằm đầu ngón tay của anh.
“Bình tĩnh, ấm áp, có thể mang đến cảm giác an toàn cho người khác.”
Giọng nói của Du Hạ rất êm tai, trong trẻo vui vẻ. Tất cả nhân viên phía dưới đều nghe được.
Người của Tư Dĩ Hàn đứng phía dưới nghe vậy thì nhìn Du Hạ với ánh mắt nghi ngờ. Tư Dĩ Hàn ấm áp? Lúc Tư Dĩ Hàn tại chỗ giết người không máu cũng có nhiệt độ.
Tư Dĩ Hàn mở khăn lụa ra nhưng không mở nước hoa ra mà lại đẩy đến trước mặt Du Hạ:
“Gói lại một lần nữa.”
Nước hoa không có giá trị, loại tặng phẩm này Du Hạ có nhiều lắm, nơ con bướm cũng không phải Du Hạ thắt, Du Hạ không đủ kiên trì để làm cái này, đến ngay cả thắt cà vạt cũng không biết, vì vậy món quà này có quan hệ gì với Du Hạ?
Du Hạ nhìn cái khăn và chai nước hoa, trầm mặc vài giây.
Anh làm khó em là lão hổ béo mập à!!!
Du Hạ chơi đùa với chai nước hoa, chậm rãi giương mắt lên:
“Em muốn đổi món quà.”
“Đổi cái gì?”
Du Hạ trải khăn lụa ra, lấy son môi từ trong túi xách ra. Tư Dĩ Hàn khoanh tay trước ngực nhìn Du Hạ. Son môi màu vàng đồng ở trên tay Du Hạ sáng long lanh, càng tăng thêm phần tự tin xinh đẹp của Du Hạ.
Du Hạ cầm son môi vẽ phác họa trên khăn lụa, năm phút sau mới hiện ra hình dạng, sau đó đầu son đặt trên khăn lụa, cổ tay cô khẽ động, tiêu sái ký “Summer”.
Đóng nắp son môi lại, Du Hạ đưa khăn lụa trả lại Tư Dĩ Hàn:
“Đây là đồ độc nhất vô nhị, tặng cho anh.”
Tặng chai nước hoa kia giống như đang làm nhục Tư Dĩ Hàn vậy.
Trên khăn lụa là một nửa gương mặt của một người đàn ông, nhưng mà chỉ cần liếc mắt nhìn qua một cái liền có thể nhìn ra được người trong bức họa đó là Tư Dĩ Hàn. Dùng son môi vẽ tranh là một điều hết sức khó. Thấy bức tranh trên khăn lụa, người quay phim cũng phải kinh ngạc cảm thán Du Hạ thật có bản lĩnh, tùy tiện cũng có thể vẽ đẹp như này.
“Cám ơn, anh rất thích.”
Đạo diễn nhắc nhở cần phải chuyển cảnh. Nơi quay phim tiếp theo là khu vui chơi lớn nhất của thành phố H. Du Hạ mặc áo quần như vậy nên trước tiên phải đi thay quần áo đã. Cô và Tư Dĩ Hàn hầu như không có cơ hội chung đụng một mình đã bị mọi người vây quay đưa đi. Trên đường, tim Du Hạ vẫn không ngừng đập dữ dội. Lúc vào phòng thay quần áo, Tiểu Á vội vàng đưa áo quần cho Du Hạ:
“Hạ tỷ.”
“Tô tổng, cậu qua đây chút.”
Tô Minh biết Du Hạ có chuyện muốn nói với cô nên nói Tiểu Á đi ra ngoài trước, mình thì đi đến phía sau lưng kéo khóa váy xuống giúp cho Du Hạ:
“Tớ vừa nghe được một tin tức lớn.”
“Tin gì?”
“Trước ngày quay chương trình hôm nay, đoàn đội của Lâm Họa tạo áp lực cho Nhị Đài, phải đổi cậu.”
“Cuồng vọng như thế? Không coi tớ là người à.”
Du Hạ như có điều suy nghĩ, nhìn Tô Minh:
“Hợp đồng của Hàn ca được xác định từ lúc nào vậy?”
“Tuần trước.”
Lúc đó anh đi họp ở thành phố B mà còn có thể tận dụng mọi thứ để ký kết hợp đồng, hiệu suất làm việc của người đàn ông này thật cao nha.
“Trực tiếp ký với Hàn ca sao?”
“Đúng vậy.”
Tô Minh đưa áo len màu be cho Du Hạ, nói:
“Sau đó Âu Dương của Nhị Đài nói Lâm Họa nguyện ý thì tham gia còn không thì cút đi, đổi người là chuyện không có khả năng.”
A!
Du Hạ mặc áo len xong, chỉnh chỉnh đầu tóc, quay đầu lại nói:
“Lúc nào thì tớ trở nên quan trọng như vậy? Âu Dương kia sao lại bảo vệ tớ như vậy?”
Âu Dương là người đứng đầu thứ 2 của Nhị Đài, Du Hạ chưa từng giao tiếp với cô ấy bao giờ, tại sao Âu Dương lại muốn bảo vệ cô?
Du Hạ có một suy nghĩ lớn mật. Âu Dương lăn lộn trong vòng giải trí ở kinh đô, Tư Dĩ Hàn cũng vậy, quan hệ giữa hai người đó cũng không tệ lắm, là Âu Dương bảo vệ hay là Tư Dĩ Hàn mạnh mẽ bảo vệ?
“Lâm Họa hợp tác với ai?”
“Thương Duệ a. Lúc nãy Lâm Họa ghi hình ở phòng bên cạnh tức giận không nhẹ nha, trực tiếp nói không quay nữa. Ai cho cô ta cái tự tin là chỉ có một mình cô ta mới có thể hợp tác với Hàn ca? Thương Duệ cũng không cho cô ta mặt mũi, ở trên mạng mắng chửi cô ta.”
Tô Minh đưa điện thoại cho Du Hạ, nói:
“Thương Duệ cũng không phải người hiền lành gì, độc mồm độc miệng muốn chết. Lâm Họa chọc Thương Duệ chính là chọc phải tổ ong vò vẽ.”
“Không phải Thương Duệ nháo bài với tổ tiết mục sao? Ăn no rững mỡ đến tham gia chương trình hẹn hò.”
Lúc quay chương trình này, tổ tiết mục đã tạo một nhóm trò chuyện riêng, thêm vào đó tổng cộng hơn 50 người. Thương Duệ ở trong nhóm trực tiếp mắng chửi người đại diện của Lâm Họa. Thương Duệ này tác phong thái tử gia, hắn lăn lộn trong giới này không cần bám víu nhờ cậy vào quan hệ với người khác, cũng không quan tâm mình điên cuồng ra sao mắng người đại diện của Lâm Hoa. Người đại diện của Lâm Họa cũng luống cuống hoảng sợ, không dám trả lời.
“Chương trình này có độc. Vốn là chương trình thực tế tuyến mười tám, cứ như thế trở thành tuyến đầu.”
Tô Minh hiện tại còn tưởng mình đang nằm mơ, thì ra người cướp hợp đồng của Thương Duệ chính là Tư Dĩ Hàn. Cmn ai có thể nghĩ tới?
“Hiện tại trở thành Tu La tràng, ai đến cũng không ngạc nhiên nữa.”
Du Hạ suy nghĩ, cô xâu chuỗi tất cả các sự kiện rồi cho ra một kết luận động trời. Cô đứng dậy, chọn túi xách, chọn ra một cái balo đính ngọc màu bạc:
“Cái này đẹp không? Phối với bộ quần áo này như thế nào?”
Cái túi trị giá hơn 3 trăm nghìn USD, Tô Minh nhìn vài giây, Du Hạ thật là phú hào vô nhân tính:
“…. Cõng nhân dân tệ trên lưng, thật là đẹp mắt.”
Lúc nãy Du Hạ ở trên sân khấu biểu diễn một màn vẽ phác họa như vậy thật làm cho người khác kinh động. Đa tài đa nghệ lại có tiền, còn có bao nhiêu bảo tàng chưa đem ra? Vị chua nhạt đi một chút, có vài người trời sinh ra đã là người chiến thắng, thèm muốn cũng không được. Nếu Du Hạ có thể ở cùng một chỗ với Tư Dĩ Hàn, cô ấy chình là vị tẩu tử đứng cao nhất trong vòng giải trí này.
Vừa đẹp vừa mạnh mẽ.
Du Hạ mặc một cái áo len màu be thoải mái, phối với chân váy dài. Vóc người cao gầy, lộ ra bắp chân nhỏ trắng nõn thẳng tắp. Áo len cao cổ bao trọn lấy phần cổ lộ ra cái cằm hoàn mỹ, khiến cô giảm đi một chút sắc bén mà tăng thêm vài phần mềm mại dịu dàng.
Điện thoại di động của Du Hạ đột nhiên vang lên một tiếng, cô cầm lên thấy là thông báo weibo, theo dõi đặc biệt – Winter Tư đã đăng bài mới. Du Hạ mở weibo lên. Tô Minh đứng bên cạnh không khống chế được hét lên một tiếng. Du Hạ quay đầu lại.
Tô Minh cấp tốc thu lại tâm tình, che miệng đem mọi âm thanh nuốt vào bụng, kiềm chế kéo bài viết trên weibo xuống. Bởi vì cực kỳ kìm nén cho nên gương mặt có chút vặn vẹo.
Nội dung tin weibo cuối cùng cũng hiện ra trên điện thoại của Du Hạ. Một phút trước Tư Dĩ Hàn đã đăng bài viết đầu tiên trên weibo của mình: <Cảm ơn quà tặng của Hạ lão sư @Summer>, kèm theo bức ảnh chụp bức tranh mà Du Hạ đã vẽ lúc nãy, phần cuối còn có chữ ký cuồng vọng phóng khoáng của Du Hạ.