Sủng Mị

Chương 1159: Người ẩn cư Đông Cuồng Lâm



Sau khi điều chỉnh sơ qua, năm người tiếp tục đi tiêp. Tiến vào nơi có bộ lạc trên địa đồ.

Hiện tại Vong Mộng đã phát triển đến bốn đoạn, thực lực càng mạnh không thể hình dung, mặc dù hiện tại gặp được Quân Chủ mười đoạn, nó cũng có thể ứng đối thong dong.

Dựa theo đoán chừng của Sở Mộ thì tiểu Vong Mộng đến năm đoạn thì có thể chống lại cấp Đế Hoàng, thời điểm trước năm đoạn thì tiểu Mạc Tà và Sở Mộ sẽ trà trộn vào Tù Đảo!

Mục Thanh Y đạt được Ti Dạ Chi Hoàng cũng có thực lực bốn đoạn, hiện tại đạt tới sáu đoạn, thực lực tiểu Vong Mộng cũng đã tương đương với nó rồi. Về phần Nữ Hoàng Thiên Đình Xà của Diệp Hoàn Sinh tuy giai đoạn xem như tương đương thì thực lực lại rơi xuống một đoạn. Chắc hẳn tăng lên giai đoạn tiếp theo thì chênh lệch này càng ngày càng rõ ràng.

...

Rất nhanh lại qua một tháng, lịch lãm rèn luyện ở bộ lạc thì tiểu Vong Mộng chậm rãi tăng lên năm đoạn, thực lực cũng tiếp cận cấp Đế Hoàng.

Sau đó qua nửa tháng thì sinh vật cấp Đế Hoàng xuất hiện nhiều lần trong Đông Cuồng Lâm, Sở Mộ lại cho Vong Mộng thử khiêu chiến vượt cấp.

Vong Mộng là tính mạng niết bàn tái tạo, trong xương của nó chảy xuôi ý chí chiến đấu ngút trời, trí nhớ cũng truyền thừa kỹ xảo chiến đấu của lão Vong Mộng. Khiêu chiến vượt cấp với Vong Mộng nương tựa vào lực lượng vong lôi, cơ hồ có thể khiêu chiến sinh vật cao hơn mình một cấp. Cho nên mặc dù là khiêu chiến vượt cấp cũng không phải việc khó, dần dần Sở Mộ bắt đầu ném nó vào trong chiến đấu vây công.

- Sở Mộ ah. Tại sao hồn sủng nào của ngươi cũng biến thái tới mức độ này, vẫn còn là năm đoạn lại hành hạ cấp Đế Hoàng chết đi sống lại rồi.

Diệp Hoàn Sinh dùng ánh mắt ghén ghét nhìn qua tiểu Vong Mộng hành hạ sinh vật cấp Đế Hoàng.

Đế Hoàng trong Đông Cuồng Lâm tự nhiên là bá chủ một phương, bình thường những bá chủ này làm mưa làm gió ở lãnh địa của mình.

Nhưng mà hôm nay những cấp Đế Hoàng này bị tổn thương tự tôn rồi, lại bị một ấu sủng hành hạ chết đi sống lại, lúc đầu là hành hạ một con, sau là hành hạ một đám vây công, những bá chủ rừng rậm này sớm cháy đen rồi, nhưng vẫn như cũ không thể làm gì được ấu sủng này!

- Đúng vậy, ngươi nói bắt Vong Mộng ở đâu vậy, nói cho chúng ta biết, chúng ta đi bắt một con đi.

Con mắt Trầm Nguyệt bắt đầu chớp. Hiện tại Trầm Nguyệt cũng biết Sở Phương Trần chính là Thiên Hạ Vương Sở Mộ, chuyện này phải quy công cho bản lĩnh kinh người nói lộ miệng của Diệp Hoàn Sinh.

Sở Mộ cũng kỳ quái, Diệp Khuynh Tư bình thường khéo hiểu lòng người, ôn nhu hiền lành, làm sao lại có một ca ca không đáng tin như thế này, còn có Trầm Nguyệt đi theo Diệp Hoàn Sinh lâu hình như trở nên không bình thường rồi, sinh vật như Vong Mộng giống như rau cải trắng à? Muốn bắt thì bắt?

- Phía trước có một thụ phòng.

Sở Mộ chẳng muốn trả lời vấn đề của bọn họ, chỉ vào rừng rậm phía trươc nói ra.

Ánh mắt của bốn người nhìn lại, quả nhiên phát hiện trên mấy cây đại thụ trước mặt có phòng ốc, ngược lại vô cùng lịch sự tao nhã, nhìn qua là biết nhân loại kiến tạo.

- Kỳ quái, tại sao nơi này có người ở?

Mục Thanh Y nói ra.

Diệp Khuynh Tư nhìn qua nhà gỗ này, con mắt lóe sáng, mở miệng nhìn Sở Mộ nói:

- Lần trước ta cùng bá mẫu tới đây thì nàng có đề cập tới nơi này có một vị cao nhân ẩn thế, cố ý đi bái phỏng nhưng không tìm được vị trí cụ thể cho nên từ bỏ ý niệm trong lòng, ta nghĩ nhà gỗ là nơi ở lại của hắn.

- Tại sao khéo như thế?

Sở Mộ nhíu mày, rừng rậm này lớn như vậy, Liễu Băng Lam không tìm được mà mình thì gặp được.

Diệp Khuynh Tư trợn mắt với Sở Mộ, ngón tay trắng noãn chỉ vào ký hiệu trên bản đồ, mở miệng nói:

- Ký hiệu phía trên là do bá mẫu vẽ, trong đó có một trụ sở của hắn, chúng ta đi theo bản đồ chỉ tự nhiên sẽ tìm được.

- Được rồi, chúng ta đi qua xem đi, không biết là cao nhân gì lại có thể lựa chọn nơi nguy hiểm này ẩn cư.

Sở Mộ nói ra.

Chung quanh nhà gỗ không có thiết lập kết giới gì, năm người dễ dàng đi tới dưới nhà gỗ.

- Ping~~~~~~~~~

Mọi người vừa muốn lên tiếng hỏi thăm, bỗng nhiên trong nhà có âm thanh nhã xuống đất.

- Phiền chết, có năng lực thì ngươi đi gặp mặt quái vật kia mà nói chuyện, hiện tại vật kia phòng ta như phòng cướp rồi, ta giẫm vào địa bàn của nó thì lập tức mang thủ hạ xông lên, nào có nhẹ nhàng như ngươi nói được!

Âm thanh một lão nhân thở phì phì vang lên.

- Chính là nói ngươi vô dụng, chút việc nhỏ này cũng không làm được.

Ngay sau đó là âm thanh của lão thái thái.

- Ta vô dụng? Ngươi có biết Tiêu Lăng chính là đồ đệ của ta hay không

Âm thanh tức giận của lão nhân vang lên.

Năm người nghe được âm thanh của lão nhân thì đưa mắt nhìn nhau, Diệp Hoàn Sinh quay đầu nhìn qua Sở Mộ hỏi: truyện được lấy tại TruyenFull.vn

- Cái tên Tiêu Lăng này hình như quen thuộc lắm nha.

Sở Mộ gật gật đầu, xác thực cảm thấy tên này rất quen, vì vậy ánh mắt nhin qua Mục Thanh Y.

Sở Mộ cảm thấy Mục Thanh Y có lẽ sẽ biết Tiêu Lăng là người nào, nhưng lại phát hiện trên mặt Mục Thanh Y lộ ra vài phần ngạc nhiên.

- Tiêu Lăng chính là Tiêu vương!

Mục Thanh Y nhắc nhở mọi người một câu.

"..."

Tất cả mọi người sửng sốt.

Thành Thiên Hạ mỗi mười năm tuyển cử vương tọa, Sở Mộ từ trong miệng Lê Hồng biết được, trên Lê Hồng chính là Tiêu Lăng!

Tiêu phu nhân chính là vợ sau của Tiêu vương, nhưng nghe đồn Tiêu vương đã mất đi, tóm lại đến bây giờ chưa người nào trông thấy Tiêu vương xuất hiện qua.

Tiêu vương tuyệt đối là nhân vật đỉnh phong mấy thời đại, chỉ sợ hiện tại cường giả Hùng vị cũng phải tôn hắn làm trưởng bối, nhưng mà lão nhân trong căn nhà gỗ này chính là lão sư của Tiêu vương, vậy bối phận cao tới dọa người a!!

- Hừ, Tiêu Lăng cái gì ta không biết, đơn giản chỉ là mao đầu tiểu tử ngươi gạt được lúc trẻ mà thôi, nếu ngươi thật sự có năng lực cũng không làm cháu ta biến thành như vậy!

Lão thái thái không thuận theo không buông tha nói ra!

- Cái gì!! Nếu không phải ta ra mặt, ngươi cho rằng tiểu tử họ Sở kia có thể sống sót? Lúc trước lão nhân gia ta tận tình khuyên bảo nói cho hắn biết, Thiên Sơn Vân Môn chính là đại cấm chế. Chính hắn đi một vòng rồi trở về, không ngờ còn dám mang người tới, kết quả thì sao, một chết, một tàn.

Lão đầu thẹn quá hoá giận, âm thanh có chút bén nhọn.

Sau khi nghe được âm thanh này Sở Mộ lại ngây người, mà ánh mắt bốn người bên ngoài lại nhìn qua Sở Mộ.

- Sở Mộ, bọn họ nói có phải phụ thân của ngươi hay không?

Diệp Khuynh Tư nhỏ giọng hỏi một câu.

Sở Mộ lắc đầu, bản thân hắn cũng không dám xác định, mà biện pháp nghiệm chứng đơn giản nhất chính là đi lên hỏi thăm.

Sở Mộ đi thẳng lên căn nhà gỗ mới ý thức được nơi này có kết giới, mà kết giới này ngăn hắn ở bên ngoài.

Đụng vào kết giới thì kinh động lão nhân, lão thái thái cùng lão đầu đồng thời ngừng cải lộn, hừ lạnh một tiếng nói:

- Là người phương nào, cho các ngươi năm giây báo thân phận, bằng không thì chết!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.