Tâm tình của Sở Mộ hiện không được tốt, nếu như đám người tới từ Vân Môn kia đến một hai người thì hắn làm sao hả giận đây?
Vong Mộng vỗ cánh, chậm rãi bay tới trước mặt Ám Sư, hồ quang trên người lóe lên cực nóng, trong không khí có âm thanh loẹt xoẹt vang lên.
Lý Cuồng ở trên người Ám Sư nhìn qua Sở Mộ, dùng thái độ tài trí hơn người nhìn qua Sở Mộ, mở miệng nói:
- Ngươi là ai?
Lý Cuồng hỏi ra câu này thì Hàn Vạn Nông đã khống chế Địa Sát Mộng Yêu bay tới, sau đó thấp giọng nói ra:
- Người này hình như chính là Sở vương trong miệng của đám người kia, hình như là người có thực lực mạnh nhất nơi này.
- Người có thực lực mạnh nhất?
Lý Cuồng hơi sững sờ, lúc này lại dò xét Sở Mộ một phen.
Lý Cuồng nhìn ra được tuổi của Sở Mộ không lớn, vốn Triêu Lãnh Xuyên cùng Mục Thanh Y là cường giả cấp chúa tể cũng đã làm cho Lý Cuồng kinh ngạc, nhưng mà không ngờ người mạnh nhất cũng chưa tới ba mươi tuổi.
- Hàn Vạn Nông, ngươi là nghiệt súc!
Bỗng nhiên âm thanh một lão nhân từ xa truyền tới.
Âm thanh già nua này cơ hồ người của tòa thành thị đều nghe thấy.
Ánh mắt của mọi người nhìn qua, nhưng lại thấy một lão giả khống chế sinh vật dực hệ bay qua nơi này, mặt mũi của hắn đầy tức giận nhìn qua Hàn Vạn Nông đang ăn nói khép nép bên người Lý Cuồng.
Hàn Vạn Nông không tự giác run lên, quay đầu lại nhìn qua lão nhân đang tức giận này.
Hàn Vạn Nông hiện ra một tia phản ứng e ngại, nhưng mà cẩn thận suy nghĩ thì Hàn Vạn Nông lại hiện ra nụ cười đắc ý và khinh thường, nhìn lão nhân kia nói ra:
- Lão gia hỏa, ngươi vẫn có bộ dáng tính tình này, ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi không nên cậy già lên mặt với ta. Còn nữa, ta đã nói với ngươi rồi, bên ngoài Vân Môn là một quốc gia khổng lồ còn cao cấp hơn chúng ta xa, người ở đó cường đại hơn, thế nhưng mà ngươi hết lần này tới lần khác không tin, bây giờ nhìn đi, ta mang cường giả bên ngoài Vân Môn tới nơi này, bên cạnh ta chính là thủ vệ Vân Cảnh Lý Cuồng, hắn phụng lệnh tới tiêp quản nơi này.
- Lão già này là ai?
Lý Cuồng nhìn qua Hàn lão nhân, bộ dáng không đặt người nào vào mắt.
- Là lão hồn sủng sư vớ tư cách già nhất ở Tân Nguyệt Chi Địa này. Trước kia rất lâu cũng là người mạnh nhất, nhưng mà so với Lý Cương Tương thì lão già này không đáng là gì.
(*Cương Tương là chức vị của Lý Cuồng)
Hàn Vạn Nông biến sắc. Lập tức dùng lời lẽ nịnh hót Lý Cuồng
- Thì ra là thế, lão già mà không chết này còn tới chỗ này lắc lư làm cái gì.
Lý Cuồng không cho là đúng.
- Lão đầu tử, tình huống nơi này ngươi cũng nhìn thấy rồi đấy, bọn người Lý Cương Tương thực lực mạnh hơn các ngươi nhiều, không nên xuất hiện đổ máu mới tốt, nên thành thành thật thật thần phục, các ngươi cũng có được thời gian an tâm, bằng không thì...
Hàn Vạn Nông nói ra.
Hàn lão nhân nghe Hàn Vạn Nông nói những lời chói tai này thì tức giận đến hô hấp không thuận.
Mà Sở Mộ nhìn qua cảm xúc của Hàn lão nhân như vậy cũng đoán được đại khái Hàn Vạn Nông này có lẽ là nghĩa tôn mà Ôn lão phụ đề cập với Hàn lão nhân trước kia.
Nhưng mà nhìn qua sắc mặt nịnh nọt của thằng này thì cũng không phải là người tốt lành gì cả.
- Này, còn ngươi nữa, đừng có ở nơi này xưng vương làm cái gì, ở trước mặt Lý Cương Tương thì ngươi ngay cả cặn bã cũng không bằng.
Thời điểm này Hàn Vạn Nông lại chỉ vào Sở Mộ nói ra.
Mục Thanh Y nghe xong cũng phi thường không thoải mái, mở miệng nói:
- Thằng này đúng là biết cách chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng.
Hàn lão nhân đã tức giận đến mức thân thể đang run rẩy, lúc trước thu dưỡng nghiệt súc này thì chính mình làm sao lại không nhìn rõ hắn là chó chết ăn cây táo, rào cây sung, hiện tại thì tốt rồi, hắn mang theo người bên ngoài tới khi dễ Vạn Tượng Cảnh, lúc trước bản thân mình nên một chưởng chụp chết hắn đi.
Sở Mộ thấy Hàn lão nhân tức giận như vậy, xem ra chính mình cũng nên ra tay quản giáo đồ bất hiếu này mới được.
Đương nhiên con chó này đã có xu thế nịnh người ngoài, vậy thì Sở Mộ tự nhiên cũng nên dọn dẹp người ngoài luôn, làm cho gia hỏa sính ngoại này biết thế nào mới là cặn bã.
Ánh mắt sắc bén, Sở Mộ dùng ý niệm ra lệnh cho Vong Mộng.
Tia chớp trên người Vong Mộng không ngừng tới lui, không biết có bao nhiêu tia chớp đang qua lại trên mười sáu cánh.
- Nghệ...
Vong Mộng phát ra một tiếng gáy gọi, thoáng chốc mây đen áp đỉnh, lôi vân nồng đậm tới cực điểm đang qua lại trên trời!
Ám tử sắc lôi điện kinh thê hãi tục làm cho cả thành thị hoảng sợ.
Ám Sư có lực lượng hắc ám làm sao là đối thủ của lôi điện bá đạo, Lý Cuồng hừ lạnh một tiếng khống chế Ám Sư hóa thành tia chớp màu trắng, bắt đầu hành tung phiêu hốt qua lại trong lôi điện nồng đậm kia.
- Sở Mộ, năng lực tiềm hành của hắn rất mạnh, không có biện pháp đánh trúng hắn.
Thòi điểm này Mục Thanh Y nhắc nhở Sở Mộ một câu.
Sở Mộ gật gật đầu, ánh mắt hóa thành màu sắc khác, dần dần lộ ra màu bạc khác lạ, hơn nữa bắt đầu luân động chậm chạp!
Dưới cái nhìn của dị đồng thì tốc độ của Ám Sư trở nên quá bình thường, Sở Mộ dễ dàng nhìn ra hành tung của nó.
Sở Mộ đã nhìn thấy Ám Sư di động, Vong Mộng tự nhiên biết rõ nên cho lôi điện chiếu cố trọng điểm nơi nào.
- Rầm rầm rầm...
Trong giây lát ba đạo lôi điện tráng kiên tới cực điểm bay xuống, không ngừng đánh vào vị trí của Ám Sư.
Trên lưng Ám Sư, Lý Cuồng đang vẻ mặt đắc ý khoan thai, thời điểm lôi điện bao phủ thì thần sắc của hắn biến thành khó coi, vội vàng hấp tấp bảo Ám Sư tạo thành ám thuẫn.
- Đùng...
Ám thuẫn cũng không chắc chắn, dễ dàng bị đánh thành nát bấy, ngay sau đó toàn thân Ám Sư bị lôi điện bao phủ, lôi điện làm toàn thân của Ám Sư run rẩy co rút, trong miệng của nó không ngừng phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Lý Cuồng cũng bị điện giật không nhẹ, tóc cũng dựng đứng lên, thân thể của hắn chật vật không chịu nổi.
Ám Sư ra sức giãy dụa, thật vất vả mới đào thoát ra khỏi công kích này, gương mặt của Lý Cuồng cũng tối lại.
Chủ quan nhất thời làm cho tiểu tử này thực hiện được, trong nội tâm Lý Cuồng tăng lên vài phần lệ khí, ánh mắt lạnh như băng tức giận nhìn chằm chằm vào Sở Mộ.
- Ha ha, còn tưởng rằng người bên ngoài Vân Môn có bao nhiêu lợi hại, kết quả thiếu chút nữa bị Sở vương đánh thành cặn bã rồi!
Thời điểm này trên thành lâu xuất hiện âm thanh cười nhạo, bật cười chính là Trầm Mặc.
Nhưng mà sau khi Trầm Mặc nói xong thì tiếng mắng lại vang lên, Lý Cuồng nghe xong thì sắc mặt từ đen biến thành màu xanh, rõ ràng cho thấy hắn thẹn quá hoá giận!
- Ngươi tuyệt đối là người chết thảm nhất.
Lý Cuồng nói xong, trong miệng niệm chú ngữ!
Lý Cuồng tiến hành song triệu hoán, hai bên trái phải của hắn đồ án triệu hoán có màu xám và màu nâu.
Trong đồ án triệu hoán màu xám có một con yêu linh toàn thân đầy lông lá, từ khí tức có thể đoán ra được đây chính là hồn sủng có thực lực tiếp cận chúa tể cấp thấp!