Sủng Mị

Chương 1379: Tông chủ Tây bộ



- Nữ nhân này…

Diệp Khuynh Tư đứng dậy, nhìn mọi người gật gật đầu, mặt không chút thay đổi, trên vầng trán có chút phiền muộn.

Nam tử trung niên không ngăn cản hành động của Diệp Khuynh Tư, vẫn làm đầy đủ lễ nghĩa cấp bậc với nàng.

Diệp Khuynh Tư chỉ đơn giản dùng hồn niệm thăm dò, liền hiểu được bệnh tình đại khái.

Loại tình huống này nếu như hồn niệm cùng cấp bậc hồn sủng của nàng cao một chút, tuy rằng không thể trị tận gốc cho lão nhân kia, nhưng có thể giữ mạng, mà hiện tại nàng quả thật bó tay hết cách.

Nhưng khi Vũ Sa nhìn thoáng qua lão nhân gầy yếu chỉ còn lại bộ xương, khóe môi xinh đẹp lướt qua tia ý cười tự tin:

- Quả nhiên là Phệ chú ngữ!

Lão tông chủ trúng mai phục của Ám Tông, bị linh hồn cao thủ Ám Tông nguyền rủa, mấy tin tức này Vũ Sa từ chỗ đà chủ Ám Tông Vạn Trọng biết được.

Loại linh hồn trớ chú này thật đặc thù, xuất từ kỹ năng nguyền rủa của sinh vật hoa hệ cổ xưa. Ở thời đại hiện giờ sinh vật cùng chủng tộc có thể giải được nguyền rủa đều đã tuyệt tích, ngay cả Nại Hà cũng bó tay hết cách đối với loại linh hồn nguyền rủa như thế.

Mà rất không xảo, Vũ Sa chính là Hoa hệ thủy tổ - Thiện Ác Nữ Vương, có cấp bậc cổ xưa nhất!

Có thể nói không chút nào khiêm tốn, trong thiên hạ có thể giải được nguyền rủa này cũng chỉ có nàng!

- Nói cho bọn hắn biết, lão nhân này có thể cứu chữa!

Vũ Sa dùng tinh thần âm nói với Diệp Khuynh Tư.

Vũ Sa là Hoa hệ thủy tổ, có được chút kỹ năng cường đại cũng không làm Diệp Khuynh Tư kỳ quái.

Diệp Khuynh Tư gật gật đầu, nàng thu hồi hồn niệm, phát hiện mọi người đều đang nhìn mình, chậm rãi mở miệng nói:

- Bệnh của lão nhân gia có thể chữa khỏi!

Diệp Khuynh Tư vừa mới dứt lời, vị trung niên nam tử có chút chết lặng kia gật gật đầu, theo bản năng mở miệng nói:

- Nhờ huyền sư…

Những lời này Tiêu Tuyết Ngang đã nói qua vô số lần, cơ hồ mỗi khi xuất hiện một vị huyền sư tự xưng là cao nhân, Tiêu Tuyết Ngang đều chết lặng nói một câu như thế.

Mà lần này đây Tiêu Tuyết Ngang cũng không ngoại lệ theo lễ tiết nói một câu.

Nói thật ra, ngay cả thủ tịch đệ tử Huyền Môn cũng không biện pháp, đối với một nữ huyền sư trẻ tuổi như vậy Tiêu Tuyết Ngang thật sự không dám đi tin tưởng năng lực của nàng.

- Tiêu tông chủ, nàng nói có thể chữa khỏi cho lão tông chủ!

Qua vài giây sau Hàn chưởng môn kinh ngạc nhỏ giọng nhắc nhở Tiêu Tuyết Ngang một câu.

Tiêu Tuyết Ngang ngẩn người, đôi mắt mờ mịt bỗng nhiên biến thành hữu thần, chăm chú nhìn chằm chằm Diệp Khuynh Tư, phi thường nghiêm túc thành khẩn hỏi một câu:

- Huyền sư muốn nói…có thể chữa khỏi cho gia phụ?

- Phải, có thể trị!

Diệp Khuynh Tư gật gật đầu.

- Trị tận gốc mà không phải giữ mạng?

Tiêu Tuyết Ngang truy hỏi lần nữa.

- Phải, trị tận gốc!

Diệp Khuynh Tư thật khẳng định nói.

Lời nói này của Diệp Khuynh Tư làm cho Hàn chưởng môn, Tiêu Tuyết Ngang cùng lão tông chủ đang ốm đau trên giường đều vô cùng kinh ngạc, thậm chí những thị nữ chung quanh đều đưa mắt ngạc nhiên nhìn nàng, thanh âm xôn xao nghị luận.

- Tiểu nha đầu, ta…ta…lão nhân gia ta không phải trúng linh hồn nguyền rủa bình thường…

Lão tông chủ run rẩy thân thể, thật suy yếu nói với Diệp Khuynh Tư.

- Phải, gia phụ bị tổn thương không tầm thường, vị huyền sư này nên nghĩ kỹ rồi hãy kết luận, đừng làm chúng ta thêm thất vọng!

Tiêu Tuyết Ngang cố gắng bảo trì vẻ bình thản.

- Vậy làm phiền các vị tạm lánh mặt một chút, hiện tại ta cần chữa bệnh cho lão nhân gia, có thể chữa lành hay không một lát nữa mọi người sẽ hiểu!

Diệp Khuynh Tư nói.

Huyền sư chữa bệnh đều không thể quấy rầy, quy củ này mọi người đều biết.

Hàn chưởng môn, Tiêu Tuyết Ngang cùng Lục Ngọc Cầm kỳ thật đều mang theo thái độ hoài nghi, nhưng nếu như người ta nói có thể trị trong lòng bọn họ nhiều ít cũng có hi vọng.

Phải biết rằng đã hơn một năm nay không biết có bao nhiêu huyền sư đến đây, ngay cả đệ tử thủ tịch của Huyền Môn đều không ai nói qua “có thể trị”!

Hàn chưởng môn cùng Tiêu Tuyết Ngang lập tức thối lui ra khỏi Dưỡng Hồn Điện, hơn nữa còn cho thị nữ cùng nha hoàn đều cùng lui ra ngoài.

Vũ Sa thấy những người khác đều đã rời đi, lại nhìn thoáng qua lão nhân gầy như que củi nằm trên giường bệnh, khoát tay, sái ra một ít phấn hoa, trực tiếp thôi miên vị lão tông chủ đã suy yếu linh hồn.

Lão tông chủ còn đang muốn nói chuyện nhưng rốt cục lại mơ mơ màng mang nằm xuống.

- Hiện tại thế nào?

Diệp Khuynh Tư hỏi.

Bản thân Diệp Khuynh Tư thực sự không có biện pháp chữa trị linh hồn cho lão tông chủ.

- Trước tiên ta đem nguyền rủa giảm nhẹ một chút, như vậy lão nhân này sẽ không chết!

Nói xong Vũ Sa đi tới bên giường.

Vũ Sa đứng nơi đó niệm chú ngữ.

Chú ngữ rất dài, Diệp Khuynh Tư cũng không biết mình phải chờ đợi bao lâu, rốt cục Vũ Sa khẽ gọi một tiếng, một đóa thánh lam hoa xuất hiện trong lòng bàn tay Vũ Sa.

Vũ Sa chậm rãi đẩy ra hai tay, thánh lam hoa đặc thù mang theo cánh hoa ôn dịu rơi vào vị trí trái tim lão nhân, sau đó chậm rãi dung nhập vào trong thân thể.

- Tốt lắm, chúng ta ngồi đây chờ thêm một giờ, sau đó cho phép bọn họ tiến vào là được.

Vũ Sa nói.

- Ngươi chữa khỏi hắn chỉ đơn giản như vậy?

Diệp Khuynh Tư có chút kinh ngạc hỏi.

Vũ Sa lắc đầu nói:

- Chỉ đem nguyền rủa giảm bớt, muốn trị tận gốc phải làm thêm vài lần!

Nói tới đây, Vũ Sa lộ ra ý cười giảo hoạt:

- Lão tông chủ này là đại nhân vật Thần Tông, hiện tại không cần vội vã chữa khỏi cho hắn, hơn nữa cho dù trực tiếp trị liệu lấy tốc độ chữa khỏi của linh hồn ngươi, cũng phải dùng thời gian một hai năm mới có thể giúp cho hắn hoàn toàn khôi phục. Bọn hắn sẽ xem ngươi trọng yếu như lão tông chủ, ngươi là một huyền sư, nếu muốn thực lực càng mạnh thật sự không thể không có đại lượng huyền vật ủng hộ, trong quá trình chữa khỏi lão tông chủ ngươi tăng thêm thực lực của chính mình cần huyền vật thì có thể lấy từ Thần Tông, bọn hắn sẽ rất thích ý cung cấp!

Diệp Khuynh Tư cười khổ, nàng còn tưởng rằng thực lực Vũ Sa không đủ, chỉ có thể tạm thời yếu đi nguyền rủa, nhưng thật không ngờ Vũ Sa lại đánh chủ ý này, quả nhiên nữ nhân kia thật không thể thuyết phục theo lẽ thường.

Diệp Khuynh Tư cũng không phải người cổ hủ, bản thân nàng không thân chẳng quen với Thần Tông, quả thật không cần phải hảo tâm hảo ý trực tiếp chữa khỏi cho lão tông chủ.

Đương nhiên muốn trị tốt lão nhân kia kỳ thật không phải là chuyện dễ dàng.

Vũ Sa quả thật có thể yếu hóa nguyền rủa, nhưng linh hồn của lão nhân vẫn luôn suy yếu, điều này cần có Diệp Khuynh Tư chậm rãi điều dưỡng. Hiện tại hồn niệm của Diệp Khuynh Tư không cao, nếu muốn điều dưỡng tốt một lão nhân có hồn tể cấp đỉnh phong, đích thật cần dùng tới một hai năm thời gian.

Diệp Khuynh Tư dù sao tâm địa thật tốt, chứng kiến lão nhân gầy như que củi, lập tức niệm chú ngữ tiến hành một ít chữa khỏi cho linh hồn bị tàn phá không chịu nổi cho lão nhân kia…



Ngoài điện, Hàn chưởng môn, Tiêu Tuyết Ngang đã đợi suốt một giờ đã dần dần sốt ruột.

- Ngọc Cầm, vị nữ huyền sư trẻ tuổi kia xuất thân từ đâu vậy?

Rốt cục Hàn chưởng môn không nhịn được hỏi một câu.

- Song Bi Địa!

Lục Ngọc Cầm chi tiết đáp.

- Song Bi Địa, ngươi nói là Tân Nguyệt Địa sao?

Vị trung niên nam tử mặt cứng như sắt nói.

Lục Ngọc Cầm gật gật đầu.

- Nơi đó? Ân…hình như ta nhớ gần đây ở đó có tin tức gì thì phải…

Hàn chưởng môn nói.

- Là lãnh thổ độc lập, Tân Nguyệt Địa từ trong hạ cương độc lập ra ngoài, đã trở thành một khối lãnh thổ độc lập duy nhất của Tranh Minh đại địa chúng ta!

Tiêu Tuyết Ngang nói.

- Tiêu phán quan, bình thường ngài bị sự vụ quấn thân, không ngờ chuyện nhỏ như thế cũng chú ý tới sao?

Từ Đạo Phong cười hỏi.

Tiêu Tuyết Ngang khẽ gật đầu.

- Vị cô nương này, bằng hữu của ngươi có bao nhiêu thành nắm chắc?

Lúc này Tiêu Tuyết Ngang lại hỏi một câu.

Việc này quan hệ tới tính mạng của cha mình, cho dù tâm tính Tiêu Tuyết Ngang trầm ổn, đợi hơn một giờ vẫn sẽ lo âu.

- Khuynh Tư chưa bao giờ làm chuyện mình không nắm chắc, hơn nữa khi nói chuyện luôn có tính bảo thủ. Nếu nàng nói nắm chắc trị được, vậy khả năng thành công phải ngoài bảy thành, vừa rồi nếu nàng đã nói có thể trị, như vậy đã nắm chắc mười phần, lão nhân gia sẽ không có việc!

Nhận thức lâu như vậy, hiện tại Mục Thanh Y đại khái đã thăm dò được tính cách của Diệp Khuynh Tư.

- Mười thành?

Hàn chưởng môn nhìn Mục Thanh Y, theo diễn cảm nhìn lại đoán chừng có bảy tám phần không quá tin tưởng lời nói của nàng, dù sao Diệp Khuynh Tư thực sự quá trẻ tuổi, ngay cả những huyền sư cao thủ của những lão gia tộc cũng không làm được một nữ huyền sư đến từ Tân Nguyệt Địa thật sự có thể làm được?

Tiêu Tuyết Ngang lại không có vẻ hồ nghi, hắn biết huyền thuật rất vi diệu, nhiều khi có một ít quái bệnh quả thật làm khó đại bộ phận huyền sư, nhưng lại có một vài huyền sư trẻ tuổi dám thử có thể hóa giải, Tiêu Tuyết Ngang cảm thấy Diệp Khuynh Tư hẳn chính là dạng người như thế.

- Các vị, vì sao đều chờ bên ngoài cửa?

Lúc này một gã kim bào nam tử đi tới.

Nam tử này nhìn qua thật trẻ tuổi, nhưng mái tóc trắng bệch, kim bào thật chóa mắt, hơn nữa tóc bạc buông xõa, lộ ra một loại uy nghiêm tôn giả!

- Người này là ai vậy?

Mục Thanh Y tò mò hỏi thăm Từ Đạo Phong.

Từ Đạo Phong hành lễ trước, sau đó mới dùng tinh thần âm nói với nàng:

- Hắn là Tây Tông tông chủ!

- Tây Tông?

Mục Thanh Y đương nhiên không biết chức vị cùng sự phân chia của Thần Tông.

- Tranh Minh Thần Tông chúng ta chức vị cao nhất là đại tông chủ, dưới đại tông chủ có bốn vị phó tông chủ, phân biệt quản hạt bốn bộ của Tranh Minh đại lục. Lão tông chủ nằm trên giường bệnh là Đông Bộ tông chủ, vị tóc bạc kia là Tây Bộ tông chủ, hạ cương cùng những thổ địa chung quanh hạ cương đều do hắn quản, hơn nữa…hắn là đại ca của lão sư chúng ta!

Từ Đạo Phong dùng tinh thần âm đáp.

- Thực lực của phó tông chủ thế nào?

Mục Thanh Y tiếp tục hỏi.

- Việc này…lão sư chúng ta là chủ quan, trên chủ quan là phán quan, trên phán quan là phó tông chủ, chính ngươi nghĩ đi, thật sự so sánh chúng ta đứng ở cấp bậc đỉnh núi, mà hắn đã có một chân lên trời…

Vẻ mặt Từ Đạo Phong kính nể nói.



Hàn chưởng môn đại khái giải thích tình huống hiện tại cho Lục tông chủ, trên mặt Lục tông chủ lộ ra vài phần kinh ngạc.

Nhưng nhìn ra được vị Lục tông chủ kia cũng không biểu hiện ra bộ dạng vui mừng bao nhiêu, không biết là do cảm thấy lãnh đạm với sinh tử của lão tông chủ hay là hắn cũng không tin huyền thuật của Diệp Khuynh Tư.

- Tiểu muội, dạo gần đây khỏe không?

Lục tông chủ mỉm cười, ánh mắt rơi lên trên người Lục Ngọc Cầm.

- Tốt!

Lục Ngọc Cầm vẫn giữ nguyên bộ dáng lãnh đạm, thậm chí Mục Thanh Y phát hiện Lục Ngọc Cầm hình như không quá muốn nói chuyện với Lục tông chủ.

Lục tông chủ còn muốn hỏi nhiều hơn vài câu, nhưng lúc đó bên trong chợt truyền ra thanh âm, cho bọn họ có thể đi vào.

Tiêu Tuyết Ngang cùng Lục Ngọc Cầm là người sốt ruột hơn hết, dẫn đầu bước vào trong Dưỡng Hồn Điện.

Vừa đi vào Dưỡng Hồn Điện, hai người liền phát hiện lão nhân đang nằm ngủ trên giường, hơi thở thật đều, nhìn qua không giống như ngọn đèn cạn dầu.

Quan trọng nhất là thần sắc lão nhân rõ ràng đã có khôi phục, từ gương mặt trắng bệch như giấy đã có chút huyết sắc, đây là trạng thái tốt nhất suốt một năm nay mà Tiêu Tuyết Ngang nhìn thấy!

Hơn một năm nay lão tông chủ thừa nhận ốm đau tra tấn, một ngày gầy yếu hơn một ngày, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt, những điều này Tiêu Tuyết Ngang đều nhìn thấy rõ, hình ảnh già cả cùng bệnh trạng của phụ thân đối với Tiêu Tuyết Ngang chính là một loại tra tấn.

Lúc này thấy phụ thân đã khôi phục được một ít thần sắc, dù chỉ một chút nhưng Tiêu Tuyết Ngang đã kích động nói không ra lời!

Linh hồn của lão nhân tốt hơn hay suy yếu chỉ cần dùng hồn niệm liền hiểu biết, Lục Ngọc Cầm cảm giác được linh hồn lão nhân quả thật có chút khôi phục, thần tình hiện lên vẻ vui mừng đồng thời càng kinh ngạc nhìn qua Diệp Khuynh Tư.

Nói thật Lục Ngọc Cầm không dám tin tưởng Diệp Khuynh Tư đủ khả năng, nhưng thật không ngờ Diệp Khuynh Tư có thể làm lão tông chủ khôi phục, dù sao ngay cả thủ tịch đệ tử Huyền Môn cũng không thể chữa khỏi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.