"Ào ào ào ~~~!"
Rừng rậm tối đen, gió đêm chập chờn thổi quét phát ra thanh âm xào xạc thê lương.
"Vụt!"
Một ánh lửa màu đỏ phóng qua, nhất thời sáu cái đuôi dài mỹ lệ kéo theo một dãy hư ảnh mơ hồ chiếu sáng bóng đêm. Một cơn gió lớn nổi lên cuốn theo vô số lá rụng bay tứ tán.
Mạc Tà dùng hết tốc lực còn nhanh hơn Dạ Lôi Mộng Thú vài phần, đối phương là một con năm đoạn sáu giai Phong Bạo Ưng, cho dù có năng lực phi hành cũng không thể nhanh hơn Mạc Tà. Chỉ có thể chiếm cứ một chút ưu thế là năng lực phi hành trên không.
"Phần Hỏa."
Mạc Tà không ngừng buông thả hỏa diễm tạo thành đám mây lửa trên bầu trời, không cho Phong Bạo Ưng có cơ hội bay lên quá cao.
Thực lực Phong Bạo Ưng kém hơn Mạc Tà quá nhiều, trong lúc bị truy đuổi gắt gao hoàn toàn không biết cắt đuôi nổi.
"Thừa Phong."
Sở Mộ nhìn tới Phong Bạo Ưng đang cố gắng chạy trốn, cảm thấy thời cơ chín muồi lập tức niệm chú ngữ, gia trì hiệu quả Thừa Phong cho Mạc Tà.
Mạc Tà di chuyển đã nhanh, bây giờ được thêm vào hiệu quả Thừa Phong y như được thêm hai cánh vậy, bốn chân đạp không lao tới không hề chạm đất.
Thân thể Mạc Tà được hỏa diễm bao quanh càng thêm bắt mắt ở trong rừng cây u tối, thoáng cái nhảy lên cành cây, thoáng cái lao lên trời cao, tư thái tà mị thể hiện vô cùng sống động.
"Diễm Đạp."
Sau khi lên tới điểm cao nhất, bốn chân Mạc Tà khẽ bước trên không trung, một vòng hỏa hoàn (vòng tròn lửa) từ vị trí dưới chân lập tức mở rộng ra, Mạc Tà dựa vào đó tụ lực phóng thẳng tới trước.
Dương Kiệt cảm giác được đối phương truy đuổi càng lúc càng gần, mặt mày hoảng sợ không biết nên làm gì cho tốt. Hắn vốn tưởng rằng đã có thể chạy thoát, nhưng không ngờ Sở Mộ lại có một con Tà Diễm Lục Vĩ Yêu Hồ thực lực kinh khủng như thế.
"Huyễn Ảnh Tà Diễm Trảo."
Thân ảnh tà mị trong giây lát ập tới, men theo quỹ tích Phong Bạo Ưng phi hành hiện ra một đạo Tà Diễm Trảo ngăn cản ở trước mặt, móng vuốt hoa lệ trực tiếp xẹt qua Phong Bạo Ưng cùng với Dương Kiệt.
Phong Bạo Ưng lập tức bị trảo nhận xé rách từ đầu xuống đuôi, Yêu Hỏa Tà Diễm nhanh chóng dung nhập vào trong máu huyết đốt cháy bừng bừng, thân thể Phong Bạo Ưng hóa thành tro bụi trong nháy mắt. Còn Dương Kiệt cũng bị một trảo xé rách phần eo, Yêu Hỏa Tà Diễm nóng bỏng nhanh chóng tràn vào trong cơ thể hắn.
"Vù vù!" Tà Diễm bộc phát ra uy lực quá cường hãn, trong lúc Phong Bạo Ưng và Dương Kiệt còn chưa rơi xuống đã bị đốt cháy không còn một mảnh, ở giữa không trung chỉ lưu lại một đống tro bụi bị cuồng phong thổi bay tán loạn.
Sở Mộ nở nụ cười thoải mái, sờ sờ đầu Mạc Tà nói: "Làm tốt lắm, tối nay cho phép ngươi ăn thêm một bữa khuya."
"Ô ô ô!" Mạc Tà lập tức phát ra tiếng kêu hưng phấn, từ từ hạ xuống đất.
"Ô ô..."
Bỗng nhiên Mạc Tà kêu lên một tiếng kỳ quái.
Cùng lúc đó, Sở Mộ cảm giác được thân thể mình bị trầm xuống quá nhanh, nhất thời một cơn cuồng phong từ phía dưới vọt lên cuốn lấy hắn.
"Có lầm không đó? Nơi này tại sao không có mặt đất?" Sở Mộ trong lúc hốt hoảng chỉ có thể nói ra một câu như vậy, chốc lát sau hắn và Mạc Tà đã cùng nhau rơi xuống.
Phía đông Mãn Ấn thành chính là rừng rậm, hai bên rừng rậm là sơn mạch nối liền trùng điệp và vực sâu không đáy, là vì nguyên nhân này nên phía đông Mãn Ấn thành chỉ có một con đường duy nhất đi thông Cương La thành. Cho dù thương đội Sở gia ý thức được đám người Dương sẽ bày ra thủ đoạn hèn hạ ở nơi này cũng không thể đổi sang đường khác.
Sở Mộ hiển nhiên là không ý thức được điểm này, một lòng muốn giết chết Dương Kiệt nên khống chế Mạc Tà nhảy lên trời công kích. Sau đó đột nhiên phát hiện phía trước đã không có điểm dừng chân rồi.
Phía đông Mãn Ấn thành có một nơi gọi là Trụy Hoàng Nhai sâu hàng trăm mét, bên dưới là một khu rừng nguyên thủy có vô số kỳ trân dị thú, cũng là hung địa nổi danh của La Vực. Cho tới lúc này vẫn không có thế lực nào đủ năng lực thu làm lãnh địa.
Gió đêm thổi vù vù vào trong tai, ánh trăng chiếu rọi vách đá hai bên vực sâu làm lộ ra sự nguy nga và hiểm trở cực kỳ ác liệt. Ở trong màn đêm lạnh lẽo đó, một luồng hỏa diễm từ trên cao đột ngột rớt xuống, vẽ ra một đường cong mỹ lệ bám vào cành cây.
"Xẹt!"
Thân ảnh sáng rực kia hạ xuống vị trí chừng một phần tư vực sâu thì dừng lại, vô cùng may mắn trúng ngay một thân cây chìa ra giữa vực, cái cây nhỏ không thể thừa nhận nổi trọng lực quá lớn, lập tức cong lại rồi gãy ngang.
Thân ảnh hỏa diễm kia dựa vào đoạn thời gian ngắn ngủi đó điều chỉnh tư thế, lập tức nhảy về phía vách đá cách đó không xa.
Trụy Hoàng Nhai là một vực sâu thẳng đứng, vách đá hai bên hoàn toàn không có độ nghiêng nào đáng kể. Thân ảnh hỏa diễm vốn không chỗ nào đặt chân, đành phải chạm vào khe hở nhỏ lấy lực rồi nhảy xuống.
"Thiếu gia... thiếu gia!"
"Tứ đệ... Tứ đệ!"
"Sở công tử... Sở công tử!"
Tiếng kêu gọi quanh quẩn khắp Mãn Ấn sâm lâm.
Thế nhưng chỉ có tiếng chim rừng vỗ cánh đáp lại, thú hoang bị đánh thức tức giận gầm thét vang dội cả khu rừng.
"Thiếu gia rốt cuộc đã chạy đi đâu chứ?" Đinh Vũ khống chế Tật Phong Ma Câu lo lắng không dứt, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi cau lại bất an.
"Có thể là do Dương Kiệt phản kích bị thương rồi không? Hắn không nên lỗ mãng truy đuổi vào sau như thế." Tần gia lão Đằng nói.
"Không thể, mười tên Dương Kiệt cũng không phải là đối thủ của thiếu gia." Đinh Vũ lập tức trừng mắt liếc sang lão già đáng ghét kia.
Đinh Vũ biết Sở Mộ là Tù đảo vương giả, ba năm máu tanh tẩy lễ tìm đường sống trong đường tơ kẽ tóc tuyệt đối không thể nào phạm phải sai lầm cấp thấp.
"Phía trước hình như là Trụy Hoàng Nhai, Mộng nhi muội muội, ngươi mau xuống đây." Sở Trữ nhìn thoáng qua Tần Mộng Nhi đang bay ở giữa không trung, vội vã nói với nàng.
"Trụy Hoàng Nhai?" Tần Mộng Nhi lộ vẻ nghi hoặc.
"Tiểu thư, xa hơn nữa chính là hung địa nổi danh khắp La Vực, Đoạn Lâm. Hồn sủng nơi đó hơn phân nửa là chủng loại hung tàn, rất ít người dám vào trong đó lịch lãm. Tiểu thư bay lượn trên không trung như thế, Viêm Điểu lại có ánh lửa chiếu sáng sẽ bị Hồn sủng cường đại tưởng là xâm chiếm lãnh địa. Cho nên ngài mau mau thu hồi Viêm Điểu lại, nếu không sẽ mang đến cho tất cả mọi người phiền toái không cần thiết." Lão Đằng giải thích cho Tần Mộng Nhi hiểu.
Nghe lão Đằng nói như thế, Tần Mộng Nhi cũng không dám tiếp tục phi hành nữa, nhanh chóng thu hồi Hồn sủng của mình rồi hạ xuống đất.
"Nơi này hình như có dấu vết lửa cháy, nhất định là thiếu gia Hồn sủng lưu lại." Đinh Vũ nghe thấy mùi khét lan tỏa trong không gian, tìm kiếm một hồi liền phát hiện dấu vết Diễm Đạp của Mạc Tà trên cành cây.
Càng đi về phía trước, Tật Phong Ma Câu bỗng nhiên dừng bước lại, thân thể Đinh Vũ bị bất ngờ nên hơi nghiêng về phía trước, hàn phong từ phía bên kia xuyên qua nhánh cây rậm rạp thổi tạt vào mặt nàng rát lạnh.
Đinh Vũ hít sâu một hơi cho tỉnh táo, ánh mắt kinh ngạc nhìn tới vực sâu không đáy ở phía trước. Bạn đang đọc truyện được copy tại
TruyệnY truyenfull.xyz"Cẩn thận đó, đây chính là Trụy Hoàng Nhai, bảo Tật Phong Ma Câu thu liễm khí tức một chút, bên dưới Trụy Hoàng Nhai có không ít Hồn sủng cường đại." Lão Đằng lập tức nhắc nhở.
"Thiếu gia… thiếu gia… ngươi có ở dưới không?" Đinh Vũ hô to một tiếng.
Gió lớn thổi qua vù vù, Trụy Hoàng Nhai yên tĩnh chỉ vang vọng lại tiếng Đinh Vũ kêu gọi, nhưng không có người nào trả lời.
"Làm sao đi xuống?" Đinh Vũ khẳng định là Sở Mộ trong lúc vô tình bị rơi xuống, lập tức hỏi thăm những người khác.
"Từ nơi này thì không thể đi xuống, phải chạy về phía tây thành, từ rừng rậm nơi đó mới có chỗ đi xuống dưới Trụy Hoàng Nhai." Lão Đằng nói.
Hai hàng chân mày Sở Trữ nhíu chặt, thật vất vả mới gặp lại Tứ đệ nhưng không nghĩ tới Tứ đệ vô tình lâm vào hiểm cảnh.
Mấy người cũng xác định Sở Mộ đã rơi xuống dưới vực, Đinh Vũ thử cho Thứ Côi Hoa Yêu tạo ra sợi thang dây leo xuống, nhưng Thứ Côi Hoa Yêu thả dây leo ra chỉ dài khoảng ba mươi thước là hết. Vì thế chỉ còn lại mỗi Tần Mộng Nhi đủ khả năng khống chế Viêm Điểu bay xuống xem xét tình hình.
"Ta sẽ cưỡi Viêm Điểu đi xuống xem sao!" Tần Mộng Nhi nói.
"Tiểu thư, không được, Viêm Điểu đi xuống rất dễ bị..." Lão Đằng lại chuẩn bị khuyên giải tiểu thư.
"Có ánh lửa, nhất định là thiếu gia." Đinh Vũ lập tức chỉ vào ánh lửa chợt lóe lên bên dưới vực sâu.
"Ta sẽ đi xuống đón hắn lên." Tần Mộng Nhi xem như đủ to gan lớn mật, trực tiếp nhảy xuống rồi mới bắt đầu triệu hồi Viêm Điểu.
Trong quá trình Tần Mộng Nhi rơi xuống, dưới chân của nàng chậm rãi xuất hiện một cái đồ án đỏ rực, một con Dực hệ Hồn sủng lập tức hiện ra.
"Vù vù vù!" Tần Mộng Nhi khống chế Viêm Điểu bắt đầu hạ xuống tìm kiếm Sở Mộ.
"Tiểu thư… tiểu thư… ngài đi xuống thì dễ nhưng rất khó đi lên nha! Ngàn vạn lần đừng có đi xuống!"
Gió lớn gào thét bên tai nên Tần Mộng Nhi chỉ nghe thấy tiếng lão Đằng lúc có lúc không, trong lúc mơ mơ hồ hồ không có nghe rõ ràng, dù có nghe thì nàng vẫn không thể nào bỏ qua việc tìm người được.
"Tính tình cô gái nhỏ này vẫn giống y như cũ, làm việc không thèm suy nghĩ gì cả." Sở Trữ nhìn Tần Mộng Nhi bay xuống cũng thở dài bất đắc dĩ. Nhưng như vậy cũng tốt, ít nhất có thể tìm xem Sở Mộ có bị gì không.
Ở dưới vách đá, Sở Mộ đang ngồi trên bãi cỏ vỗ vỗ ngực mình, hồi lâu sau vẫn chưa thể trấn định tinh thần lại.
Mạc Tà ở bên cạnh cũng kêu lên mấy tiếng, dùng đầu lưỡi liếm liếm móng vuốt đã bị mài mòn không ít.
"Nguy hiểm thật, cao như vậy, lại chả vật gì tá lực, xém chút nữa là tàn đời rồi." Sở Mộ nói.
Mạc Tà lập tức gật đầu đồng ý.
"Cái vực sâu khốn kiếp, ở đâu tự dưng lòi ra thế không biết."
Vừa thở hổn hển vừa chửi thề mấy câu, trong lòng Sở Mộ vẫn còn cực kỳ sợ hãi, rất lâu sau mới đứng dậy nhìn quanh bốn phía định tìm kiếm biện pháp leo lên trên.
Bỗng nhiên trên đầu xuất hiện ánh lửa đang từ từ tiếp cận vị trí hắn.
"Sở công tử, ngươi ở nơi này hả?" Tiếng Tần Mộng Nhi ôn nhu ruyền xuống.
"Ta ở chỗ này."
"Ngươi không sao chớ?" Tần Mộng Nhi hỏi.
"Ta không sao, nhưng mà chúng ta có việc." Sở Mộ lắc đầu cười khổ, dõi mắt nhìn lên mấy thân ảnh mơ hồ vừa lao ra khỏi vách đá.