- Đều xuất hiện đi, biểu diễn huyết tinh như vậy các ngươi cũng có thể nhẫn tâm nhìn sao!
Từ Khuông chỉ vào bọn người Sở Mộ, ngữ khí bình thản nói ra.
Ánh mắt đám thủy thủ đang nghỉ ngơi đồng loạt nhìn qua bên này, trong đó có mấy thuỷ thủ nhìn thấy năm người thì thấp thỏm lo âu.
- Chính... Là bọn họ... Chính là bọn họ!
- Là bọn họ giết Triệu Đức hải thống... Chính... Chính là bọn họ!
Một gã hải sĩ bối rối chạy đến bên người Từ Khuông, lời lẽ bối rối nói ra.
Đám thủy thủ lập tức xao động lên, vẻ mặt địch ý nhìn chằm chằm vào năm người đang nấp đằng xa.
Có thể tiêu diệt được ba ngàn thủy thủ của Triệu Đức, thực lực của năm người này rất mạnh, cho dù ba ngàn thủy thủ mà Triệu Đức suất lĩnh có thực lực kém hơn đội ngũ này.
- Đều câm miệng!
Từ Khuông quát một câu làm cho đám thủy thủ không dám nói thêm câu nào..
Từ Khuông mở rộng bước chân đi về phía bọn người Sở Mộ.
Hai thủ lĩnh, quân sư cùng với ba hạ vị hải thống lập tức đi theo sau lưng Từ Khuông, thủy thủ nghỉ ngơi bên đường Hoàng Tuyền thối lui.
- Các ngươi đến nơi đây làm cái gì?
Ánh mắt đại thủ lĩnh Từ Khuông nhìn qua năm người, mở miệng thăm dò.
- Tìm hồn sủng khiêu chiến thất bại của ta trở về.
Sở Mộ không có che dấu nói ra.
- Ah, rất tốt, chúng ta không có xung đột lợi ích, các ngươi chính là ngoại viện của ta.
Đại thủ lĩnh Từ Khuông gật gật đầu.
- Ngươi muốn hợp tác với chúng ta? Thủy thủ của ngươi nhận ra ta đấy.
Sở Mộ nghe ra ý của đại thủ lĩnh Từ Khuông.
Thực lực của Từ Khuông rất mạnh, Sở Mộ cũng không có bao nhiêu nắm chắc đối phó hắn. Hơn nữa đám người sau lưng Từ Khuông thực lực rất mạnh. Thật sự muốn đánh sẽ có tổn thất lớn.
Một tên hạ vị hải thống nghe được Sở Mộ nói thì mặt mũi tức giận quát:
- Vớ vẩn, ngươi giết nhiều thủy thủ của chúng ta như vậy, ngươi đã thành người bị truy nã của quân đoàn số ba, chờ chịu chết đi!
- Ngươi câm miệng!
Từ Khuông lạnh lùng đưa mắt nhìn qua tên hạ vị hải thống này.
Tên hạ vị hải thống kia nội tâm phát lạnh, lập tức không dám nói lời nào nữa.
- Ai cũng biết ta đã sớm muốn giết Triệu Đức sâu mọt kia. Triệu Đức có chết hay không không sao cả. Nhưng mà ngươi giết nhiều thủy thủ của ta như vậy, khoản sổ sách này chúng ta phải tính rõ ràng.
Từ Khuông chậm rãi nói ra.
Đại thủ lĩnh nói những lời này làm cho đám thủ thủy nghị luận nhao nhao.
Từ Khuông quét mắt nhìn qua chung quanh. Đám thủy thủ cúi đầu xuống không nói lời nào.
- Chúng ta nhận lệnh của bộ hải quân, muốn bắt yêu quan trên đường Hoàng Tuyền này. Chiến đấu vừa rồi các ngươi cũng nhìn thấy, thực lực bên kia quá kinh người, kế tiếp còn có " Tam Đồ ", " Vong Xuyên" cùng với " Hoàng Tuyền " mạnh nhất, ta nghĩ chúng ta phải hợp tác, nếu không không có gặp Hoàng Tuyền chúng ta đã bị diệt.
Đại thủ lĩnh Từ Khuông nói ra.
Ánh mắt Từ Khuông nhìn chằm chằm vào Sở Mộ, hắn biết rõ năm người này do Sở Mộ cầm đầu.
- Sở Mộ, đừng tin hắn, bọn chúng có thể gạt chúng ta, nếu như tiếp lời chúng ta sẽ bị bao vây, không để cho chúng ta chạy thoát.
Triêu Lãnh Xuyên nói ra.
Ánh mắt Sở Mộ nhìn qua Cẩn Nhu công chúa.
Cẩn Nhu công chúa hiểu ý của Sở Mộ, thoáng nhắm mắt lại.
- Tên đại thủ lĩnh này không có nói sai. Nhưng hắn có cải biến quyết định hay không còn khó nói.
Cẩn Nhu công chúa dùng tinh thần chi âm nói với Sở Mộ.
- Đây là lệnh bài chủ nhân của quân đoàn số ba, chỉ cần là thành viên của Ô Bàn hải quân sẽ không phát động công kích với người có lệnh bài.
Từ Khuông cầm một lệnh bài màu đen đưa tới.
Thời điểm nhìn thấy lệnh bài thì đám thủy thủ chung quanh đều mở to mắt ra nhìn, kể cả hai thủ lĩnh và quân sư cũng vậy.
Bọn họ thật không ngờ Từ Khuông lại đem lệnh bài hải chủ ra đưa cho người ta.
- Cầm lấy đi. Đánh bại Hoàng Tuyền xong thì trả lại cho ta.
Từ Khuông tùy ý ném miếng lệnh bài đó về phía của Sở Mộ.
Thời điểm cái lệnh bài này bay trên không trung giống như đang ngoắc ngoắc những thủy thủ kia, bởi vì thân là thành viên của Ô Bàn hải quân cho nên bọn họ hiểu tấm lệnh bài này có tầm quan trọng như thế nào, mà đại thủ lĩnh của bọn họ cứ như vậy ném cho người xa lạ, hơn nữa còn là đối tượng bị truy nã của hải quân.
Sở Mộ tiếp được lệnh bài, Tang Anh ở bên cạnh lập tức đi tới, mặt mũi tràn đầy kích động nhìn cái lệnh bài này.
- Sở Mộ. Đây là lệnh bài hải chủ thật, người có được lệnh bài này có thân phận tương đương như hải chủ, đừng nói là thuỷ thủ không dám ra tay với chúng ta, ngươi cầm nó có thể trực tiếp ra lệnh cho bọn họ, hơn nữa lệnh bài này không nhìn thân phận, chỉ nhìn người cầm.
Tang Anh mặt mũi tràn đầy kinh ngạc nói ra.
Sở Mộ cũng rất kinh ngạc, vị cái gì đại thủ lĩnh này làm như vậy, tùy ý ném đồ vật quý trọng này cho hắn!
- Ngươi bây giờ nếu cầm thân phận này quay người rời đi, kể cả ta cũng không dám ngăn cản ngươi, nhưng mà tính tình của đại ca ta rất táo bạo, ghét nhất loại người không có tín nghĩa này. Mặc kệ ngươi chạy trốn tới chân trời góc biển nào, sau đó sẽ có người đi tới chỗ của ngươi cầm lệnh bài trở về.
Từ Khuông nói ra.
Ánh mắt Sở Mộ nhìn qua người Cẩn Nhu công chúa, Cẩn Nhu công chúa gật gật đầu, tỏ vẻ Từ Khuông không nói sai.
- Đại thủ lĩnh... Ngài cũng quá...
Bên cạnh, quân sư Hoàng Mang sắp khóc lên rồi.
Trên thế giới này còn có đại thủ lĩnh nào kỳ quái hơn Từ Khuông hay không? Cho dù ngươi ném lệnh bài cho người khác, vậy cũng đừng nói cho hắn biết hắn quay người rời đi không ai dám ngăn cản chứ.
Thủ lĩnh Hải Thiếp cùng Thiết Băng cũng không cảm thấy kỳ lạ quý hiếm, bọn họ đi theo Từ lão đại cho tới bây giờ cũng biết được hắn thường xuyên làm ra những chuyện kỳ quái thế này.
Đám thủy thủ chung quanh không dám nói chuyện, nhất là những người từng là thủ hạ của Triệu Đức lúc trước.
- Ân, hợp tác vui sướng.
Sở Mộ lộn tay một cái, đem lệnh bài hải chủ cất vào trong không gian giới chỉ của mình.
Từ Khuông gật gật đầu, tiếp tục nói:
- Nói vẫn nói trước, lần này là hợp tác, sau khi hoàn thành thì ngươi đi đường ngươi, ta đi đường ta ta, cũng không có nghĩa tội danh của ngươi được tiêu trừ, sau khi rời khỏi hòn đảo này thì ngươi chính là tội phạm của Ô Bàn hải quân!
- Có thể.
Sở Mộ gật gật đầu.
Hải quân ở đây, sắc mặt của tất cả thủy thủ biến thành quái lạ, bọn họ không ngờ lại hợp tác với kẻ đã đồ sát hơn hai ngàn thủy thủ và hải thống a.
Bên cạnh Sở Mộ là Triêu thái tử, Hạ Chỉ Hiền cùng Tang Anh cũng rất buồn bực, bọn họ làm bạn với địch nhân, chuyện này có khác gì đưa dê vào miệng cọp.
Nhưng mà suy nghĩ ngược lại, đại thủ lĩnh của hải quân này cực kỳ không hợp thói thường, mà Sở Mộ bên bọn họ cũng là gia hỏa không bình thường, không bình thường tới mức hợp tác với kẻ địch sẽ chiến đấu sinh tử sau đó.
Đại thủ lĩnh Từ Khuông dẫn bọn người Sở Mộ đi vào trong quân đoàn hải quân, Hạ Chỉ Hiền ngược lại rất hiểu cách điều tiết, dẫn đầu triệu hoán hồn sủng của mình ra, nàng trị liệu cho đám thủy thủ nơi đây.
Hạ Chỉ Hiền trị liệu làm không khí nơi đây trở nên hòa hoãn, Từ Khuông gật đầu nói:
- Phụ trợ hồn sủng sư cao cấp sắp tuyệt chủng rồi, khó được các ngươi có một người, vậy chiến đấu kế tiếp có nắm chắc rồi...
Trong quân đoàn hải quân không có một phụ trợ hồn sủng sư cấp chúa tể nào cả, Hạ Chỉ Hiền xuất hiện cũng có ý nghĩa những hồn sủng cấp chúa tể sẽ khôi phục sức chiến đấu trong thời gian ngắn, kể cả con Lục Ma Hổ bị thương nặng kia.
- Tiếp theo là " Tam Đồ ", chúng ta phải ra tay, cho bộ hạ của ta đối phó, đoán chừng một chiếc thuyền có thể mang chúng ta quay về rồi.
Thủ lĩnh Hải Thiếp nói ra.
- Tiểu tử, ta nghe thủ hạ nói là ngươi một mình giết Triệu Đức?
Từ Khuông không e dè hỏi Triêu Lãnh Xuyên.
Triêu Lãnh Xuyên gật gật đầu, đối phương đã trực tiếp như vậy thì chính mình còn không có ý thừa nhận sao?
- Nhạc biển thống, Tưởng biển thống, các ngươi mang theo mười hải tương liên hợp với Triêu Lãnh Xuyên xung phong, Thiết thủ lĩnh, ngươi xem tình huống, nếu như bọn họ tan tác quá nhanh thì ngươi ra tay, quân sư chỉ huy đội nguyên tố, Thiết thủ lĩnh ra tay sau khi các ngươi ra tay công kích.
Từ Khuông nói ra.
Sau khi nhìn thấy thực lực của Bỉ Ngạn, Từ Khuông cũng không dám xem thường, ý định trước dùng hồn sủng cấp chúa tể thăm dò, sau đó lại điều chỉnh lực lượng quân đoàn.
Triêu thái tử không có ý kiến, hai hải thống khác cũng gật đầu đồng ý.
Có Hạ Chỉ Hiền là hồn sủng sư phụ trợ ở chung quanh, tốc độ khôi phục của đám thủy thủ tăng nhiều, Từ Khuông sau khi cho quân sư làm công tác thống kê, liền suất lĩnh quân đoàn hải quân đi sâu vào trong đường Hoàng Tuyền.
Đi thật lâu, đột nhiên phía trước xuất hiện bóng đen lớn.
- Là bia Tam Đồ!
Quân sư nói ra.
Từ Khuông liếc mắt nhìn qua đám người đông nghịt, mở miệng nói:
- Đều giữ vững tinh thần, ở loại địa phương này con mắt các ngươi còn ngắm mông của Hải Thiếp thủ lĩnh thì có khả năng một khắc sau các ngươi ẽ chết!
Từ Khuông nói những lời này mang ý châm chọc rõ ràng, câu này nếu ở nơi bình thường sẽ làm cho đám thủy thủ buông lỏng, sau đó cười ha ha.
Nhưng là ở địa phương khủng bố này, không có một gã thuỷ thủ nào cười được. Bạn đang xem tại
Truyện FULL - truyenfull.xyz
Thủ lĩnh Hải Thiếp bĩu môi, trong nội tâm thầm mắng Từ Khuông hỗn đản này sao lấy mông của nàng làm ví dụ?
Qua bia Tam Đồ, đường Hoàng Tuyền lập tức lờ mờ vài phần, cho dù có hồn sủng quang hệ cũng không cách nào chiếu sáng phía trước được.
Bước qua bia Tam Đồ cũng có ý nghĩa bước vào địa bàn của Tam Đồ, Cẩn Nhu công chúa lúc này nhắm mắt lại, lo lắng mọi người bị Tam Đồ đánh lén.
Cẩn Nhu công chúa rất nhanh cảm ứng được khí tức sinh mệnh cường đại, làm cho nàng phi thường kinh ngạc là không biết sinh vật này ẩn dấu ở nơi nào, mọi người tiếp tục đi lên phía trước!
Cặp mắt của nó xuyên qua hắc ám, thời điểm tất cả mọi người không biết thế nào cho nên tất cả đều cảnh giác.
Đại thủ lĩnh Từ Khuông đi ở phía trước, ánh mắt như kiếm nhìn qua hồn sủng đứng trên đường Hoàng Tuyền, trong nội tâm thầm giật mình dũng khí của yêu linh này thật lớn.
Bản thân yêu linh lấy xuất kỳ bất ý, đánh lén, che dấu làm chủ, dám lộ diện trực tiếp như vậy tỏ vẻ thực lực và tự tin của mình rất lớn.
- Tam Đồ!
Quân sư Hoàng Mang nhìn chằm chằm vào thủ hộ giả thứ hai này.
Đám thủy thủ này thật sự kinh ngạc, một sinh vật mượn nhờ hào quang yếu ớt hiện ra.
Nhưng mà thân thể của sinh vật này luôn có bóng mờ bao phủ, làm cho không người nào có thể nhìn thấy toàn thân của nó.
Yêu khí lành lạnh cuốn tới, ập tới mặt của bọn họ, làm cho mọi người cảm thấy lãnh ý.
Đây chính là thủ hộ giả thứ hai của đường Hoàng Tuyền, Tam Đồ!