Sủng Mị

Chương 1501: Tranh Minh chủ thành



Thần Tông, bên trong quỳnh lâu ngọc vũ, một nữ tử khống chế Liệt Diễm Phượng Hoàng đang bay qua những tòa đại điện lầu các, phiêu diêu như tiên, hướng ra bên ngoài Tranh Minh chủ thành bay đi.

- Mục sư muội, ngươi đang đi đâu đó?

Từ Đạo Phong nhìn thấy được Quan Hoàng Vương Hậu lập tức đi theo lên dò hỏi.

Hoàng tộc kim sắc cao quý, đây cơ hồ trở thành dấu hiệu của Mục Thanh Y bên trong Thần Tông. Trong hàng đệ tử trẻ tuổi của Thần Tông, Mục Thanh Y cùng Quan Hoàng Vương Hậu của nàng đều thật chói mắt.

- Mấy vị bằng hữu của ta đã đến, ta ra cửa thành chờ bọn họ!

Mục Thanh Y nói.

- Là Sở Mộ bọn họ sao?

Ánh mắt Từ Đạo Phong sáng lên.

Mục Thanh Y gật gật đầu, hỏi:

- Ngươi muốn đi cùng sao?

- Đương nhiên, đã lâu không gặp họ, trong khoảng thời gian này ta đang lo lắng không ai cùng ta chơi đùa, họ tới thật đúng lúc!

Từ Đạo Phong nở nụ cười.

- Vậy đi thôi!

Mục Thanh Y cũng hiện lên dáng tươi cười.

Qua thời gian dài như vậy cuối cùng mọi người cũng đã đến Tranh Minh chủ thành.

Mấy năm nay Mục Thanh Y thanh tâm quả dục tu luyện trong Thần Tông, nhưng dù sao Thần Tông cũng là một địa phương hoàn toàn xa lạ, luôn sẽ có thời gian cảm thấy cô đơn, mà Diệp Khuynh Tư đa số thời gian chỉ lo việc chế dược của mình.

Mục Thanh Y quả thật rất nhớ nhung mọi người, nguyên dự tính qua thêm một thời gian quay về Tân Nguyệt Địa, nhưng thật không ngờ mọi người lại đi tới nơi này, hơn nữa nàng tự nói với mình, hôm nay theo tính toán họ cũng sẽ đến Tranh Minh thành, điều này làm tâm tình Mục Thanh Y nhất thời thật tốt.

- Mục sư muội, người ngưỡng mộ ngươi cũng đang ở đây kìa!

Từ Đạo Phong nhìn thoáng qua phía sau, cười nói.

Mục Thanh Y quay đầu nhìn lại, phát hiện một nam tử đang khống chế Vân Tiên Loan bay tới, chân mày nàng lập tức nhíu lại, nói với Từ Đạo Phong:

- Chúng ta gia tốc!

Nói xong đôi cánh Quan Hoàng Vương Hậu khẽ vỗ, tốc độ phi hành bỗng nhiên nhanh hơn, khi lướt qua không trung lưu lại một dấu vết hỏa diễm thật diễm lệ trên bầu trời Tranh Minh chủ thành.

Từ Đạo Phong vội vàng đuổi theo Mục Thanh Y, rất nhanh đã đem nam tử đang khống chế Vân Tiên Loan ném ra phía sau.

- Ta có đáng sợ như vậy không?

Nam tử cười khổ nhìn Mục Thanh Y đi xa.

Tranh Minh chủ thành cũng không quá khổng lồ, hoặc nói dựa theo tỉ lệ cấp bậc thì Tranh Minh chủ thành phải lớn hơn hiện tại tới gấp mười lần.

Nhưng chiếm diện tích lớn cũng không thể đại biểu địa vị của một tòa thành thị, ít nhất Tranh Minh chủ thành kiểm tra thành viên ra vào phi thường nghiêm khắc, hơn nữa không chút do dự đem hồn sủng sư cấp bậc thấp cự tuyệt bên ngoài!

Ô Bàn chủ thành tại Ô Bàn đại địa mỗi ngày chỉ khống chế nhân số tiến vào thành thị, quanh thân nó có thật nhiều thành thị quy mô nhỏ hơn, trong đó có không ít người cầm thẻ xếp hàng, có khi phải đợi tới cả tháng.

Mà còn hơn Ô Bàn chủ thành, Tranh Minh chủ thành còn bá đạo hơn, bọn hắn ngăn cản người thường tiến vào tòa thành thị này, lý do trực tiếp chính là các ngươi quá mức nhỏ yếu, Tranh Minh chủ thành không chào đón kẻ yếu nhược.

Điều lệ này đã tồn tại từ rất lâu, chưa bao giờ có vị quân vương nào vì thương hại dân chúng bình dân mà rút lại quy định, cho dù tiếng phản đối hô vang tới đâu quy định đó vẫn luôn luôn được sử dụng cho tới tận bây giờ.

Người thống trị của Tranh Minh chủ thành muốn nói với mọi người, muốn đi vào tòa đô thành này thì ngươi đem thực lực của mình biểu diễn ra đi.

Một tòa thành thị luôn có thể được dùng những từ ngữ như dịu dàng, thân thiết, xinh đẹp để hình dung, nhưng Tranh Minh chủ thành nếu cần dùng từ ngữ để hình dung chính là bá đạo!

Ở trên thế giới này, luôn sẽ có một ít thành thị biểu hiện bình dị gần gũi, phong phú, mà Tranh Minh chủ thành vô luận là lịch sử, địa vị, ý nghĩa đều cực cao cho tới bây giờ chưa từng hạ thấp thân phận làm như vậy, Tranh Minh chủ thành đem tư thế bãi ra càng cao thì càng có vô số cường giả chen chúc vào nơi này, bởi vì chỉ có sự thừa nhận của nơi này mới có thể hoàn toàn thể hiện ra bọn hắn cực khổ tu luyện là đáng giá, bọn hắn có thể thản nhiên dùng ánh mắt tài trí hơn người mà xem thường những người không đủ tư cách tiến vào thành thị.

- Thật sự là một thành thị thực tế. Cũng phải, chủ thành của một thế giới cũng không cần phải giả vờ bày mặt mũi làm gì!

Diệp Hoàn Sinh nhìn thấy một đoàn người bị cự tuyệt đi vào thành, phát ra một tiếng cảm khái.

Lực chú ý của Sở Mộ dừng trên người nhóm vệ binh, hắn lưu ý nhóm vệ binh ngăn cản người bị xưng là yếu ớt không cho vào thành thị cũng không phải thực sự dùng cấp bậc thực lực để cân nhắc, bọn hắn chỉ hỏi tuổi thọ của đối phương trước tiên, sau đó hỏi đối phương có vinh dự đặc thù gì hay không, cuối cùng mới xem thực lực của bọn hắn.

Đây là nói tòa thành này hoan nghênh cường giả lấy tuổi tác làm so sánh, tòa thành thị này chấp nhận cho người trên thống lĩnh cấp tiến vào, nhưng tuổi của ngươi phải thật trẻ thật nhỏ, ít nhất phải phù hợp tiêu chuẩn định ra tiềm lực của nơi này.

- Nếu như vậy với số tuổi của chúng ta phải tới cấp bậc gì mới được tiến vào thành thị?

Bàng Duyệt có chút bận tâm hỏi.

Nàng lo lắng Tranh Minh chủ thành yêu cầu quá cao, bản thân nàng không có tư cách tiến vào.

- Điều lệ tuổi tác là nhằm vào người dưới chủ tể cấp, mấy người các ngươi thì không cần lo lắng!

Vũ bá ở phía sau mở miệng nói.

- Nga, vậy thì tốt rồi!

Bàng Duyệt thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Nếu người trên chủ tể cấp có thể tự do ra vào thành thị này, hơn nữa ngay cả vệ binh cũng không cần tra xét.

Quả nhiên mọi người khống chế hồn sủng của mình đi vào cửa thành, vệ binh lại nhanh chóng cho qua, mà đội ngũ xếp hàng dài ở gần đó trên mặt hiện lên vẻ cực kỳ hâm mộ nhìn theo nhóm người Sở Mộ.

Vừa đi vào thành thị, vệ binh đã thiện ý nhắc nhở mọi người một câu:

- Bên trong thành có quy định, người chưa có đặc quyền không được gọi hồn sủng phi hành trên không trung. Bất luận kẻ nào cũng không được ở nơi công cộng ngoài chiến trường cùng người khác phát sinh tranh đấu. Mặt khác hồn sủng có hình thể hơn năm mươi thước không được gọi về ở những địa phương phi chiến trường cùng phi tư nhân lãnh địa!

Loại quy định này thành thị nào cũng có, phương diện chấp hành cũng không quá nghiêm khắc, thường xuyên vẫn có thể chứng kiến một ít người đặc quyền bay lượn trên không trung, mà hai điều kiện phía sau thỉnh thoảng cũng phát sinh.

Nhưng bất cứ người nào khi đã tiến vào Tranh Minh chủ thành đều thu hồi ngạo khí của chính mình, bởi vì trong tòa thành thị này rốt cục đang có bao nhiêu vị cường giả thì không ai đoán được, người tiến vào thành thị tự nhiên sẽ tuân thủ theo ba quy định này của tòa thành!

- Như vậy Nữ Hoàng Thiên Đình Xà của ta không thể gọi về, thật quá đáng tiếc!

Diệp Hoàn Sinh làm ra bộ dạng như chán nản, trêu chọc một câu.

Hình thể không lớn hơn năm mươi thước, trong hồn sủng của Sở Mộ chỉ có tiểu Chập Long cùng Vong Mộng là vượt qua tiêu chuẩn này.

Tiểu Chập Long có hình thái biến huyễn, có thể tùy ý biến ảo thành hình thể lớn nhỏ mà mình muốn, nhưng tiểu Chập Long trong thời điểm chiến đấu bình thường vẫn thích biến thành hình thể Thiên Thương Thanh Chập Long, dài hơn trăm thước, như vậy mới càng có lợi cho nó trong chiến đấu.

Mà Vong Mộng lại có thể tùy ý thay đổi thân thể lớn nhỏ, khi có trăm vạn tinh linh ngưng tụ trên người nó, hình thể của nó quả thật có thể giống như cả phiến mây đen khổng lồ che phủ cả nửa bầu trời.

Bình thường trong thời điểm chiến đấu, Vong Mộng bảo trì hình thể tầm chừng mười thước, như vậy mới có vẻ càng thêm linh hoạt cùng linh động.

Bình thường hồn sủng có thể biến hóa hình thái Sở Mộ đều thường xuyên mang theo trên người, như Mạc Tà, Vong Mộng, tiểu Chập Long thường xuyên chiếm cứ bả vai của hắn, hoặc là dựa trên vai ngủ, hoặc là dùng đôi mắt không ngừng xoay tròn chớp động nhìn ngắm chuyện thú vị phát sinh khắp chung quanh.

Tiểu Mạc Tà thì không cần phải nói, bả vai của Sở Mộ chính là giường của nó, đôi khi tiểu Chập Long nghịch ngợm đi xả đuôi của Mạc Tà, vì thế hai tiểu tử kia không ngừng đùa giỡn trên hai vai của hắn.

Đoạn thời gian gần đây Vong Mộng bị Trữ Mạn Nhi ôm lấy, mỗi ngày nàng đều ôm nó đi ngủ, ban ngày có khi ôm Mạc Tà, hoặc là trảo tiểu Chập Long, tóm lại trong lòng nàng chưa bao giờ thiếu sủng vật để ôm ấp.

- Di, đạo kim sắc thân ảnh kia thật quen thuộc nha!

Triêu Lãnh Xuyên ngẩng đầu chỉ lên một đạo kim sắc hỏa diễm đang bay tới trên bầu trời.

- Không phải các ngươi có quy định không được bay trên không trung hay sao?

Diệp Hoàn Sinh lập tức bắt lấy một vệ binh bên cạnh hỏi.

Vẻ mặt vệ binh kia nghiêm túc đáp:

- Vị kia chính là Thần Tông Mục thượng quan, bất kỳ một thành viên nào của Thần Tông đều có thể phi hành trên không trung!

- Mục thượng quan? Mục nữ thần của chúng ta thật lợi hại, nhanh như vậy đã lấy được chức vị thượng quan!

Triêu Lãnh Xuyên có chút vui vẻ nói.

Chức vị thượng quan ở Thần Tông xem như đã tương đối cao, mấy năm nay kỳ thật Mục Thanh Y không hề được nhàn hạ, thực lực hẳn đã mạnh hơn trước kia rất nhiều.

- Tiểu tử bên cạnh không phải là Từ Đạo Phong đó sao?

Diệp Hoàn Sinh liếc mắt liền nhận ra người đi bên cạnh Mục Thanh Y, cười toét miệng nói.

Trong lúc nói chuyện Mục Thanh Y cùng Từ Đạo Phong đã khống chế hồn sủng hạ xuống, vẻ mặt tươi cười nhìn đoàn người.

- Nữ Tôn cũng tới sao?

Mục Thanh Y có chút kinh ngạc nhìn Liễu Băng Lam.

Liễu Băng Lam nhìn nàng gật đầu, ý bảo nàng có thể thay đổi cách xưng hô, không cần phải gọi xa lạ như thế.

Mục Thanh Y chào hỏi với mọi người, ánh mắt dừng lại trên người Sở Mộ, chợt phát hiện bên cạnh hắn có thêm một thiếu nữ đẹp như hoa mẫu đơn, mỹ mạo như tiên tử làm cho Mục Thanh Y lâm vào kinh diễm.

Hơn nữa nàng phát hiện thiếu nữ kia đang ôm cánh tay Sở Mộ, dáng vẻ thân mật đã nói rõ vấn đề.

- Vị này chính là?

Mục Thanh Y mở miệng hỏi.

- Ngươi nhận thức!

Sở Mộ nở nụ cười.

Trữ Mạn Nhi không nói lời nào, chỉ chớp mắt nhìn Mục Thanh Y.

- Ta nhận thức?

Mục Thanh Y cảm thấy vài phần nghi hoặc. Theo lý mà nói nữ tử có dung mạo như vậy mình từng thấy qua một lần sẽ không quên, nhất là vẻ trong veo cùng thánh khiết không nhiễm bụi trần của nàng, chỉ sợ so sánh được với nàng chỉ có Thiện Ác Nữ Vương Vũ Sa, nhưng loại khí chất của Vũ Sa người quen thuộc đều cảm thấy có vấn đề. Nhưng thiếu nữ này khiến Mục Thanh Y có thể cảm giác được nàng không có một tia giả dối, trong veo từ thân thể tới linh hồn.

Đột nhiên, Mục Thanh Y chợt nhớ lại một người, người này xác thực có vài phần tương tự với nàng.

Sau khi Mục Thanh Y bị hãm hại, từng ở lại trong Hồn Điện của Sở Mộ một thời gian, ngoại trừ Diệp Khuynh Tư còn có một nha đầu đáng yêu, khí chất của nha đầu kia chính là như thế, làm người không tự chủ được sinh lòng yêu thích.

- Muội là Trữ Mạn Nhi?

Mục Thanh Y rốt cục nghĩ ra.

Trên mặt Trữ Mạn Nhi nổi lên nụ cười sáng lạn, nói:

- Cuối cùng Mục tỷ tỷ đã nghĩ ra!

Trên mặt Mục Thanh Y càng thêm kinh ngạc, Trữ Mạn Nhi biến hóa không khỏi quá lớn, trước kia chỉ là một tiểu nha đầu đáng yêu, chỉ chớp mắt đã biến thành một tiểu mỹ nhân toàn thân toát ra khí chất làm người vô cùng tâm động!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.