Bầu trời tối đen như mực, Quỷ Khung Quân Vương hấp thu quỷ khí trong thiên địa tích tụ vào thân kiếm. Mũi kiếm trùng thiên bắn ra từng đợt Huyết quang kinh khủng.
Chốc lát sau, Quân Vương quỷ kiếm đột nhiên bừng sáng chói mắt, một kiếm chém xuống đỉnh đầu Hấp Huyết ma trùng với khí thế khai thiên phá thạch.
Tốc độ một trảm này cực nhanh, dùng mắt thường cũng có thể thấy được một luồng Huyết quang khủng bố trảm phá bầu trời thành hai mảnh.
Năng lực né tránh của Hấp Huyết ma trùng quá kém, sau khi bị Quỷ Khung Quân Vương khóa định vị trí căn bản không thể tránh né công kích.
Một kiếm này bổ từ đỉnh đầu Hấp Huyết ma trùng xuống dưới thân, thế như chẻ tre tựa hồ không có một chút lực cản. Quân Vương quỷ kiếm thuận lợi xé rách thân thể ma trùng, chết ngay tại chỗ.
Trong thân thể Hấp Huyết ma trùng toàn là máu huyết, vừa trúng một kích lập tức nổ tung như quả cầu da, máu tươi ác tâm bắn ra xối xả.
Một kiếm tất sát.
Quỷ Khung Quân Vương thi triển kỹ năng chủng tộc Quân Vương Quỷ Biến khiến cho lực lượng của nó tăng cường gấp bội, cộng thêm hấp thu năng lượng Quỷ hệ thúc đẩy uy lực một trảm kia tăng cao lên tới trình độ khủng bố.
Hấp Huyết ma trùng vốn định hấp thu hồ máu đột phá bình cảnh, nhưng cuối cùng lại táng thân ở chỗ này. Thi thể của nó từ trên cao rơi xuống vực sâu, nổi lềnh bềnh trên mặt nước đỏ ngầu.
Tần và Ngưng không có trở lại bên cạnh Sở Mộ, mà bay vòng vòng chung quanh Quỷ Khung Quân Vương. Có lẽ chúng nó đang ca ngợi và hâm mộ thực lực cường đại của Quỷ Quân.
Quỷ Khung Quân Vương thu kiếm về, khí thế khí phách mười phần đứng yên tại chỗ. Tần và Ngưng hạ xuống hai bên vai nó, trận chiến lúc nãy chúng nó buông thả kỹ năng liên tục đã hao phí gần hết thể lực, bây giờ phải tranh thủ thời gian quý giá nghỉ ngơi chuẩn bị cho trận chiến kế tiếp.
Quỷ Khung Quân Vương thật thà đứng đó, dùng một tay gãi đầu mình mơ mơ hồ hồ. Chính nó cũng không ngờ uy lực một kiếm kia kinh khủng như vậy, chỉ một đòn đã giết rớt Hấp Huyết ma trùng chuẩn Bất Hủ.
Sở Mộ thấy Quỷ Khung Quân Vương uy vũ khí phách, trong lòng cũng vui mừng khôn tả. Trước giờ cấp bậc Quỷ Khung Quân Vương tương đối thấp, phần lớn chiến đấu đều không có cơ hội triệu hoán nó. Hiện tại nhóm Hồn sủng đã tiến vào cấp Bất Hủ, Quỷ Khung Quân Vương với ưu thế lực lượng và phòng ngự nhất định là chịu trách nhiệm chính ở vị trí tiên phong.
Hơn nữa, thời gian trấn thủ còn có mười ngày, Sở Mộ chỉ còn lại Quỷ Khung Quân Vương và Dạ vẫn có năng lực chiến đấu. Nếu như gặp phải một lần chủng tộc vây công nữa, đoán chừng hai con Hồn sủng này cũng bị rút cạn thể lực.
Lần này Sở Mộ đã chuẩn bị sẵn sàng, thực lực Quỷ Quân tăng lên tương đồng với năng lực khống chế Nham thuộc tính, Quỷ thuộc tính càng thêm cường đại. Hắn lập tức ra lệnh cho Quỷ Quân gia cố hàng rào phòng ngự bằng nham thạch, từng dãy thành lỹ kiên cố bắt đầu xuất hiện bên trong thung lũng.
Lúc này đây, khu vực trung tâm thung lũng chẳng khác gì một tòa quan ải dựng đứng sừng sững giữa thiên địa, khí thế uy nghi, vững chắc có thể ngăn cản vạn quân.
Sở Mộ đứng trên cao quan sát tòa quan ải dài mấy chục dặm, trong lòng cảm khái không dứt. Cho dù là quân đoàn ngàn đầu Hồn sủng chúa tể cũng khó lòng đột phá hai tầng phòng ngự Nham hệ - Mộc hệ này, phần lớn chúng nó sẽ phải chết thảm trước khi xông vào bên trong trận đồ tu luyện.
Sự thật đã chứng minh năng lực phòng thủ của Quỷ Khung Quân Vương cường đại tới mức nào. Trong thời gian mấy ngày kế tiếp, rất nhiều Hồn sủng hoang dã trong Ấn cốc điên cuồng vọt tới, từng đợt từng đợt xuất hiện cơ hồ không có ngừng nghỉ giây phút nào.
Nhưng mà chúng nó đối mặt với tòa pháo đài phòng ngự khổng lồ thật sự là lực bất tòng tâm, lần lượt bỏ mạng phía dưới bức tường nham thạch và cạm bẫy rễ cây, gai độc.
Bên trong pháo đài chất chồng thi thể càng lúc càng cao, ngay cả bức tường cũng bị nhuộm thành một màu đỏ lòm, mùi tanh hôi lan xa hàng trăm dặm.
Đến ngày thứ mười ba lại là quân đoàn ngàn đầu Hồn sủng chúa tể. Ngày thứ mười bảy, năm đầu Hồn sủng chuẩn Bất Hủ tập kích. Ngày thứ hai mươi ba, hai ngàn đầu Hồn sủng cấp chúa tể hạo hạo đãng đãng xông tới. Xen giữa ba lần tập kích quy mô lớn này là một vài đội ngũ sinh vật hoang dã phân tán đột kích, nhưng cuối cùng tất cả chúng nó đều biến thành thi thể.
Chiến đấu không có đình chỉ ngày nào, trong quá trình này Quỷ Quân và Dạ tiêu hao thể lực nghiêm trọng. Cũng may Mạc Tà và Ma Thụ chiến sĩ kịp thời khôi phục lực chiến đấu bắt đầu vòng chém giết thứ hai.
Mãi cho đến ngày thứ hai mươi lăm, tất cả Hồn sủng của Sở Mộ đều cạn kiệt sức lực.
Tòa pháo đài nham thạch bị phá hủy, cạm bẫy Mộc hệ phân tán rã rời. Ly lão nhi bận rộn chạy xuyên qua đống thi thể thu thập thành quả chiến đấu.
Sở Mộ và đám Hồn sủng đã mỏi mệt không thể nhúc nhích, chỉ có thể trơ mắt nhìn Ly lão nhi xử lý công việc còn lại.
Nếu như nhóm Hồn sủng còn có thể lực, Sở Mộ cũng không ngại tiếp tục chiến đấu. Bởi vì chỉ có tình huống gây cấn, chém giết điên cuồng như thế mới giúp cho Hồn sủng gia tăng hiệu quả rèn luyện.
"Thiếu chủ, đánh thức bọn họ đi. Mặc dù cơ hội chiến đấu rất hiếm có, nhưng tiên khí thất lạc cũng không thể bù đắp nổi. Ngươi phải tận dụng thời gian tu luyện đề thăng cảnh giới, đó mới là vương đạo."
Ly lão nhi quay trở về nói với Sở Mộ.
Sở Mộ gật đầu, dùng tinh thần âm đánh thức Lâm Mộng Linh và Hạ Âm.
Lâm Mộng Linh mở mắt đầu tiên, cặp mắt trong suốt tò mò đánh giá Sở Mộ.
"Sắc mặt của ngươi tại sao khó nhìn như vậy?"
Lâm Mộng Linh mở miệng hỏi.
Sở Mộ cười khổ không biết nên trả lời thế nào, hiện tại hồn lực cũng tiêu hao sạch rồi. Ở trận chiến cuối cùng, chính hắn cũng phải đích thân xuất chiến đảm nhiệm vai trò lá chắn thịt.
Sở Mộ không thể Bán Ma hóa, nhưng năng lực phòng ngự Bán Ma vẫn luôn tồn tại. Trong lúc tình huống nguy cấp, hắn lập tức xông lên đỡ đòn dùm cho Hồn sủng, giúp chúng nó có cơ hội thở dốc, điều chỉnh tinh thần.
"A? Chuyện gì xảy ra?"
Ánh mắt Lâm Mộng Linh nhìn chung quanh một vòng lập tức há miệng kinh ngạc.
Thung lũng đã hoàn toàn biến dạng rồi, chỉ cần nhìn tùy ý một vòng là có thể thấy được vực sâu không đáy, thây chất thành núi, máu chảy thành sông, tường thành nghiêng ngã,...v…v cảnh tượng thật sự là kinh tâm động phách.
Đập vào mi mắt Lâm Mộng Linh chính là hình ảnh tà dương đỏ như máu, tuy rằng năng lực thừa nhận của nàng rất tốt, nhưng khi nhìn thấy bãi đầm đìa chiến trường vẫn cảm thấy ác tâm nôn mửa.
Đây vốn không phải là thung lũng, mà là một tòa thành mới vừa trải qua một trận tập kích chém giết, tàn sát điên cuồng. Dõi mắt nhìn ra xa không có một chút dấu hiệu của sự sống.
"Sở huynh đệ, ngươi giết bao nhiêu sinh vật Ấn cốc rồi?"
Thời điểm Hạ Âm mở mắt ra cũng bị cảnh tượng trước mắt hù dọa không nhẹ.
Khi Hạ Âm trấn thủ, mỗi lần giải quyết địch nhân đều quét dọn thi thể sạch sẽ. Hắn có một đầu Thi hệ Hồn sủng, thi thể sinh vật chính là nguồn năng lượng hữu dụng đối với nó. Vì thế lúc hắn gọi Sở Mộ thay thế công tác phòng thủ, bề ngoài thung lũng không có thay đổi nhiều lắm.
Nhưng quãng thời gian hai mươi lăm ngày trôi qua, toàn bộ thung lũng có thể nói là triệt để biến dạng. Ngoại trừ mảnh đất bọn họ tu luyện bình yên vô sự, những địa phương khác không có chỗ nào nguyên vẹn, đất đá thi thể chất chồng hỗn loạn, nhìn qua kinh khủng hơn bọn họ dự đoán rất nhiều.
"Ờ, số lương địch nhân hơi nhiều, thường xuyên xuất hiện quân đoàn chúa tể quy mô lớn, trên dưới ngàn con Hồn sủng cùng đột kích. Khi ngươi trấn thủ tốt nhất là ưu tiên bố trí phòng ngự."
Sở Mộ không có tà ác giống như Hạ Âm, cố ý nhắc nhở Lâm Mộng Linh cẩn thận đề phòng.
"Quân đoàn chúa tể trên một ngàn?"
Lâm Mộng Linh trợn mắt kinh ngạc, ánh mắt chuyển sang Hạ Âm.