"Thì ra hắn là người tham gia vào tràng cướp đoạt ở Tịch Tĩnh Lâm."
Trong lòng Sở Mộ quay cuồng muôn trùng cơn sóng.
Một người là nguyên thủ hải quân Ô Bàn, người kia là phó tông chủ Thần Tông, hai người này đều là nhân vật siêu thoát quyền lực thế tục. Bây giờ bọn họ tham gia và kế hoạch độc ác Tịch Tĩnh Lâm, nhưng trên đời này có ai chế tài bọn họ? Bởi vì bọn họ đã là những người đề ra luật pháp, hết thảy các loại quy tắc chế tài trong thế giới nhân loại vốn nằm trong lòng bàn tay của bọn họ.
Giờ phút này, Sở Mộ hô hấp dồn dập hơn vài phần.
Giả như hắn bị hai nhân vật cấp lãnh tụ này phát hiện mình đang nghe lén, bọn họ chắc chắn sẽ giết người diệt khẩu không chút do dự.
"Ngoại trừ lần ở sự kiện Tịch Tĩnh Lâm, ta bắt buộc phải tự mình hiện thân khống chế tình hình, ngoài ra đám người kia không có nắm được ngược điểm nào để gây phiền toái đối với ta. Trừ phi bọn họ thật sự muốn khui ra sự tình chân tương Tịch Tĩnh Lâm, nếu không trên cơ bản ta vẫn an toàn. Hơn nữa, ta chưa chắc phải cấp mặt mũi cho đám người đó."
Gã nam tử nguyên thủ hải quân cười lạnh nói.
"Đồ ăn đã đưa đến miệng còn không nuốt xuống được, ai dà, thật ra ai mà không nghĩ lưu lại cho mình một con đường lui. Đáng tiếc chuyện tình Tịch Tĩnh Lâm, chúng ta bại lộ nhiều lắm, lại không nhận được lợi ích chân chính. Bây giờ Ẩn Đồng hoàng tộc đã chú ý đến chúng ta rồi, rất nhiều chuyện không thể nào buông tay làm như trước."
Lão nam tử nói.
"Yên tâm đi, qua một đoạn thời gian nữa là tốt rồi. Những người kia không thể nào vẫn níu lấy chúng ta không tha. Nói đi thì nói lại, ta phái huynh đệ Hứa gia bị giết rồi, ngươi đã điều tra chuyện này chưa? Rốt cuộc là ai làm, nữ tử kia bị ai mang đi?"
Lão nam tử hỏi.
"Hừ, người của ta không chết sao? Hẳn là bị Thủ hộ giả của Thế Chủ Thụ và nữ tử kia giết. Người của ta truyền về tin tức nói là một Ma nhân gây ra, ta đã phái thủ hạ trải rộng ra khắp thế giới, không bao lâu sau sẽ lôi cái tên Ma nhân kia ra."
Gã nam tử nguyên thủ nói.
"Chuyện này từ từ cũng được, chúng ta bây giờ bị quản rất chặt, trước khi xác định chính xác tạm thời không nên hành động thiếu suy nghĩ. Thật ra lần này ngươi tới Tranh Minh chủ thành không phải là chuyện tốt."
Lão phó tông chủ trầm giọng nói.
"Lão nhân gia ngài bố trí một thiết cục lớn như vậy, thời điểm sắp thu lưới rồi ta không thể đến quan sát sao?"
Đại nguyên thủ cười nhạt nói.
Hai người tiếng cười truyền ra văng vẳng, hơn nữa càng lúc càng xa, hẳn là bọn họ đang chuẩn bị rời đi.
"Sở Mộ, tại sao ta có cảm giác ở chỗ này đang có hai con hồ ly già thảo luận một âm mưu cực lớn?"
Cẩn Nhu công chúa dùng tinh thần âm nói.
"Ừ, nhưng mà, lão tông chủ rốt cuộc bố trí thiết cục gì? Có liên quan đến Ấn cốc không?"
Sở Mộ rơi vào trầm tư, cố gắng tìm ra đầu mối trong chuyện này.
Từ câu chuyện của hai người cho thấy ngay khi hắn, Hạ Âm và Lâm Mộng Linh rời khỏi Ấn cốc đã có một nhóm người âm thầm tiến vào Ấn cốc. Rốt cuộc đám người đột nhập kia muốn làm cái gì, bọn họ không biết Ấn cốc sắp sụp đổ sao?
"Chúng ta có đi nữa không?"
Cẩn Nhu công chúa hỏi.
Sở Mộ hiển nhiên sẽ không bỏ qua ở giữa đường, chẳng qua là trong lòng hắn đang suy nghĩ có phải Lâm Mộng Linh vẫn ẩn giấu một ít chuyện hay không?
Ấn cốc rõ ràng không có hoàn toàn đóng cửa, hơn nữa còn có một nhóm động cơ bất chính tiến vào đó làm chuyện mờ ám. Vì thế Sở Mộ chợt nghĩ đến có phải là thời điểm Ấn cốc sụp đổ sẽ lộ ra một tòa bảo tàng khổng lồ?
"Đi, chúng ta đi xem thế nào!"
Sở Mộ vẫn muốn tìm hiểu rõ ràng chuyện này.
Dĩ nhiên, trong lòng Sở Mộ đã âm thầm nhớ kỹ hai người này.
Bọn họ chính là lãnh tụ nhân loại lại đích thân tham dự sự kiện Tịch Tĩnh Lâm, những người giết chết nhóm Thủ hộ giả của Thế Chủ Thụ và Trữ Mạn Nhi là thuộc hạ của bọn họ. Như vậy hai người này chắc chắn là địch nhân cường đại nhất hắn nhất định phải đối mặt trong tương lai.
"Sở Mộ, ngươi nói xem, có phải là chúng ta đã lọt vào một tràng âm mưu lớn không?"
Cẩn Nhu công chúa cẩn thận hỏi.
Sở Mộ thấy vẻ mặt Cẩn Nhu công chúa lo lắng bất an, ngược lại mỉm cười thoải mái:
"Thật ra ta vốn không cẩn thận lọt vào một âm mưu thật lớn khi còn ở Bất Hủ thành."
"Không thèm để ý ngươi nữa!"
Cẩn Nhu công chúa liếc hắn một cái rồi bay ở phía trước, để lại cho hắn một bóng lưng trong suốt lung linh mỹ lệ.
Quả nhiên, địa bàn tông chủ tu luyện không có bóng dáng một gã thủ vệ.
Hẳn là không ai nghĩ tới có người nào gan lớn ban ngày ban mặt xông vào địa bàn của một đời tông chủ.
Phía sau núi, cánh cửa thông đạo Ấn cốc cũng không có người trông chừng, nhờ đó Sở Mộ và Cẩn Nhu công chúa tiến tới vô cùng thuận lợi.
"Tại sao nơi này không có người nào canh gác?"
Cẩn Nhu công chúa nghi ngờ hỏi.
"Không gian sụp đổ sẽ bộc phát năng lượng loạn lưu gây ra sức mạnh hủy diệt kinh khủng, bọn họ không phái người trấn thủ hẳn là lo lắng vấn đề an toàn."
Sở Mộ nói.
Không có thủ vệ canh gác, Sở Mộ và Cẩn Nhu công chúa vô cùng thoải mái đi tới gần vách núi.
Cẩn Nhu công chúa biết chú ngữ, nàng học được từ cổ văn khắc trên Thiên Giới Bi, ngoài ra nàng còn biết tất cả chú ngữ tiến vào Lôi cốc, Phong cốc, Viêm cốc …v…v phong ấn chủng tộc Thất Tội Hồ.
"Có người tới, bao lâu nữa mới niệm chú ngữ xong?"
Đột nhiên Sở Mộ cảm giác được một luồng khí tức từ đằng xa đi tới.
Cẩn Nhu công chúa còn đang niệm chú ngữ, tốc độ niệm chú ngữ chậm hơn Tiêu Tuyết Ngang rất nhiều. Bởi vì đây là một loại chú ngữ thông dụng dành cho tất cả cánh cửa không gian, tương tự như chìa khóa vạn năng.
Cẩn Nhu công chúa chuyên tâm tụng niệm, trên thạch bích dần dần xuất hiện quang mang tỏa sáng, sau đó từ từ hợp thành một cái đồ án huyễn lệ.
Sở Mộ cảnh giác nhìn xuống sơn đạo, đám người kia càng lúc càng gần đã có thể nghe thấy thanh âm bọn họ nói chuyện.
"Đúng là hiếm khi Tần Nghiễm tiền bối tới Thần Tông chúng ta làm khách, tại sao lại vội vội vàng vàng như thế?"
Một người nam tử trung niên cười nói.
"Thời gian không nhiều lắm!"
Lão nam tử Tần Nghiễm tựa hồ không thích nói chuyện, ngôn từ cực kỳ ngắn gọn.
"Bên trong Ấn cốc có thứ gì để Tần Nghiễm tiền bối động tâm sao? Ngài lại lặn lội đường xa tới đây… A? Người nào?"
Gã nam tử trung niên kia đột nhiên quát lớn, cặp mắt lóe lên tia sáng lăng lệ.
Sở Mộ ngẩn người ngạc nhiên, không nghĩ tới lại bị đám người Thần Tông bắt quả tang nhanh như thế, sắc mặt hắn lập tức trầm trọng hơn vài phần.
"Tân Nguyệt Địa vương giả Sở Mộ, hừ hừ, hình như chúng ta còn một khoản sổ sách chưa tính."
Người đi trước là Hàn chưởng môn lập tức nhận ra Sở Mộ, nhất thời nhếch miệng cười lạnh.
Trong lòng Sở Mộ thầm mắng xui xẻo, tại sao đụng ai không đụng, hết lần này tới lần khác lại đụng phải Hàn chưởng môn? Cái tên này đã nhận định Hàn Nhi Tinh chết trong tay mình, nhưng bởi vì Tiêu tông chủ hạn chế mới không dám hành động lỗ mãng. Bây giờ hắn nhìn thấy mình xuất hiện ở nơi này chẳng phải là bị hắn nắm lấy nhược điểm hay sao?
"Ùng ùng ùng!"
Đúng lúc này, đồ án giải khai cánh cửa không gian đã hoàn thành, một luồng năng lượng cường đại từ từ tập trung lại một chỗ hóa thành thông đạo dẫn tới Ấn cốc.
Sở Mộ cũng không muốn xung đột vói Hàn chưởng môn vào lúc này, vội vàng kéo Cẩn Nhu công chúa chui vào trong cánh cửa không gian.
"Chạy đi đâu!"
Thù nhân gặp nhau lập tức hai mắt Hàn chưởng môn đỏ ngầu, nói gì cũng không thể để cho Sở Mộ trốn thoát.
Chú ngữ nhanh chóng niệm lên, một đầu Cự Hổ toàn thân phát sáng chói mắt lao ra, hình thể khổng lồ không thua kém Vũ Vân Long bao nhiêu. Từ khí thế cho thấy ít nhất thực lực của nó cũng là sơ đẳng Bất Hủ.
"Rống rống rống!"
Quang Cự Hổ gầm thét chấn động trời xanh, đánh một trảo công kích cánh cửa không gian.
Một luồng năng lượng bàng bạc thổi quét bốn phía, lực lượng cường đại hình đinh ốc đánh thẳng vào bên trong thông đạo Sở Mộ và Cẩn Nhu công chúa vừa mới tiến nhập.
Sở Mộ quay đầu lại nhìn lướt qua một kích kinh khủng kia, tay phải nắm thành quyền đánh ra một đạo năng lượng màu bạc.
"Ầm ~!”
Không gian nổ tung chấn điếc màng nhĩ đám người ở chung quanh, Quang Cự Hổ bị năng lượng xung kích đẩy lùi ra xa mấy trăm thước, một chiêu bị hóa giải vô cùng đơn giản.
Cùng lúc đó, lối đi không gian bởi vì năng lượng chấn động chuyển sang trạng thái mất ổn định, Quang Cự Hổ muốn đuổi theo lại bị không gian phong bạo ngăn cản ngay trước cửa.
Cho dù Quang Cự Hổ xông tới cũng chưa chắc làm gì được Sở Mộ, ở trong lĩnh vực không gian loạn lưu trên đời này có mấy người chống lại Bán Ma Sở Mộ đây?
Hai người nhanh chóng xuyên qua lối đi không gian, Sở Mộ và Bạch Cẩn Nhu xuất hiện trong một sơn cốc nho nhỏ yên tĩnh.
Bạch Cẩn Nhu thở ra một hơi, hờn dỗi nói:
"Cái tên kia là ai? Tại sao vừa thấy ngươi là đỏ mắt xông tới giống như có thù giết cha vậy chứ?"
"Hắn là chưởng môn Thần Tông. Ha ha, thật ra không phải giết cha, mà là giết trưởng tử của hắn."
Sở Mộ cười khổ nói.
"Hả?"
Cẩn Nhu công chúa chỉ thuận miệng hỏi một câu, không nghĩ tới Sở Mộ đúng là kẻ thù không đội trời chung. Giết trưởng tử người ta có khác gì giết cha đâu chứ?
"Chúng ta đi nhanh lên, đợi lối đi không gian ổn định lại, bọn họ nhất định sẽ phái người đuổi theo."
Sở Mộ nói.
"Ừ, đi thôi!"
Cẩn Nhu công chúa gật đầu đồng ý.
Bên ngoài vách núi, khuôn mặt Hàn chưởng môn nổi đầy gân xanh, há miệng thở dốc từng cơn.
"Người trẻ tuổi kia thực lực không tệ nhỉ?"
Tần Nghiễm nhìn thoáng qua lối đi không gian đang rung chuyển, thản nhiên nói.
Hàn chưởng môn dĩ nhiên cũng biết điểm này, thực lực Quang Cự Hổ của hắn hiển nhiên là cường đại, nhưng mà đối phương lại dùng một tay hóa giải công kích dễ dàng như thế. Hơn nữa, cái tên kia còn thuận tay làm cho lối đi không gian rung chuyển mất ổn định, thực lực cỡ này vốn không hợp với thời điểm hắn xuất hiện trong cuộc thi nhân tài kiệt xuất.
Hàn chưởng môn bây giờ càng thêm tin chắc nhi tử Hàn Nhi Tinh chính là bị Sở Mộ giết chết. Mặc dù lúc nãy hắn không thấy rõ Sở Mộ dùng Hồn sủng nào hóa giải Quang Cự Hổ công kích, nhưng hắn biết rõ tên kia vẫn còn ẩn giấu một phần thực lực.
"Tần Nghiễm tiền bối, hi vọng ngươi nhìn vào phần giao tình lâu nay giúp ta một chuyện nhỏ được không?"
Hàn chưởng môn nghiêm túc nói.
"Hiện tại Hàn chưởng môn tay cầm trọng quyền Thần Tông, có chuyện gì ngươi làm không được?"
Tần Nghiễm mỉm cười tỏ vẻ hứng thú.
"Tiền bối dự định tiến vào Ấn cốc, vậy thì giúp ta giết tiểu tử lúc nãy. Nếu ngài mang đầu hắn trở về, Hàn Nham ta nhất định sẽ dốc toàn lực ứng phó sự kiện kia."
Hàn chưởng môn nói.
Mối thù giết con có thể nào không báo?
Tại Tranh Minh chủ thành có Tiêu tông chủ và Tiêu phán quan bảo vệ hắn và Tân Nguyệt Địa, Hàn Nham quả thật tìm không ra cơ hội xuất thủ thích hợp.
Nhưng bây giờ Sở Mộ chạy vào trong Ấn cốc không phải là tự tìm đường chết hay sao?
"Nếu Hàn chưởng môn đã nói như vậy, Tần Nghiễm ta hiển nhiên là hết lòng hết sức xử lý dùm ngài chuyện nhỏ kia."
Tần Nghiễm khẽ mỉm cười, nhưng trong lòng đang âm thầm kinh ngạc người trẻ tuổi lúc nãy rốt cuộc có thâm thù đại hận gì với Hàn chưởng môn lại có thể khiến cho hắn đáp ứng yêu cầu hà khắc kia?
Tần Nghiễm không có hỏi nhiều, hắn đang cần một người quyền cao chức trọng như Hàn chưởng môn trợ giúp, dùng mạng một người trao đổi điều kiện thật sự là mua bán quá hời.
"Ta có mấy tên thủ hạ cũng sẽ tiến vào Ấn cốc, Tần tiền bối có chuyện gì cứ việc sai sử."
Hàn chưởng môn lại nói.
"Thành giao, ta sẽ mang đầu của hắn về cho ngươi."
Tần Nghiễm gật đầu nói.
"Lấy thực lực Tần tiền bối hiển nhiên là giải quyết dễ như trở bàn tay, Hàn Nham vô cùng tin tưởng."
Hàn chưởng môn thấy đối phương đã đáp ứng chuyện giết Sở Mộ liền khách sáo vài câu.
Vừa nói xong, Hàn chưởng môn nhìn thoáng qua lối đi không gian đã ổn định lại, hắn bắt đầu niệm chú ngữ mở trận đồ thông đạo.
Hàn chưởng môn phái ba tên thủ hạ hộ tống Tần Nghiễm tiến vào Ấn cốc. Sau khi bốn người rời khỏi, sắc mặt Hàn chưởng môn mới hòa hoãn một chút, trên mặt nở nụ cười tàn nhẫn:
"Thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi xông vào. Ha ha, chỉ mấy ngày nữa ta sẽ cầm đầu của ngươi đi bái tế nhi tử."
"Người đâu? Bảo vệ nơi này cẩn thận cho ta."
Hàn chưởng môn phất tay áo ra lệnh cho đám đệ tử Thần Tông.
Hắn vừa mới dứt lời đã có một đội ngũ đệ tử Thần Tông chạy tới xếp thành một hàng, đám người phân ra các hướng canh giữ khu vực thông đạo.
"Cánh cửa không gian Ấn cốc sẽ không mở ra trong vòng một năm, qua. Trong quãng thời gian này, sợ rằng Ấn cốc sẽ không còn tồn tại, cho nên chúng ta phải mau chóng tìm kiếm và cứu Quang Vương ra ngoài, thời gian tương đối gấp gáp. Tốt nhất là rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt."
Cẩn Nhu công chúa nhắc nhở Sở Mộ.
"Ừ, ta biết rồi!
Sở Mộ gật đầu đồng ý với nàng.
Hiện tại cách ngày diễn ra hôn lễ quá gần, Sở Mộ đã bỏ lỡ một lần kết hôn với Diệp Khuynh Tư hiển nhiên là không muốn loại chuyện này phát sinh lần thứ hai.
Hai người đi qua sơn cốc, từ Đệ Nhị trọng thiên tiến vào Đệ Tam trọng thiên, Sở Mộ có thể cảm giác được không gian Ấn cốc đã có dấu hiệu tan vỡ.
Không gian loạn lưu không ngừng rung chuyển, nứt vỡ, khí lưu di chuyển theo quỹ tích khó lường, một khi không cẩn thận lọt vào khu vực xảy ra phong bạo sẽ gặp phải phiền toái cực lớn.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, hai người vừa xuất hiện ở Ấn cốc đã bị một làn gió lạnh thấu xương đánh vào người. Khi hắn, Hạ Âm và Lâm Mộng Linh rời khỏi Ấn cốc còn chưa thấy gì, nhưng mà lúc này hắn có cảm giác Ấn cốc hoàn toàn xa lạ, giống như là một thế giới khác.
Sở Mộ còn nhớ rõ lộ tuyến, vội vàng dẫn Cẩn Nhu công chúa đi tới trận đồ tu luyện.
"Cẩn Nhu, giúp ta cảm giác hai con Hồn sủng."
Sở Mộ nói.
Cảm giác lực của Cẩn Nhu công chúa hẳn là tối cường trên thế giới này rồi, cấp bậc chủng tộc Ma Linh cũng không thấp. Lấy thực lực nàng cảm ứng vượt qua tất cả Hồn sủng và bản thân hắn.
"Được rồi!"
Cẩn Nhu công chúa nhắm mắt lại, dựa theo Sở Mộ miêu tả bắt đầu buông thả lực lượng hồn niệm ra chung quanh.
Mục tiêu mà Sở Mộ để cho Cẩn Nhu công chúa tìm kiếm chính là Vũ Vân Long và tiểu bảo bảo.
Hắn đã chung sống với hai đầu Hồn sủng này mấy tháng. Mặc dù phần lớn thời gian chỉ là tu luyện và ngủ say, nhưng mỗi lần nghĩ đến hình ảnh tiểu Vũ Vân Long khả ái đùa giỡn với Mạc Tà, Sở Mộ thật sự không đành lòng nhìn thấy chúng nó diệt vong cùng với Ấn cốc.
"Cảm giác được không?"
Sở Mộ lo lắng hỏi.
"Rồi, chúng nó đang ở hướng này."
Hồi lâu sau, Cẩn Nhu công chúa gật đầu, chỉ tới phương hướng Quang cốc.
"Chúng nó ở bên đó? Quá đẹp, không cần phải đi đường vòng đỡ tốn thời gian."
Trên mặt Sở Mộ lộ ra thần sắc mừng rỡ.
Thời gian Ấn cốc sụp đổ sắp tới rồi, Sở Mộ lo lắng Vũ Vân Long và tiểu bảo bảo chạy tới địa phương quá xa, như thế hắn không có đủ thời gian tìm đến chỗ chúng nó.
"Thế nhưng, hình như bên đó còn có nhân loại."
Cẩn Nhu công chúa lại nói tiếp.
"Cứ tới đó là biết!"
Sở Mộ vỗ vỗ Dạ bảo nó tăng nhanh tốc độ.
Dạ phóng chạy nhanh như chớp, cuồng phong ở chung quanh biến thành trợ lực thúc đẩy tốc độ càng lúc càng nhanh.
Sở Mộ xoay người dự định bàn luận với Cẩn Nhu công chúa bỗng nhiên phát hiện nàng đã ngồi ở phía sau ôm eo mình, gương mặt dán vào vai hắn mỉm cười vui sướng.
"Chuyện gì thế?"
Sở Mộ hỏi.
"Ta phát hiện mình rất thích cảm giác cùng đi mạo hiểm với ngươi. Nói cho ngươi biết một bí mật, thời điểm ở Cổ thành khi ngươi mang ta ra ngoài, thật ra trong lòng ta rất muốn được ngươi ôm."
Cẩn Nhu công chúa nói xong liền nở nụ cười đơn thuần như hài đồng.
"À, thì ra mị lực của ta lớn như vậy."
Sở Mộ làm như suy nghĩ điều gì đó, rồi nhẹ nhàng gật đầu một cái.
"Tưởng đẹp lắm!"
Cẩn Nhu công chúa liếc mắt nhìn Sở Mộ, bộ dáng kiều mỵ ưu nhã dị thường, cười nói:
"Khi đó ta suy nghĩ rất đơn giản, người nào có dũng khí mang ta ra ngoài, ta gả cho người đó."
"Được rồi!"
Sở Mộ chỉ biết cười khổ.
Khi đó Sở Mộ như thế nào biết được nàng là một công chúa mang tâm tư phản nghịch.
Có lẽ, rất nhiều người nhìn qua địa vị cao không thể chạm, nhưng lại bị khuôn sáo lễ tục trói buộc chặt chẽ, bọn họ hẳn là rất muốn có được tự do, một mình lưu lạc chân trời góc biển cũng không ngại.
"Ha ha, vận khí thật tốt, tự nhiên đụng phải một con ấu sủng Vũ Vân Long. Các ngươi đừng có tranh đoạt với ta, tiểu Vũ Vân Long là ta định rồi."
Một thanh âm nữ nhân táo bạo từ nơi xa truyền đến.
Nữ nhân này đầu tóc màu đen, cắt tỉa uốn lượn như đàn rắn, trên gò má còn có hai hình xăm đại xà nhìn qua cực kỳ kinh dị.
Nàng mặc trang phục cổ quái, tiếng cười khô đục như lão thái thái gần đất xa trời.
"Ha hả, chúng ta tự nhiên sẽ không tranh đoạt với Xà đại tỷ. Nhưng mà Xà đại tỷ ăn thịt, chúng ta húp chút cháo, hồn hạch Vũ Vân Long trưởng thành phân cho chúng ta được không?"
Hai gã nam tử khác lập tức lên tiếng phụ họa.
Hai gã nam tử này có hình xăm đại xà trên trán, chỉ là màu sắc khác với nữ nhân kia.
Hai gã nam tử này khống chế Hồn sủng cấp Bất Hủ, phía sau còn có bốn, năm người thực lực không yếu. Cả đám người đang phối hợp với Xà đại tỷ vây công Vũ Vân Long.
Vũ Vân Long có vẻ phiền não, tức giận phun ra mấy ngụm Long tức đẩy lùi địch nhân.
"Rống rống rống!"
Vũ Vân Long biết đám người này có chủ ý gì, trong lúc công kích không hề lưu tình. Mỗi đạo Long tức đều khiến cho mấy con Dực Long thương tổn da tróc thịt bong, làn da bị hủ thực nghiêm trọng.