Chẳng biết tại sao, những thế lực hữu hảo với Tân Nguyệt Địa dạo gần đây biểu hiện rất kỳ quái, trong lúc đàm luận luôn tỏ ý mập mờ khó hiểu. Chuyện này làm cho Băng Lam có cảm giác bất an.
Hơn nữa, gã Cương chủ quan hệ tốt nhất còn nhỏ giọng nói cho Băng Lam biết đã có một ít thế lực đang nhằm vào Tân Nguyệt Địa, có lẽ không bao lâu nữa sẽ có đại sự phát sinh.
Dạo gần đây, Băng Lam cũng nhận thấy điểm này, vốn là Tân Nguyệt Địa phát triển thông thuận, nửa năm qua xuất hiện tình huống thế lực xa lạ quấy nhiễu tại vùng biên giới. Hơn nữa, những người âm mưu bất chính tìm mọi cách gia nhập vào Tân Nguyệt Địa, cố ý phá hư đoàn kết nội bộ.
Có thể nói bây giờ Tân Nguyệt Địa đã gặp phải bình cảnh. Khó khăn không phát sinh từ bản thân Tân Nguyệt Địa, mà là do những thực lực khác âm thầm bài xích và áp chế.
Một trăm mấy chục thế lực lớn nhỏ rải khắp vùng biên giới tồn tại rất nhiều nguy hiểm, Tân Nguyệt Địa chỉ kết giao với hơn ba mươi tòa Cương thành, xây dựng phân điện ở nơi đó, bao gồm cung điện Tranh Minh chủ thành cũng thế. Còn lại hơn bảy mươi lãnh thổ không cho phép Tân Nguyệt Địa tiến nhập, giao lưu trao đổi.
Phần lớn thành viên ngoại bộ của Tân Nguyệt Địa là Hồn sủng sư lưu lạc, khi bọn họ lịch lãm đến những lãnh thổ khác không tìm thấy phân điện Tân Nguyệt Địa sẽ gặp phải không ít phiền toái. Từ đó lòng trung thành cũng giảm đi, một số người quyết định rời khỏi tìm nơi khác nương tựa.
Lúc trước Thẩm Mặc cũng biết sẽ phát sinh tình huống này, mới đầu hắn cho rằng đây là do Tân Nguyệt Địa không có cường giả chân chính. Nhưng dần dần hắn phát hiện sự tình không phải như thế, mà nguyên nhân là vì Tân Nguyệt Địa bị rất nhiều thế lực ngầm liên thủ hạn chế.
Cường giả Bất Hủ ở trong Tranh Minh đại địa cũng chỉ có hạn, bên này nhiều hơn thì bên kia sẽ giảm đi, điều này không thể nào tránh khỏi. Dù sao đại đa số cường giả Bất Hủ đã có nơi đầu nhập, Tân Nguyệt Địa quật khởi nhất định sẽ xung đột lợi ích với những thế lực khác.
Băng Lam thật sự nhức đầu vì chuyện này, nhưng nàng không có phương pháp xử lý nào tốt. Ban đêm, Băng Lam ngồi trong đình viện suy nghĩ hết thảy mọi việc tìm hiểu được trong hành trình lần này. Nàng muốn đoán ra nguyên nhân thật sự từ phản ứng của những người kia.
Hồi lâu sau, một bộ làn gió thơm từ đâu đó bay tới làm cho nàng cảm giác mệt nhọc trong người giảm bớt không ít.
Nữ nhân kia vốn là như vậy, người chưa tới nhưng mùi thơm say lòng người đã tràn ngập không gian. Liễu Băng Lam biết nàng đã tiến vào trong sân.
"Ngồi đi!"
Băng Lam chỉ xuống vị trí bên cạnh mình, nhỏ giọng nói với nữ tử kia.
Không thể không thừa nhận, nữ nhân này có được dung mạo và vóc người cực kỳ hấp dẫn. Mái tóc dài màu tím buông xuống ngang hông, cái trán, gương mặt tinh xảo như ngọc thạch, lông mày lá liễu mang tính mỵ hoặc cực lớn. Mỗi một cử động bình thường cũng lộ vẻ phong tình, đôi môi mỉm cười biểu lộ sự quyến rũ chết người.
Trước kia Băng Lam không có lưu ý đánh giá nàng. Hôm nay hai người có cơ hội ngồi gần bên nhau, Băng Lam mới tò mò nghĩ thầm, thế gian này tại sao lại có một mỹ nhân hoàn mỹ vô khuyết như vậy? Ngay cả Băng Lam là nữ nhân cũng phải hâm mộ vẻ đẹp của nàng.
Dĩ vàng song phương ở vào thế đối lập, thù hận lẫn nhau, nhưng chuyện này đã qua thời gian lâu rồi. Mọi người không cần thiết giữ mãi trong lòng, thời điểm đó cho dù không có Đế Cơ Vũ Sa, Hồn Minh chiếm cứ ưu thế tuyệt đối cũng sẽ nuốt hết ba thế lực lớn.
"Ngươi có cảm thấy kỳ quái không? Tại sao chúng ta lại có cặp mắt giống nhau?"
Vũ Sa phát hiện Băng Lam đang đánh giá mình liền cười nói.
Vũ Sa vừa nói như thế, Băng Lam mới phát hiện tròng mắt Vũ Sa cũng có màu tím giống mình. Lúc trước Băng Lam quả thật không có để ý chuyện này, Vũ Sa lại chủ động nói ra khiến cho Băng Lam càng thêm nghi ngờ khó hiểu. Chẳng lẽ nàng và Vũ Sa có quan hệ?
"Đôi mắt này đại biểu cái gì?"
Băng Lam hỏi.
"Đại biểu huyết thống chúng ta cao nhất trong thế giới nhân loại."
Ngữ khí Vũ Sa tràn đầy tự hào.
Băng Lam chưa từng nghĩ rằng mình có chỗ nào ưu việt hơn người, điểm đặc thù duy nhất chính là tốc độ hồn niệm tăng trưởng nhanh hơn người bình thường rất nhiều. Ngoài ra, còn có phương thức tu luyện không giống người khác, nàng có không gian độc lập để tu luyện. Nhờ có những chỗ đặc thù này, thực lực nàng mới giữ vững ở trạng thái đỉnh cao so với những người khác.
Người dân Tân Nguyệt Địa đều biết đám người Sở Mộ, Mục Thanh Y, Diệp Khuynh Tư, Triêu Lãnh Xuyên, Diệp Hoàn Sinh, Bạch Ngữ có thực lực rất mạnh, nhưng bọn họ không biết được Nữ Tôn Băng Lam cũng là một cường giả chân chính.
Thậm chí, rất nhiều Cương chủ, thành chủ ở bên ngoài cũng cho rằng Băng Lam là một nữ nhân yếu ớt trói gà không chặt. Bởi vì bọn họ nhận được tài liệu cho thấy Băng Lam rất ít khi ra ngoài lịch lãm, chỉ có một lần chiến đấu duy nhất là ở cuộc chiến giành độc lập cho Tân Nguyệt Địa.
"Như vậy, ngươi vốn là nhắm tới ta thời điểm ở trong Thánh vực Đế Thánh Hoa. Sau đó ký kết hồn ước với Sở Mộ không phải là trùng hợp?"
Băng Lam lập tức nhận ra vấn đề này.
"Chỉ là trùng hợp, khi đó ta hết đường rồi, bắt buộc phải lựa chọn một ký chủ nương nhờ. Mà ngươi khẳng định là không được, bởi vì ngươi đề phòng quá chặt, tốc độ tăng cường thực lực quá nhanh có thể áp chế ta. Cho nên ta chỉ có thể tuyển chọn Sở Mộ, chỉ có điều ta không nghĩ tới…"
Vũ Sa cười khổ nói.
"Ngươi không nghĩ tới tốc độ phát triển của hắn còn nhanh hơn ta?"
Liễu Băng Lam đột nhiên nghĩ tới một chuyện thú vị, mỉm cười hỏi ngược lại.
"Quên đi, dù sao mọi chuyện đã qua rồi. Coi như ta an phận vậy."
Vũ Sa biết ngay khi nàng giao Tâm Hoa cho Sở Mộ, cả đời nàng đã không còn cơ hội lật ngược thế cờ rồi. Cho dù trong tương lai, thực lực nàng mạnh mẽ cỡ nào cũng vĩnh viễn trốn không thoát. Trừ phi Sở Mộ nguyện ý trả lại Tâm Hoa cho nàng.
"Cặp mắt này là sao? Chẳng lẽ ngươi và ta có quan hệ gì?"
Băng Lam quay lại chủ đề lúc nãy.
"Nếu như tóc của ngươi cũng màu tím, nói không chừng chúng ta thật sự có liên hệ máu mủ. Nhưng tóc ngươi lại là màu đen…"
Vũ Sa chậm rãi nói.
Băng Lam nghe mà không hiểu Vũ Sa muốn nói gì, nhưng bây giờ nàng có thể khẳng định trước khi Vũ Sa hóa thành Dị nhân cũng là nhân loại có huyết thống cực cao. Rất có thể nàng là thành viên của một trong hai đại hoàng tộc.
"Trong lòng ngươi tại sao lại có oán niệm lớn như vậy? Ta cảm thấy trước kia ngươi không phải bộ dáng này."
Băng Lam hỏi.
"Ta oán hận bản thân ta trước kia, quá mức mềm yếu, quá mức trẻ con, quá mức buồn cười."
Vũ Sa quay đầu nhìn về nơi xa, khóe miệng nhếch lên giễu cợt:
"Ngươi phải biết trên thế giới này nhân từ và kính dâng là hành động ngu xuẩn nhất. Nha đầu kia thừa hưởng năng lực của Thế Chủ Thụ, trong tương lai nàng sẽ chết đi trong chiến tranh, trong cô độc, đau khổ tột cùng. Hoặc là… nàng sẽ biến thành ta thứ hai."
Băng Lam đã nghe Sở Mộ nói về chuyện tình Trữ Mạn Nhi, bây giờ nghe Vũ Sa nói như vậy, nàng lập tức suy nghĩ đến quá khứ của Vũ Sa.
Trên người Vũ Sa có khí chất đặc thù, đây là thánh khiết bẩm sinh, có thể sinh ra lực tương tác với tất cả sinh linh. Điểm này quả thật tương tự với Trữ Mạn Nhi.
Có lẽ tính thiện của Thiện Ác nữ vương không phải là ngụy trang, mà là bản tính trời sinh, tính ác cũng là bản tính của nàng. Vì thế bản thân nàng luôn luôn tồn tại mâu thuẫn lẫn nhau.
"Ngươi và Trữ Mạn Nhi có quan hệ gì?"
Băng Lam lại hỏi tiếp.
Vũ Sa lắc đầu nói:
"Không, nàng là nàng, ta là ta, gặp gỡ chỉ hơi giống nhau mà thôi. Nhưng vận khí của nàng tốt hơn ta, khi cần được thủ hộ, nàng đã gặp người bảo vệ rất tốt."