Sủng Mị

Chương 1800: Chiến Dã vs Đấu Mệnh Mặc Dã (thượng)



"Mấy chuyện này từ từ nói sau, hay là chúng ta trước tiên nghĩ ra biện pháp chạy trốn?"

Sở Mộ vội vàng cắt đứt lời nói của Sở Thiên Mang.

"Sau này?"

Sở Thiên Mang ngẩn người ngạc nhiên.

“Còn có sau này sao?”

Sở Thiên Mang biết rõ một trong hai người bọn họ phải thừa kế lực lượng cường giả thời đại thứ tư, nếu không làm sao chạy thoát khỏi Giao Nhân cổ xưa săn giết?

Phải biết rằng, Sở Thiên Mang đang tranh thủ khoảng thời gian ít ỏi này để nói với Sở Mộ vài lời giấu trong lòng bấy lâu nay. Bởi vì hắn lo lắng mình không còn cơ hội giải thích.

"Ngươi hãy nghe ta nói hết, mấy chuyện này rất trọng yếu. Vạn Niên Luân Bàn không chỉ đơn thuần là nhật thực xuất hiện..."

Sở Thiên Mang tiếp tục nói.

Sở Mộ nhìn về phía hắn, ngữ khí cũng rất nghiêm túc:

"Hiện tại không phải thời điểm nói chuyện này, mà ta cũng không muốn nghe."

Sở Thiên Mang ngây người trong chốc lát, thật ra ở trong lòng hắn đã tập luyện rất nhiều lần sau khi gặp mặt Sở Mộ sẽ nói những chuyện gì. Thậm chí mỗi lần diễn luyện cũng bị cảm giác khẩn trương, hoảng hốt choáng hết tâm trí y như thật.

Có lẽ là do hai người đã quá lâu không gặp rồi, cho nên bây giờ nhìn thấy vẻ mặt Sở Mộ trưởng thành và bình tĩnh như thế, trong lòng Sở Thiên Mang nhất thời chưa kịp thích ứng. Hắn chỉ có thể dùng chuyện tình Bi Khấp Giả để che giấu cảm xúc của mình.

Cuộc sống Sở Mộ trải qua không thua gì Sở Thiên Mang, thậm chí linh hồn đã từng tử vong và hồi phục vô cùng thần kỳ. Tuy rằng không có hấp thu lực lượng bia khóc cũng đã đứng trên đỉnh tháp Hồn sủng sư. Con đường này là do một mình hắn vượt qua, không có dựa vào ai, cũng không cần bất kỳ người nào bảo vệ.

"Ngươi phải biết sự tình nghiêm trọng, nếu tiếp tục trì hoãn, ta và ngươi cũng hết đường sống."

Sở Thiên Mang thở dài bất đắc dĩ.

"Ta không phải là con nít, có một số việc không nên tự mình chủ trương."

Sở Mộ trầm giọng nói.

Sở Thiên Mang á khẩu không trả lời được, một hồi lâu mới miễn cưỡng cười nói:

"Vậy ngươi dự định thế nào? Ta đây rất là chân thành nói cho ngươi biết, nếu người sống sót chính là ta, mẫu thân ngươi cũng đem ta ra giết."

Sở Mộ cũng câm lặng nhìn vào Sở Thiên Mang vẫn còn tâm tư nói giỡn, trong lòng dâng lên cảm giác quen thuộc khó thể diễn tả bằng lời.

Hắn biết Sở Thiên Mang là người lạc quan, cho dù gặp phải chuyện khó khăn cỡ nào cũng mỉm cười đối mặt.

"Trong lòng ta có một người tối cường."

Sở Mộ chậm rãi nói.

Từ khi còn nhỏ, Sở Mộ đã muốn vượt qua người này, nhưng lại không thể đối diện với nó. Bởi vì hắn kính sợ, tôn trọng và sùng bái. Đó là phụ thân, là lão sư, là bằng hữu của hắn.

Bây giờ Sở Mộ đã trưởng thành, nhưng lòng tin vẫn không thay đổi. Bởi vì dưới tình huống nguy hiểm cận kề, Sở Thiên Mang đã cứu hắn hai lần rồi, rất có thể còn nhiều lần khác mà hắn không có phát hiện.

Ánh mắt Sở Thiên Mang lộ vẻ tán thưởng, lời Sở Mộ nói cho thấy hắn thật sự trưởng thành. Hiện tại đã là đại nam nhân đỉnh thiên lập địa rồi.

"Trong lòng ta cũng có một người, hắn vĩnh viễn là hài tử."

Sở Thiên Mang cười nói.

Cho dù nhi tử của mình mạnh mẽ thế nào, Sở Thiên Mang vĩnh viễn cảm thấy lo lắng và muốn bảo vệ hắn. Cho dù hắn dũng cảm như thế nào, Sở Thiên Mang cũng sẽ âm thầm giải quyết tất cả địch nhân dùm hắn. Ở trong lòng Sở Thiên Mang, hắn vĩnh viễn là hài tử yếu đuối nhất, vĩnh viễn cần được bảo vệ.

Ánh mắt hai người nhìn nhau, Sở Mộ biết phụ thân đã hiểu ý của mình.

Vậy thì tốt, chỉ có bỏ qua tình cảm, vứt bỏ hết thảy hết thảy ràng buộc phức tạp để giải quyết một lần cho xong.

Thiên Giới Bi đã an bài số mệnh bọn họ là địch nhân sinh tử, vậy thì hiện tại cũng nên đánh một trận cuối cùng rồi.

Bọn họ sẽ dùng thực lực để xem ai là người có quyền thừa kế vị trí thời đại thứ tư tối cường, xem ai xứng đáng trở thành cường giả Bất Tử.

Sở Mộ sẽ không tiếp nhận một sự bố thí, hoặc là đồng tình và tâm thái bảo vệ.

Chỉ có dùng thực lực của mình giành lấy chiến thắng mới thật sự có ý nghĩa, như vậy sau khi trở thành cường giả Bất Tử sẽ không có tâm tính thiếu sót và tiếc nuối. Bởi vì đó là những điều tối kỵ của cường giả.

Chú ngữ nhanh chóng vang lên, trước mặt Sở Mộ xuất hiện một cái đồ án hắc ám.

Quang mang đen nhánh lóe lên, Chiến Dã từ bên trong chậm rãi bước ra.

Chiến thú Mặc Dã là Hồn sủng đầu tiên Sở Thiên Mang truyền tư tưởng vào đầu Sở Mộ. Chủng tộc này ương ngạnh, bất khuất, dũng mãnh thiện chiến, cho dù gặp phải khó khăn cỡ nào cũng không chịu khuất phục.

Sở Mộ biết Sở Thiên Mang cũng có một con chiến thú Mặc Dã, biết thực lực Sở Thiên Mang đã là cường giả đỉnh cấp. Chính vì thế, hắn quyết định để cho hai con chiến thú Mặc Dã đánh một trận phụ tử chiến.

"Ai thắng, người đó sống!"

Sở Mộ trầm giọng nói.

"Tốt, rất tốt, đúng là nhi tử của Sở Thiên Mang ta!"

Sở Thiên Mang cười lên thống khoái.

Dây dưa nhút nhát vốn không phải là phong cách của Sở Thiên Mang.

Sở Mộ không cần đến lệ nóng doanh tròng, không cần đến tình cảm vô nghĩa. Hắn đã quen với cô độc nhiều năm rồi, đã quen với tự mình xử lý mọi việc rồi. Vào lúc này, hai người bọn họ cần nhất là một trận chiến.

Sở Thiên Mang cũng niệm chú ngữ triệu hoán, một cái đồ án Hồn sủng màu đen lập tức xuất hiện ở trước mặt hắn.

Từ trong đồ án tràn ra năng lượng hắc ám nồng đậm hơn Sở Mộ nhiều lắm, từ đó có thể chứng minh rằng đây là một đầu chiến thú Mặc Dã thiên về Hắc Ám thuộc tính thuần túy.

Hai con chiến thú Mặc Dã đồng thời xuất hiện ở trên đỉnh Thiên Giới Bi. Hình thể Sở Mộ - Chiến Dã gầy yếu hơn một ít, dù sao Chiến Dã Thú cũng có Thú thuộc tính thiếu sót. Thế nhưng, chuyện này không có nghĩa là thực lực Chiến Dã thua kém Sở Thiên Mang - Mặc Dã.

Ánh mắt hai con chiến thú Mặc Dã lạnh như băng nhìn vào đối phương, sau lưng chúng nó đồng thời xuất hiện hình ảnh Thú hồn to lớn.

Khí thế Mặc Dã và Mặc Dã bắt đầu giằng co, lực lượng Hồn ảnh và Hồn ảnh không ngừng va chạm.

Sở Mộ nhìn thoáng qua kết giới Thiên Giới Bi.

Cái đuôi Giao Nhân cổ xưa đã bành trướng dữ dội, liên tục công kích kết giới Thiên Giới Bi phát ra từng tiếng nổ chói tai.

Sở Mộ không biết kết giới Thiên Giới Bi đến tột cùng có thể kiên trì bao lâu, thế nhưng trận chiến này vẫn phải tiếp tục cho đến khi phân ra thắng bại.

Hai đầu Mặc Dã bắt đầu xung phong, Sở Mộ có thể cảm nhận được một cỗ chiến ý cuồng nhiệt giống như hỏa diễm tràn ngập không gian.

Hắn đã đi một bước dài trên con đường Hồn sủng sư, có được tất cả Hồn sủng mong muốn.

Vì vậy hắn cần có một người chứng kiến thành tựu của mình, mà người thích hợp nhất chính là phụ thân Sở Thiên Mang.

Trước kia Sở Mộ vốn tưởng rằng thời điểm nhìn thấy phụ thân sẽ có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói, nhưng trên thực tế lại hoàn toàn trái ngược. Thay vào đó là một trận chiến để chứng minh hết thảy đoạn đường bọn họ đã đi qua.

"Rống rống rống!"

Chiến Dã trời sinh cuồng dã háo chiến, kể từ khi bước vào cấp chúa tể rất ít khi gặp phải đồng tộc cường địch, không cần phải nói đến cấp bậc hiện tại.

Lúc này ở trước mắt nó là đồng tộc Mặc Dã cực mạnh, một địch nhân như thế đúng là không thể cầu mong hơn được nữa. Máu huyết trong người Chiến Dã sục sôi, ánh mắt lóe lên quang mang hưng phấn. nguồn

Hồn ảnh sau lưng Chiến Dã ngưng tụ lực lượng vào trong móng vuốt, cùng lúc đó Sở Thiên Mang - Mặc Dã cũng bắt đầu niệm chú ngữ.

“Ầm!”

Hai cái móng vuốt đánh thẳng vào nhau, lực lượng bộc phát vang lên một tiếng nổ chói tai, tia lửa văng ra bốn phía. Theo đó là hai vòi máu đỏ lòm nhuộm ướt bức tường Thiên Giới Bi.

Thiên Giới Bi có một cỗ lực lượng cấm chế bảo vệ, cho dù là lực lượng mạnh mẽ cỡ nào cũng không thể phá vỡ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.