Sủng Mị

Chương 352: Một cuộc tỷ thí



"Thua thì sao?" Sở Mộ nhìn thoáng qua con Hồn sủng của Sa tỷ.

Sa tỷ đang cưỡi trên lưng một con Quang Minh Độc Giác Mã, bộ lông màu trắng bạc không nhiễm một hạt bụi, thân thể cao ngất vô cùng oai phong, thần thánh. Khí chất đó vô tình hoàn toàn trái ngược với vẻ tà mị, tuất của Dạ Lôi Mộng Thú.

"Ngươi thua thì thôi, ta không cần đồ của ngươi, ta chỉ muốn so sánh với Dạ Lôi Mộng Thú một lần." Sa tỷ cười duyên nói.

Nữ tử Sa tỷ này hẳn là thuộc về cao thủ trong nhóm thanh niên đồng lứa, Quang Minh Độc Giác Mã của nàng đã được cường hóa lên tới trình độ bảy đoạn cấp thống lĩnh. Những thanh niên trẻ tuổi có thể sở hữu một con Hồn sủng cỡ này cũng không nhiều lắm.

"50 vạn coi như bỏ qua đi, giúp ta tìm người là được."

Lúc này Sở Mộ mới nhớ tới tòa thành lớn như vậy, cho dù có ước hẹn với Diệp Khuynh Tư nhưng không biết nên làm gì để tìm thấy hai người bọn họ. Bây giờ hắn đã nhìn ra mấy thiếu gia, tiểu thư này hẳn là người có thân phận trong Ly thành, có lẽ sự trợ giúp của bọn họ sẽ hữu dụng đối với hắn.

"Không thành vấn đề, trong Ly thành không có người nào mà ta tìm không ra."

Sa tỷ lộ ra một nụ cười tự tin.

"Bắt đầu giao dịch, bắt đầu giao dịch, ta làm nhà cái, ít nhất là 10 vạn kim tệ, mau áp, mau áp ~!"

Gã thanh niên kia vừa nhìn thấy có trò hay lập tức hét toáng lên giống như con buôn.

Gã thanh niên kia vừa mới dứt lời, cả đám người rảnh rỗi lập tức móc tiền ra bắt đầu phiên đánh cuộc.

Sở Mộ trực tiếp lơ đi, đám con cái nhà giàu này đặt cược đơn giản cũng trên ba trăm vạn kim tệ, trong đó có một trăm vạn kim tệ là tiền đánh cuộc Sở Mộ thắng, hai trăm vạn kim tệ còn lại là dành cho Sa tỷ thắng.

Tỷ lệ cá cược 2-1 rõ ràng như thế làm cho Sa tỷ cũng tức giận trợn mắt. Nhưng mấy tên thiếu gia kia chỉ cười cười qua loa, âm thầm nháy mắt cho Sở Mộ ý bảo nhất định phải thắng đó.

"Tốt lắm tốt lắm, đã định thì rời tay, chúng ta bay lên không trung để cho hai vị đại nhân chuẩn bị, hễ nhìn thấy hỏa diễm phát ra sẽ lập tức xuất phát. Quỷ củ là ai chạy tới đường phố trung tâm trước sẽ thắng, không thể sử dụng thủ đoạn công kích, không thể thay đổi Hồn sủng, không thể sử dụng hồn kỹ, cũng không thể cho Hồn sủng ăn dược vật phụ trợ. Mặt khác lại thêm một quy định, không được đả thương người đi đường hoặc những Hồn sủng khác." Người thanh niên kia nói lớn.

Sở Mộ và Sa tỷ nhẹ nhàng gật đầu, cũng không nói thêm gì.

Quả nhiên đúng như Sở Mộ phỏng đoán lúc trước, đám thiếu gia, công tử này ở trong tòa thành cũng có thân phận và địa vị nhất định. Vốn Giới thành là khu vực cấm bay, nhưng bọn họ lại bình thản triệu hoán ra Dực hệ Hồn sủng phi hành trên không trung.

Chốc lát sau đám người đánh cuộc đã cưỡi Dực hệ Hồn sủng bay lên trời cao, toàn bộ nhanh chóng tập hợp lại một chỗ chuẩn bị bắn ra tín hiệu xuất phát.

Sở Mộ và Sa tỷ cũng khống chế Hồn sủng của mình bước tới vạch phân cách, ánh mắt Sa tỷ không nhìn vào đám thanh niên ở trên cao, mà lại hứng thú hỏi Sở Mộ:

"Ngươi tên là gì?"

"Sở Thần."

Sở Mộ hồi đáp ngắn gọn.

"À!" Sa tỷ gật đầu. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Trên không trung độ cao chừng trăm thước, một đoàn hỏa diễm bỗng nhiên nổ tung, quang mang đỏ rực chiếu xuống đường phố làm cho một đám người đi đường giật mình.

Ánh mắt Sa tỷ hoàn toàn không có nhìn lên bầu trời, nhưng nàng lại biết hỏa diễm đã bốc cháy. Thân thể nàng hơi nghiêng tới, thoáng một cái trên người Quang Minh Độc Giác Thú lóe lên quang mang rực rỡ hóa thành mũi tên bắn thẳng về phía trước hơn trăm thước.

Sa tỷ phản ứng nhạy bén như thế nhất định là thường xuyên bày trò này với những Hồn sủng sư khác.

Sở Mộ phản ứng chậm mất nửa nhịp, bắt đầu dốc hết tốc lực rút ngắn khoảng cách với Sa tỷ.

"Thiếu chủ, khoảng cách này tương đối dài, nên vận dụng kỹ năng cho tốt." Ly lão nhi nhắc nhở Sở Mộ một câu.

Sở Mộ hiển nhiên hiểu được đạo lý này, bắt đầu khống chế Dạ Lôi Mộng Thú truy đuổi Quang Minh Độc Giác Thú chạy phía trước nhanh như điện chớp.

"Vù vù vù!"

Gió lớn gào thét bên tai, trong lúc Dạ Lôi Mộng Thú chạy đi chung quanh thân thể nó dần dần tạo thành một luồng khí lưu màu đen.

"Vụt vụt!"

Hai cái bóng xẹt qua bên cạnh Sở Mộ, Dạ Lôi Mộng Thú dễ dàng vượt qua hai con bảy đoạn Giác Giáp Thú, khí lưu hỗn loạn làm cho hai gã Hồn sủng sư sợ hết hồn. Hồi lâu sau mới tức giận chửi ầm lên.

Chỉ có điều hai người này chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng Sở Mộ mà thôi, chứ không thể làm gì được. Ai bảo tốc độ Hồn sủng của bọn họ không bằng người khác.

Ở vị trí cách nhau trăm thước, Quang Minh Độc Giác Thú chạy vòng theo quỹ tích hình cung né tránh một con Hồn sủng chạy ngược chiều vô cùng đẹp mắt.

Trong khi né tránh hiển nhiên sẽ phải giảm tốc độ xuống mấy phần, sau đó Hồn sủng sẽ phải từ từ gia tốc một lần nữa. Cho nên năng lực né tránh ở trong cuộc tỷ thí này cực kỳ trọng yếu.

Sau một lần né tránh tinh diệu, Sa tỷ cố ý xoay người quan sát tình huống Sở Mộ, nhưng lại phát hiện Sở Mộ và Dạ Lôi Mộng Thú né tránh theo lộ tuyến vô cùng phiêu dật, hoàn toàn có chậm bớt bao nhiêu. Không ngờ lại có thể rút ngắn khoảng cách với nàng lại được mười thước.

"Thật sự có tài nha! Thế nhưng nơi này còn chưa có nhiều người, đợi đến khu vực gần đích sẽ cho ngươi xem tài năng của ta." Trên mặt Sa tỷ hiện lên nụ cười tự tin.

Hàng loạt kiến trúc, nhà cửa nhanh chóng lao vụt về phía sau, những Hồn sủng sư đang tự tin, thoải mái di chuyển trong khu vực tự do đều bị Sở Mộ phóng qua nhanh như tia chớp. Nhưng đồng thời cũng có một vài người ngồi trên lưng thú cưỡi vượt qua mặt Sở Mộ và Dạ Lôi Mộng Thú, điều này cho thấy Ly thành cũng có không ít cường giả chân chính.

Khi số lượng Hồn sủng dần dần tăng nhiều, khoảng cách giữa Sở Mộ và Sa tỷ cũng từ từ kéo giãn ra.

"Đã bị cách ra tới hai trăm thước rồi?"

Ánh mắt Sở Mộ nhìn lướt qua đám người đi đường, chỉ lát sau bóng lưng Sa tỷ đã biến mất ở trong tầm mắt của hắn.

Sở Mộ quyết đoán ra lệnh cho Dạ Lôi Mộng Thú thi triển kỹ năng cố gắng bám theo Sa tỷ.

Vài giây sau, Sở Mộ đã phát hiện Sa tỷ và Quang Minh Độc Giác Thú đang di chuyển vượt qua những Hồn sủng khác với trốn lộ tuyến kỳ dị, mỗi lần di động đều là lộ tuyến tối ưu nhất, dưới tình huống hoàn mỹ nhất tận lực không ảnh hưởng đến tốc độ của Quang Minh Độc Giác Thú.

Chỉ dựa vào mắt thường rất khó đánh giá và nhận định chính xác đám Hồn sủng và dòng người đi trên đường phố. Sở Mộ nghi ngờ Sa tỷ đang làm gì đó để có thể phản ứng nhạy bén như thế, bởi vì bản thân hắn và Dạ Lôi Mộng Thú trong lúc né tránh vẫn luôn có cảm giác gò bó và chậm chạp.

"Chẳng lẽ là sử dụng hồn niệm cảm giác?" Sở Mộ lập tức nghĩ đến khả năng này.

Thông qua hồn niệm cảm giác để xác định hướng đi trong phương viên vài trăm thước, làm như thế sẽ có thể dự đoán trước phương hướng và vị trí cụ thể để tiến hành né tránh. Thậm chí là lựa chọn lộ tuyến hoàn mỹ nhất để không gặp trở ngại, đồng thời trên một trình độ nhất định sẽ giảm bớt khả năng bị trì hoãn tốc độ.

Sở Mộ nở nụ cười vui vẻ, mặc dù quy định không cho buông thả hồn kỹ, nhưng Hồn sủng sư vẫn có thể thông qua hồn niệm để tìm kiếm hướng đi phù hợp kia mà.

Cũng khó trách Ly lão nhi từng nói cuộc tỷ thí này cũng không phải đơn thuần là tỷ thí tốc độ, nói vậy trong rất nhiều tòa thành lớn sẽ phát sinh những trận tỷ thí kiểu này để khảo nghiệm sự nhanh nhẹn và tốc độ phản ứng của Hồn sủng.

"Dạ, Cực Ảnh."

Sở Mộ dùng tâm niệm câu thông với Dạ Lôi Mộng Thú, lập tức báo cho Dạ Lôi Mộng Thú biết lộ tuyến mình vừa tìm ra được.

Dạ Lôi Mộng Thú thi triển ra kỹ năng Cực Ảnh đẩy nhanh tốc độ, vừa tăng tốc vừa lách người vượt qua một con Giác thú hình thể khổng lồ.

"A, cao thủ, nhanh như vậy đã lĩnh ngộ tinh túy rồi."

Trên bầu trời, tên thanh niên kia dõi mắt nhìn xuống đường phố, lúc này hắn có thể nhìn thấy đầu Dạ Lôi Mộng Thú không có tạm thời né tránh giống như lúc trước, hoặc là bỗng dưng trì hoãn tốc độ vì gặp phải Hồn sủng chạy ngược đường. Mà Dạ Lôi Mộng Thú đang phóng chạy như bay, bóng dáng đen tuyền vẽ ra đường cong tuyệt đẹp trên con đường rộng lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.