Sủng Mị

Chương 36: Nếu muốn chết, ta sẽ thành toàn cho ngươi !



"Mạc Tà, Mị Hoặc."

Sở Mộ vẫn cho Mạc Tà ẩn nhẫn cho tới bây giờ mới buông thả kỹ năng, bởi vì lúc này chính là thời điểm Mạn Địch Quái yếu kém nhất. Nó đã mỏi mệt thở hồng hộc như thế làm sao ngăn cản kỹ năng tinh thần đây?

Tĩnh táo, quyết đoán. Yên lặng như núi Thái Sơn, động thì nhanh như sấm rung chớp giật.

Chín giai Nguyệt Quang Hồ, tâm trí cao hơn Mạn Địch Quái rất nhiều, chủng loại Hồn sủng này tâm trí thấp hiển nhiên năng lực chống cự tinh thần cực yếu. Con ngươi Mạc Tà khẽ lưu chuyển tia sáng huyễn lệ, ánh mắt Mạn Địch Quái lập tức trở nên si mê mơ hồ, thân thể to lớn từ từ lắc lư trái phải, chậm rãi bò tới chỗ Mạc Tà.

Mạc Tà vươn móng vuốt ra ngoài, trảo nhận cấp một toàn kỳ dưới ánh mặt trời lóe lên hàn quang sắc bén.

"Tỉnh lại… mau tỉnh lại." Cách Sâm ý thức được Mạn Địch Quái của mình trúng chiêu rồi, vội vã hô to một tiếng.

Nhưng mà chênh lệch hai giai làm cho khả năng chống sự tinh thần xa cách như lòng sông so với mặt biển. Mạn Địch Quái căn bản không có cách nào khôi phục thần trí từ kỹ năng Mị Hoặc của Mạc Tà trong khoảng thời gian ngắn.

Nhìn Cách Sâm tức giận có chút thất thố, Sở Mộ hiện lên nụ cười sảng khoái. Đối phó với loại Hồn sủng như Mạn Địch Quái, Mạc Tà - Mị Hoặc ít nhất có thể làm cho nó bị mê hoặc nửa phút, mà thời gian nửa phút cũng đủ để Mạn Địch Quái bị giết chết vô số lần rồi.

"Giải quyết nó đi." Sở Mộ không có ý định tiếp tục lãng phí thời gian, trực tiếp mệnh lệnh Mạc Tà xuất kích. Đọc Truyện Online Tại

Mạc Tà cũng lây nhiễm tính cách dứt khoát của Sở Mộ, nhắm được cơ hội tốt tuyệt đối không cho đối thủ có bất kỳ khả năng lật bàn.

Thân thể Mạc Tà hạ thấp xuống, trong giây lát lao thẳng tới trước, kỹ năng Ám Tập tăng cường tốc độ của nó lên tới cực hạn trong nháy mắt đã xuất hiện ở bên cạnh Mạn Địch Quái.

"Tốc độ thật nhanh." Mọi người ở bên ngoài chỉ thấy một đạo ngân quang hiện lên, ngay cả thân ảnh Mạc Tà cũng mơ hồ không thấy rõ ràng.

"Tê Liệt Trảo."

Hàn quang chợt lóe giữa không trung.

Dòng máu đỏ vẩy ra tung tóe khắp nơi, đến lúc này cho dù Mạn Địch Quái bị xé rách bộ phận yếu hại nhưng ánh mắt vẫn mờ mịt vô thần, hoàn toàn không có bất kỳ cảm xúc thống khổ nào.

Nhìn bộ vị yếu hại của Mạn Địch Quái bị xé rách, Cách Sâm như người mất đi linh hồn đứng lặng im tại chỗ.

Biết rõ sẽ phải chết vốn đã chuẩn bị sẵn sòng trong lòng, có lẽ hắn vẫn có thể tiếp nhận. Nhưng mà rõ ràng đã có hi vọng sinh tồn, nhưng không nghĩ tới Mạn Địch Quái được bản thân mình tỉ mỉ bồi dưỡng bại bởi một con hồ ly nhỏ bé nhu nhược kia. Cảm giác chênh lệch quá nhanh y như từ trên trời rớt thẳng xuống vực, làm cho tâm linh hắn bị sụp đổ hoàn toàn.

"Sở Mộ thắng."

Người chấp sự hờ hững tuyên bố kết quả cuộc tranh tài này.

Rất nhanh, hai gã chấp sự lôi Cách Sâm đang tuyệt vọng đi ra ngoài. Bản thân Cách Sâm từ đầu tới cuối không nói một câu, cũng không có bất kỳ giãy dụa, tựa như một người đã chết vậy.

Sở Mộ thu hồi Mạc Tà vào không gian Hồn sủng, chậm rãi đi ra khỏi sân thi đấu, đứng vào trong đội ngũ được phép sinh tồn. Hai cuộc tranh tài không hề đụng phải Cát Thanh, vì thế Sở Mộ mới thở phào nhẹ nhõm, đánh thắng dễ dàng như thế.

Đối phó Hồn sủng chậm chạp như Mạn Địch Quái nên Mạc Tà chiếm cứ ưu thế tuyệt đối. Cho dù chỉ có năm thành chiến lực cũng đủ đối phó rồi, nhưng nếu đối thủ là những Hồn sủng mạnh hơn vậy thì hắn phải ác chiến vô cùng gian khổ.

Mười một người còn dư lại đứng ở trong doanh trại vết máu loang lổ, quay mặt ngó về phía gã thủ lĩnh chấp sự Tào Dịch tàn nhẫn kia.

Mặc dù đã có thể xác định được mười người sống sót sau cuộc chiến, nhưng trên thực tế cũng có một ít Hồn sủng sư che giấu thực lực làm cho danh sách có chút thay đổi.

Hân Tuyết đứng chung một chỗ cùng với Đinh Vũ và một người thiếu niên tên là Cát Nạp, trong danh sách bây giờ đang có mười một người. Dĩ nhiên, danh tiếng Sở Mộ coi như là lan truyền rộng khắp rồi.

"Quy củ sống sót trên đảo chỉ có thể là mười người. Nhưng mà bây giờ còn dư lại mười một người, cho nên phải loại bỏ thêm một người nữa."

Tào Dịch quét mắt qua mười một người cuối cùng còn dư lại, trên mặt hiện lên nụ cười tàn nhẫn, mở miệng nói: "Người tử vong cuối cùng này rất khó chọn nha!"

Hôm nay chiến đấu là hai mươi mốt người, Phong Cổ thực lực mạnh nhất nên được đám chấp sự không cho hắn chiến đấu, trực tiếp loạt vào danh sách những Hồn sủng sư được quyền tồn tại.

Mà đổi thành hai mươi người kia tự mình chiến đấu một trận, thắng liền sống, nhưng làm như vậy rõ ràng là dư ra một người.

Mười một cặp mắt tự giác liếc sang những người khác, âm thầm phỏng đoán đám chấp sự sẽ lấy hình thức gì để loại bỏ, và người bị loại bỏ là ai đây?

Tào Dịch không có lập tức tiết lộ phương thức đào thải như thế nào, chẳng qua là giương mắt nhìn lướt qua nhóm Hồn sủng sư trẻ tuổi, trong ánh mắt rõ ràng lộ vẻ trêu đùa.

Mà lúc này trong nhóm Hồn sủng sư chợt một có người tiến lên một bước, khom người cung kính nói:

"Tào đại nhân, ngày hôm qua đối thủ của ta là Trương Phi Sinh bị ngài cho Hồn sủng cường đại giết chết, ta nhờ đó tránh khỏi một trận chiến đấu. Hôm nay nhìn thấy mọi người đã chiến đấu xong, ta cảm thấy Sở Mộ là người có tư cách nhất bị loại bỏ."

"À? Ngươi giúp ta đào thải một người?" Tào Dịch tính cách cổ quái hiện lên một nụ cười lạnh lẽo.

"Nếu như có thể vì Tào đại nhân làm việc, Cát Thanh nhất định bất chấp gian nguy, đào thải một người chỉ là chuyện nhỏ, không cần Tào đại nhân phải tốn công suy nghĩ. Tào đại nhân, người xem như vậy thế nào? Cho tiểu nhân đối chiến sinh tử với Sở Mộ, nếu như hắn thua sẽ trở thành người bị đào thải, nếu là ta thua thì ta chấp nhận số phận vậy." Cát Thanh cẩn thận nói ra ý định của mình.

Tào Dịch nhíu mày nhìn thoáng qua Sở Mộ, rồi lại nhìn sang Cát Thanh, vuốt vuốt hàm râu rậm rạp nói: "Chủ ý này nghe không tệ nhỉ?"

Nghe được Cát Thanh nói câu này, Sở Mộ cũng khẽ nhíu mày căng thẳng, vốn cho rằng mình may mắn có thể thuận lợi vượt qua nguy cơ lần này, nhưng không ngờ rằng cái tên Cát Thanh đáng chết này lại kiếm chuyện gây sự.

"Sở Mộ, ngươi có ý kiến gì không?" Tào Dịch nhìn qua Sở Mộ, mở miệng hỏi.

Sở Mộ đương nhiên là có ý kiến, Mạc Tà chiến đấu lần đó đã chịu trọng thương. Sở Mộ thật sự không đành lòng để cho nó tiếp tục chiến đấu. Gã Cát Thanh này đúng là khinh người quá đáng, nhưng là vì Mạc Tà, Sở Mộ phải cố gắng ẩn nhẫn.

"Yểm Ma cung chỉ cần cường giả, người dựa vào vận khí sống sót giống như Sở Mộ không có tư cách trở thành người của Yểm Ma cung. Tào đại nhân, ngài nghĩ ta nói đúng không?" Cát Thanh bày ra bộ dáng siểm nịnh, sắc mặt khiến người cực kỳ chán ghét.

"Một người, có thể hèn hạ đến trình độ như ngươi cũng không dễ dàng đâu." Sở Mộ cười lạnh nói.

Cát Thanh cử động thế này đúng là hạ tiện tới cực điểm rồi.

"Như vậy ngươi dám chiến đấu sinh tử với ta không? Không dám thì ngươi có tư cách gì châm chọc ta. Nếu ở đây không có các vị chấp sự, ngươi đã sớm chết nhiều lần rồi." Cát Thanh nghiến răng mắng trả lại.

Sở Mộ hít sâu một hơi đè nén cơn giận trong lòng, lúc này thật sự hắn rất muốn giết Cát Thanh, để cho tên này biết hành động của mình ngu xuẩn đến cỡ nào. Nhưng mà nghĩ tới thương thế trên người Mạc Tà, Sở Mộ phải ẩn nhẫn mà thôi.

"Gừ ~~~!"

Mạc Tà nghỉ ngơi ở trong không gian riêng hiển nhiên đã cảm thấy chủ nhân của mình bị làm nhục. Chủng tộc cao ngạo và hiếu chiến thúc đẩy nó phát ra tiếng tru tức giận, yêu cầu Sở Mộ triệu hoán ra ra chiến đấu cùng Lân Xà của Cát Thanh.

"Có ân oán sẽ phải giải quyết, Tào Dịch ta từ trước tới nay cực kỳ công chính liêm minh, đúng lúc cần phải đào thải một người. Vậy thì hai người các ngươi tự loại ra một đi, Sở Mộ, ta rất thưởng thức hành động ngày hôm qua của ngươi. Hôm nay nhận được sinh tử khiêu chiến, ngươi có can đảm hay không? Ha ha!" Tào Dịch cười phá lên.

Cát Thanh cũng cười lạnh nhìn chăm chú vào Sở Mộ, chính là muốn bức bách Sở Mộ đến tuyệt cảnh.

"Sở Mộ, nói!" Tào Dịch cau mày ra lệnh.

Sở Mộ bỗng nhiên hít vào một hơi thật sâu ngẩng đầu lên, trong con ngươi đen nhánh phát ra ánh sáng tràn đầy dã tính, nghiêm nghị nói: "Nếu Cát Thanh muốn chết, ta sẽ thành toàn cho hắn."

"Ha ha ha ha, tốt. Vậy thì do hai người các ngươi phân chia thắng bại đi." Tào Dịch cười nói.

Sở Mộ từ tốn đi tới sân thi đấu, hắn không hề sợ hãi gì Cát Thanh, nhưng mà hắn biết bây giờ mình bất kể thế nào cũng không phải là đối thủ của đám chấp sự. Nhất là gã Tào Dịch tính cách cổ quái kia, Sở Mộ không muốn trực tiếp xung đột với Tào Dịch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.