Sủng Mị

Chương 44: Nơi ở mới



Lần kỳ bị hao tổn cũng không ảnh hưởng tốc độ nhiều lắm, đại khái đi thêm thời gian chừng một ngày, những người trên thuyền dần dần thấy nơi đường chân trời xuất hiện một điểm đen nho nhỏ.

Khi con thuyền đến gần, điểm đen đó từ từ lớn hơn, mảnh đất bằng phẳng, cây cối xanh tươi, nhìn qua giống như một góc đại lục vậy. Nguồn: http://truyenfull.xyz

"Đây là Thanh Yểm Ma đảo chủ, sau này các ngươi phần lớn thời gian sinh sống ở chỗ này, nếu biểu hiện tốt có thể đến những đảo lớn hơn, hoặc trở về đại lục." Tằng Trạch chỉ vào hòn đảo xa xa nói với những thành viên khác trên thuyền.

Từ sinh sống ở một nơi hoàn toàn phong bế, từ một kẻ bị nô dịch tiến vào thành thị đạt được tự do chân chính, cảm xúc trong lòng những Hồn sủng sư trẻ tuổi cực kỳ vui sướng.

Tâm tình này rất khó diễn tả bằng ngôn từ, trong mắt mười gã Hồn sủng sư trẻ tuổi lóe lên tia sáng hưng phấn, không quản bọn họ làm cái khỉ gió gì, lúc bình thường lãnh khốc vô tình cỡ nào, tính cách tàn nhẫn ích kỷ ra sao. Ngay bây giờ tất cả mọi người chỉ còn lại cảm giác mong đợi với cuộc sống trong tương lai.

Thanh Yểm Ma đảo chủ có một cảng rất lớn, thuyền bè ra vào bến tàu liên miên không ngớt, có không ít thuyền bè vận chuyển đủ loại hàng hóa lên đảo, không khí cực kỳ náo nhiệt.

Ở khoảng cách quá xa, Sở Mộ tạm thời không thể thấy rõ người nào đó trực tiếp khống chế Hồn sủng của mình bay vào trong đảo.

Yêu Thú giới - Dực hệ Hồn sủng có rất nhiều, thế nhưng năng lực phi hành chịu tải, sức chịu đựng, kích thước hình thể khác nhau làm cho rất ít yêu thú phi hành đáp ứng yêu cầu chuyên chở Hồn sủng sư di chuyển trên không. Tào Dịch -Thanh Điểu chỉ có thể chở người phi hành trong một đoạn thời gian ngắn ngủi, nếu thời gian hơi lâu thì lực cánh sẽ không chịu nổi, rất có thể bị tổn thương.

"Các ngươi đi theo hai người kia, bọn họ sẽ an bài hết thảy cho các ngươi." Sau khi xuống thuyền, Tào Dịch nói với mọi người, sau đó tự mình rời khỏi tiến vào trong đảo.

Tằng Trạch và Cổ Lôi dẫn đường ở phía trước, mười thành viên mới theo sát phía sau.

Hai người chấp sự không có tiến hành giới thiệu đối với Thanh Yểm Ma đảo chủ, chỉ chậm rãi dẫn đám người mới đi tới, mặc kệ mấy tên gà mờ kia tò mò hết nhìn đông tới nhìn tây, chỉ cần không rời khỏi đội ngũ là được rồi.

Vào bến tàu là có thể nhìn thấy một con đường khá lớn kéo dài thẳng tắp, hai bên là phòng ốc thô sơ và cửa hàng tạp hóa. Nhìn qua cũng không khác cửa tiệm ở thành trấn trên đại lục bao nhiêu.

Con đường dài hơn hai dặm, sau đó độ dốc từ từ lên cao nối thông với một ngọn núi tương đối bằng phẳng.

Thật ra đứng ở bến tàu vẫn có thể nhìn thấy nơi này, chỗ cao nhất là một tòa kiến trúc bằng nham thạch cứng rắn, trong đó có một tòa to lớn giống như cung điện, mái ngói hình tháp đặc thù hẳn là dấu hiệu riêng biệt của hòn đảo này.

"Ngọn núi này chính là Thanh Yểm Ma cung, hòn đảo này có không ít địa phương các ngươi không được tiến vào. Tòa Thanh Yểm Ma cung kia là một trong số đó, các ngươi bây giờ còn chưa có tư cách vào trong cung điện."

Kiến trúc Thanh Yểm Ma cung rõ ràng tinh xảo hơn thị trấn dưới chân núi rất nhiều, Tằng Trạch và Cổ Lôi mang đám người Sở Mộ đi qua phạm vi Yểm Ma cung, men theo con đường mòn đi xuống dưới chân núi tới một dãy nhà bình thường.

"Các ngươi bây giờ là dịch giả (nô dịch) cấp thấp nhất, không có bất kỳ chức vị, ngoại trừ có thể sinh sống ở nơi này thì không còn quyền lực nào khác, chỉ cần dám cãi lệnh là chết."

"Vài ngày sau chúng ta sẽ mang bọn ngươi đi vào Ma Cung, cho các ngươi chiến đấu với những dịch giả mới khác, căn cứ thực lực các ngươi biểu hiện để phân phối chức vị cụ thể cho các ngươi."

"Có chức vị, các ngươi sẽ đạt được một ít tài nguyên tương ứng, đáng nhắc tới chính là căn cứ vào đó các ngươi sẽ được chức vị dựa theo xếp hạng thực lực, đồng thời cũng đạt được phần thưởng nhất định, thứ hạng càng cao phần thưởng tự nhiên càng phong phú, ừ, ta nhớ những hạng đầu tiên hình như là nhận được một con Hồn sủng cấp chiến tướng tư chất cao."

Tằng Trạch miêu tả một phen khiến cho mọi người cảm thấy có chút ảm đạm, nhưng mà vừa nghe đến có thể nhận được Hồn sủng cấp chiến tướng, ánh mắt mọi người lập tức tỏa sáng.

Đẳng cấp chủng tộc thấp nhất là nô bộc, trong đó cấp nô bộc chia làm ba cấp sơ đẳng, trung đẳng, cao đẳng.

Cấp chiến tướng hiển nhiên là chủng tộc siêu việt hơn tầng thứ nô bộc cao đẳng cấp. Sinh vật cấp chiến tướng cho dù là một con ở giai đoạn ấu sủng cũng có giá trị cực cao, bởi vì loại Hồn sủng này trải qua tỉ mỉ bồi dưỡng tăng cường tới giai đoạn nhất định tuyệt đối có khả năng làm thịt một đám Hồn sủng trung đẳng hoặc cao đẳng cấp nô bộc.

"Chỉ mong các ngươi có thể giành được thứ hạng cao, rồi đạt được chức vị không thấp." Tằng Trạch nói đến đây, giọng nói đột nhiên chuyển sang kỳ quái.

"Bây giờ các ngươi ở lại đây, không có gì khác biệt với gian nhà gỗ trước kia. Mấy ngày tới không có ai hạn chế đối với các ngươi, các ngươi có thể tự do đi lại trong thành trấn. Nhưng mà ta nói cho các ngươi biết, thân phận các ngươi bây giờ vẫn là dịch giả cấp thấp nhất, không nên đi tới địa phương bị cấm, hễ gặp ai đều phải hành lễ."

Sau khi Tằng Trạch nói xong liền phân phát cho mọi người một mai kim tệ, cho phép bọn họ mua các loại đồ dùng cần thiết trong thị trấn.

Sở Mộ nhận được kim tệ liền trở lại phòng mình, lần này Sở Mộ có một gian phòng riêng biệt, không còn ở chung với Đinh Vũ như trước kia nữa.

Sở Mộ cũng thích một mình ở trong không gian riêng tư như vậy, dù sao hắn có rất nhiều bí mật không thể để cho người khác biết.

Sở Mộ ở trong phòng chốc lát, hắn bây giờ muốn biết trên đảo này đến tột cùng có tài nguyên gì, có thể giúp bản thân mình nhanh chóng gia tăng thực lực hay không.

Đầu tiên là phải đi tới khu vực thương nhân buôn bán, Sở Mộ đổi một bộ quần áo khác rồi trực tiếp đi ra con đường chính.

"Sở Mộ." Mới vừa đi ra khỏi phòng liền chạm mặt Phong Cổ, người này thân mật bắt chuyện với Sở Mộ.

Sở Mộ chẳng qua là gật đầu chào hỏi, kể từ khi Tào Dịch vạch trần Sở Mộ là hung thủ, những người khác bao gồm Phong Cổ đều cực kỳ thân mật đối với Sở Mộ.

Vốn từ không thích và khinh miệt bây giờ biến thành cố ý kết giao, nguyên nhân hẳn là do thực lực Sở Mộ biến chuyển quá nhanh.

Trên đường phố, cửa hàng bày bán đều là vật phẩm dành cho Hồn sủng và Hồn sủng sư làm chủ. Sở Mộ đi qua đại khái vài gian hàng mới nhìn thấy một cửa hàng dược tề, hắn dừng bước đi vào.

Cửa hàng bày bán khá nhiều dược liệu đặc thù, những dược liệu này đều dùng bình dược tề và những vật khác bảo vệ, để cho dược hiệu vẫn duy trì ổn định.

"Muốn cái gì?" Tiểu nhị đi tới, đánh giá Sở Mộ trên dưới một phen mới dùng chất giọng bình thản hỏi.

"Có Thiên Lam Thảo hay không?" Sở Mộ hỏi.

Lúc trước Sở Mộ chiếm được một cây Ngọc Lộ Chi, nếu có Thiên Lam Thảo sẽ có thể điều chế ra dược vật cấp ba Thiên Lam Ngọc Lộ Chi.

Thiên Lam Ngọc Lộ Chi có thể giúp cho Mạc Tà trực tiếp trưởng thành hai giai. Bây giờ Sở Mộ không quan tâm nhiều đối với bất kỳ thứ gì khác, toàn bộ tinh lực đều đặt ở việc tăng cường thực lực bản thân mình và Hồn sủng, tìm mọi cách để càng ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn.

"Một kim tệ một cây." Tiểu nhị hồi đáp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.