Sủng Mị

Chương 631: Đại địch xuất hiện



Chiến Đình Ô Thú dựa vào năng lực ẩn giấu khí tức đã tiếp cận Đoạn Tân Trạch từ lâu rồi, ngay khi hắn nảy sinh ý định chạy trốn chính là thời cơ tốt nhất. Vì thế nó mới nhào ra phát động một kích trí mạng.

Tình hình hiện tại quá mức cấp bách, cho dù Đoạn Tân Trạch cảm giác được Chiến Đình Ô Thú tồn tại cũng không thể kịp thời tiến hành phòng ngự. Bởi vì hắn đã bị ban tổ chức phong ấn, không có cách nào thi triển hồn kỹ.

Sở Mộ nhìn thoáng qua Diệp Khuynh Tư, khóe miệng mỉm cười khích lệ.. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.xyz

Hai mắt Diệp Khuynh Tư cũng lộ ra tia sáng linh động. Trong lúc Sở Mộ đang chiến đấu với Lam Thực Vương, nàng không phụ lòng mong đợi của hắn, âm thầm hạ lệnh cho Chiến Đình Ô Thú tiềm phục ngăn chặn con đường Đoạn Tân Trạch rút lui.

"Nguyệt, tinh lọc khói độc."

Diệp Khuynh Tư nói với Thủy Nguyệt.

Thủy Nguyệt không cần tốn thời gian niệm chú ngữ, từng đạo Hoa quang chầm chậm lan tỏa ở giữa không trung rồi bao phủ cả khu vực, sau đó biến thành màn nước chảy thanh lọc chất độc trong không khí.

Khói độc bắt đầu tản đi, ba con Hồn sủng của Sở Mộ lập tức khóa định Đoạn Tân Trạch cùng lúc phát động công kích.

Thượng Hằng và Đình Lan cũng ra lệnh cho Hồn sủng nhào tới, lần này Đoạn Tân Trạch không còn đường nào chạy trốn chỉ biết hoảng sợ đứng yên tại chỗ, bối rối không biết nên làm gì cho tốt.

"Bỏ … bỏ qua cho ta đi, nếu không giết ta đừng nói là một tỷ, coi như là mười tỷ, ta cũng có thể cho ngươi."

Đoạn Tân Trạch vội vàng nhảy ra khỏi lưng Hồn sủng, lên tiếng cầu khẩn.

Trước đó không lâu, cái tên này còn bày ra bộ dạng hài hước, cao ngạo không thèm đặt ai vào trong mắt. Dùng thái độ coi rẻ chiến đấu với bốn người Sở Mộ, hiện tại thoáng cái đã thay đổi hoàn toàn, biểu hiện thần sắc kinh hoảng cầu xin người khác tha mạng. Có lẽ chính bản thân Đoạn Tân Trạch cũng không nghĩ tới mình lại thất bại trong tay một người thanh niên.

Từ trước tới giờ Sở Mộ không biết hạ thủ lưu tình là gì, sau khi nhìn thấy Đoạn Tân Trạch hết đường chạy trốn liền ra lệnh cho đám Hồn sủng triển khai tấn công.

"Tin tưởng ta, tin tưởng ta … trước khi bị bắt vào tù, ta và Đoạn Tân Hà trộm cướp không ít bảo vật trong Vạn Tượng thành rồi chôn giấu tại Lam giới. Để cho một người tên là Trịnh Mãn canh giữ, tất cả đồ vật trong đó đều có giá trị liên thành, bảo đảm có thể mua hết những kiện hồn trang và linh vật cao quý."

Đoạn Tân Trạch nói rất nhanh, bởi vì hắn sợ nói chậm một chút sẽ lập tức bỏ mạng dưới tay Sở Mộ.

"Sở Mộ, đúng là huynh đệ Đoạn Tân Hà đã từng thông qua Lam Thực Trùng Quái trộm cắp rất nhiều bảo vật, bởi vì hành động ngông cuồng đó mới bị Hồn Điện chúng ta truy nã."

Thượng Hằng nhỏ giọng nói khẽ với Sở Mộ.

Ánh mắt Sở Mộ lạnh lùng nhìn vào Đoạn Tân Trạch, thản nhiên nói:

"Một tỷ là đủ rồi."

Bất kỳ người nào gần chết đều biết cách đưa ra thứ gì đó giá trị chỉ vì hi vọng sinh tồn, nhưng Sở Mộ quyết định không bao giờ bị ảnh hưởng bởi vật ngoại thân. Cho dù Đoạn Tân Trạch nói thật hay giả, Sở Mộ tuyệt đối không hạ thủ lưu tình, chỉ khi nào đối phương đã chết mới không còn khả năng gây hoạ.

Cho nên Sở Mộ dứt khoát hạ sát lệnh đối với Đoạn Tân Trạch, mặc kệ hắn đưa ra bảo tàng trị giá 100 tỷ cũng vô dụng mà thôi.

"Xẹt!"

Móng vuốt Chiến Dã lướt qua phần lưng Đoạn Tân Trạch, xương cột sống liền bị cắt đứt, thân thể cơ hồ biến thành hai mảnh bằng nhau. Ngay cả Lam Thực Trùng Quái cũng bị liên lụy ngã xuống trong vũng máu.

Vì muốn bảo đảm cái tên này thật sự đã chết rồi, Sở Mộ bảo Chiến Dã chém đứt đầu lâu của hắn xuống.

Trên đời này có rất nhiều loại người, cho dù thân thể bị cắt đứt chưa chắc mất mạng. Sở Mộ không muốn chỉ vì khinh thường lưu lại cho Đoạn Tân Trạch một cơ hội sống sót. Cái tên Đoạn Tân Trạch này là tù nhân cấp chín, Lam Thực Trùng Quái tạo thành quy mô sẽ tạo thành uy hiếp rất lớn đối với Sở Mộ.

Hắn lấy chiếc nhẫn tù nhân từ trên ngón tay Đoạn Tân Trạch, trên mặt xuất hiện nụ cười cực kỳ vui vẻ. Có thêm một tỷ lọt vào tay trực tiếp nâng cao tổng tài chính lên hơn 3 tỷ, coi như là hoàn thành một nửa mục tiêu.

Đoạn Tân Trạch đã chết khiến cho Thiên Mẫu hoàn toàn mất đi ý chí chiến đấu.

Sinh vật ghê tởm này bị cả đám Hồn sủng vây công, cuối cùng táng thân trong biển lửa hóa thành tro tàn tản mát vào trong không khí.

"Tù nhân cấp chín, đây là độ khó cao nhất tại cảnh thứ tám rồi, ha ha, thế mà lại bị chúng ta giết chết."

Thượng Hằng thở phào nhẹ nhõm.

Khi Đoạn Tân Trạch xuất hiện làm cho Thượng Hằng tưởng rằng lần này lại phải lâm vào nguy cơ tột đỉnh, nhưng không nghĩ tới Sở Mộ thể hiện ra thực lực kinh người như thế, kiên quyết đánh một trận giết chết Đoạn Tân Trạch. Đồng thời giành lấy vinh quang cao nhất tại cảnh này.

Lúc Thiên Mẫu chết đi, Đình Lan cảm thấy toàn thân vô cùng nhẹ nhõm, nàng thật sự chán ghét Đoạn Tân Trạch và Hồn sủng kinh tởm của hắn. Nhất là thời điểm bị Đoạn Tân Trạch nhìn chằm chằm, cả người nàng lúc nào cũng cảm thấy không thoải mái.

Dĩ nhiên trải qua hai lần chiến đấu này, nội tâm Đình Lan cũng bị rung động không nhỏ, nguyên nhân chính là vì Sở Mộ.

"Khuynh Tư, hắn còn cất giấu bao nhiêu bí mật aa.a?"

Đình Lan nhỏ giọng hỏi.

Đình Lan biết Sở Mộ không thích nói chuyện, nếu như trực tiếp hỏi hắn đoán chừng chỉ có thể nhìn thấy nụ cười ngu ngơ của hắn, chuyện gì cũng không moi ra nổi.

"Ta không hiểu nhiều lắm, chỉ biết là hắn thường xuyên hành động không bình thường, ngay cả đám Hồn sủng cũng không có một con nào thuộc loại bình thường. Nói chung là những chuyện gì liên quan đến hắn đều bất bình thường."

Diệp Khuynh Tư lắc đầu cười khổ.

Miện Diễm Cửu Vĩ Viêm Hồ nắm giữ nhiều kỹ năng chủng tộc, chiến thú Mặc Dã thiên phú dị thường với sáu lần Đoạn Chi Trọng Sinh và năng lực khôi phục siêu việt, Bạch Yểm Ma cấp quân chủ cường thế bá đạo. Chỉ riêng ba đại chủ sủng của hắn đã là tồn tại cực kỳ biến thái, Diệp Khuynh Tư chỉ dùng từ "không bình thường" để hình dung coi như là nể nang hắn lắm rồi.

"Vậy hắn bây giờ có phải là đủ thực lực đối kháng với thanh niên đệ nhất của các thế lực lớn? Tại sao ta vẫn có cảm giác hắn còn chưa xuất toàn lực?"

Đình Lan tiếp tục hỏi.

Thời gian Đình Lan nhận thức Sở Mộ đã gần một năm, mặc dù không có gặp mặt nói chuyện mấy lần nhưng nàng vẫn tận mắt nhìn thấy quá trình Sở Mộ tăng cường thực lực.

Trong một năm này, tốc độ Sở Mộ tăng trưởng thực lực cực kỳ khủng bố, Đình Lan không nghĩ tới những Hồn sủng từng thấy lúc trước không phải là chủ sủng của hắn. Mấy cảnh Thiên Hạ Quyết trước gặp phải tình cảnh khó khăn cũng không có triệu hoán, mãi cho đến đột phá cảnh thứ tám mới bắt đầu hiển lộ phong mang.

Nếu nói là cường giả ẩn giấu, Đình Lan đoán chừng Sở Mộ là cái tên ẩn giấu sâu nhất rồi. Cường giả chân chính của các thế lực lớn hẳn là không ngờ nổi điều này, Hồn Điện Sở Thần vốn không nằm trong danh sách tranh đoạt vinh quang cuối cùng lại có thực lực sánh ngang với bọn họ.

Diệp Khuynh Tư nhẹ nhàng lắc đầu, thật ra ngay cả Diệp Khuynh Tư cũng không biết thực lực Sở Mộ hiện tại đã đạt tới cảnh giới nào. Bởi vì từ khi Thiên Hạ Quyết diễn ra tới nay, nàng chưa có nhìn thấy ba đại chủ sủng của Sở Mộ bộc phát ra toàn bộ lực lượng.

"Ô ô ô!"

Bỗng nhiên Mạc Tà gào thét mấy tiếng, giống như đang cảnh báo Sở Mộ chuyện gì đó.

Sở Mộ cẩn thận thu hồi chiếc nhẫn tù nhân của Đoạn Tân Trạch, chậm rãi quay đầu lại nhìn theo phương hướng Mạc Tà ra hiệu.

Một con Dực hệ Hồn sủng dần dần xuất hiện ở trong tầm mắt Sở Mộ.

Dực hệ Hồn sủng đang bay tới là Tịch Dương Bằng màu vàng kim, ánh mặt trời chiếu xuống lại càng tôn thêm đường nét uy vũ và khí khái của Hồn sủng vương giả không trung.

Rất nhiều Hồn sủng sư đặc biệt yêu thích Tịch Dương Bằng, một phương diện là Tịch Dương Bằng có bề ngoài oai phong sáng chói, một phương diện khác là vì Tịch Dương Bằng có năng lực phi hành bậc nhất trong tất cả Dực hệ Hồn sủng. Đó chính là ước mơ của đại đa số Hồn sủng sư tuổi trẻ.

Nhưng mà Sở Mộ vốn không thích Tịch Dương Bằng, nguyên nhân chủ yếu là vì Hạ Nghiễm Hàn cũng có một con Tịch Dương Bằng làm Hồn sủng.

Ban đầu ở Yêu Linh Gia, Hạ Nghiễm Hàn khống chế Tịch Dương Bằng chạy trốn. Sở Mộ cũng là một người bình thường, nếu đã căm thù cực độ một người nào đó, đồng thời cũng sẽ chán ghét tất cả Hồn sủng của hắn.

"Hộ vệ tới, cũng tốt, chúng ta tiếp tục lưu lại cảnh thứ tám cũng không có bao nhiêu ý nghĩa, chúng ta đi trước đây!"

Thượng Hằng ngẩng đầu lên nhìn gã hộ vệ kia, mở miệng nói.

Trận chiến trước đã làm Đình Lan kinh sợ không nhỏ, quả thật cần phải trở về từ từ điều chỉnh tinh thần. Vì thế nàng cũng không phản đối lời nói của Thượng Hằng, dự định đi theo gã hộ vệ rời khỏi cuộc thi.

"Ô ô ô ô ô ô!"

Thanh âm Mạc Tà cảnh báo càng lúc càng gấp gáp.

Ánh mắt nó nhìn chằm chằm Tịch Dương Bằng cùng với gã nam tử mặc khải giáp vàng kim kia, nhe răng trợn mắt gầm gừ lộ ra địch ý sâu đậm.

"Mạc Tà, tại sao?"

Sở Mộ khó hiểu hỏi.

"Ô ô ô!"

Mạc Tà lập tức thông qua tinh thần liên lạc nói cho Sở Mộ biết.

Mạc Tà không bao giờ quên mùi vị trên người tên kia, lúc ban đầu chính là tên nam tử này ép buộc nó giải trừ hồn ước với Sở Mộ.

Sắc mặt Sở Mộ lập tức biến đổi, không nghĩ tới cái tên kia có thể lấy thân phận hộ vệ Thiên Hạ Quyết xuất hiện ở nơi này.

Hắn khống chế Tịch Dương Bằng có thực lực mười đoạn trung đẳng quân chủ, Sở Mộ biết lúc trước chiến đấu với mấy con Hồn sủng tại Yêu Linh Gia còn chưa tính là thứ sủng. Nếu không, lấy thực lực chân chính của hắn dư sức mạt sát Sở Mộ, hoàn toàn không có năng lực phản kháng.

Quan trọng nhất là hắn dám xuất hiện ban ngày ban mặt như thế này đã nói lên rằng hắn không có sợ hãi bất kỳ chuyện gì.

"Mạc Tà, bình tĩnh!"

Sở Mộ khẽ vuốt ve đầu Mạc Tà, trấn an nó không cho bại lộ tâm tình.

Hồ tộc Hồn sủng vốn có năng lực truy tung vượt trội, nhất là những mùi vị đã từng ngửi qua hầu như không bao giờ quên. Mạc Tà đã cố ý ghi nhớ khí tức trên người Hạ Nghiễm Hàn, cho dù hắn tận lực che giấu hơi thở cũng không có một chút tác dụng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.