Sủng Mị

Chương 833: Băng phong Ma Đế



"Thiếu chủ, người này trăm phần trăm là Ảnh Tuyệt Chu Thiện, một trong Hồn Minh Thập Lục Tuyệt."

Ly lão nhi vừa nhìn một cái là nhận ra lai lịch gã nam tử tóc dài kia.

"Hồn Minh? Chẳng lẽ cái người bày ra âm mưu này có liên quan đến Hồn Minh?"

Sở Mộ kinh ngạc hỏi lại.

"Tạm thời chưa thể xác định có phải là Hồn Minh hay không. Ít nhất cái tên Chu Thiện này xưa nay nổi danh bại hoại, nếu không phải thực lực của hắn đủ mạnh, lại có Hồn Minh làm chỗ dựa. Đoán chừng ba thế lực lớn đã liên thủ tống giam hắn vào Mê Cung tù ngục từ lâu rồi. Thế nhưng, thiếu chủ hãy yên tâm, thực lực Nữ Tôn điện hạ khẳng định mạnh hơn Ảnh Tuyệt, cho dù không giải quyết được hắn cũng không bại trận."

Ly lão nhi chậm rãi giải thích.

"Vậy thì tốt, tại sao ta cảm giác Trấn Yêu Bi thứ tám không giống những tòa Trấn Yêu Bi khác?"

Sở Mộ lập tức chú ý đến Đảo Ảnh Tuyền phía sau Cổ bảo.

Đảo Ảnh Tuyền vẫn là Đảo Ảnh Tuyền, chẳng qua là Sở Mộ cảm thấy có chỗ nào đó rất kỳ quái. Ban đầu phóng thích Thánh sủng Mính Tiên Điểu, Sở Mộ có thể tiến hành câu thông với Trấn Yêu Bi, còn biết được một ít chuyện trong quá khứ. Nhưng hiện tại hắn lại không có một chút cảm ứng với Trấn Yêu Bi thứ tám.

"Trấn Yêu Bi thứ tám có chỗ đặc thù, phong ấn trong đó rất khó phá giải. Thiếu chủ mau đi tìm nguyên lão, hắn gặp phải vấn đề nghiêm trọng đang bồi hồi cạnh hồ nước."

Ly lão nhi nói.

Băng Lam đã lưu lại đối phó Ảnh Tuyệt Chu Thiện, Sở Mộ khống chế Mính Tiên Điểu vượt chiến trường của bốn đầu Hồn sủng đế hoàng đỉnh phong.

Băng Lam nhìn thấy Sở Mộ bay qua liền lộ vẻ lo lắng, nhưng lúc này nàng không thể phân tâm.

"Yên tâm, đã có hai đại Thánh sủng bảo vệ ta, không có việc gì đâu!"

Sở Mộ cũng biết Băng Lam lo lắng cho mình, lập tức dùng hồn niệm nói với nàng.

Tuy Liễu Băng Lam vẫn còn phân vân, nhưng sau đó phát hiện Vạn Triêu Thú từ đằng sau chạy tới cũng an tâm phần nào.

Băng Lam không cho hai đại Thánh sủng trợ giúp chiến đấu, bởi vì nàng biết rõ Ảnh Tuyệt Chu Thiện để cho nguyên lão tùy ý tiến vào Trấn Yêu Bi, hiển nhiên là trong đó còn có địch nhân mạnh hơn.

"Ngay cả Thánh sủng cũng tới. Đáng tiếc, đều phải chết."

Ảnh Tuyệt Chu Thiện vẫn đứng yên tại chỗ mỉm cười gian tà, không hề có ý định ngăn cản Sở Mộ và hai đại Thánh sủng.

Chu Thiện biết mình chỉ có thể ứng phó Tinh Tuyệt Băng Lam, nếu như nguyên lão và hai đại Thánh sủng liên thủ thì hắn sẽ lập tức quay đầu chạy trốn.

"Ông ngoại, tại sao?"

Sở Mộ bay đến gần hồ nước liền phát hiện nguyên lão sắc mặt tái nhợt, chắp tay sau lưng đi tới đi lui.

Đảo Ảnh Tuyền tại Trấn Yêu Bi thứ tám lớn hơn những cái khác vài phần, chung quanh hồ nước là oán khí nồng đậm tạo thành Tà Vân. Sở Mộ không nhìn thấy thân ảnh Cẩn Nhu công chúa, cũng không có thuộc hạ của thiếu nữ phản bội.

"Sở Mộ, sao ngươi lại tới đây? Mau trở về, để cho Mính Tiên Điểu dẫn ngươi đi."

Nguyên lão và Băng Lam ý nghĩ nhất trí, cả hai đều không hi vọng Sở Mộ lại dính dáng đến chuyện này.

Bán Ma đúng là tai nạn khổng lồ đối với Thiên Hạ thành. Nhưng nguyên lão tin tưởng một Bán Ma có thể tự chủ khống chế tư tưởng sẽ dẫn dắt ba thế lực lớn Hồn Điện, Yểm Ma cung, Hồn sủng cung đoạt lại vinh quang đã mất. Mặc dù Bán Ma khiến cho mọi người ám ảnh trong lòng, nhưng nguyên lão vẫn rất xem trọng Sở Mộ.

"Tới cũng đã tới rồi, lão nhân gia mau nói đi. Nơi này ngoại trừ Ảnh Tuyệt Chu Thiện cũng không có người khác, Ma Đế hẳn là chưa có thức tỉnh."

Sở Mộ nói rất chân thành.

Nguyên lão biết không thể khuyên giải được hắn, đành phải thở dài một hơi rồi nói:

"Lúc nãy ngươi tiến vào tới đây có cảm thấy bị lực lượng bài xích rất mạnh không? Đó là lĩnh vực Tà Vân, là oán khí phát ra từ Bán Ma Bạch Ngữ tạo thành kết giới, dùng để ngăn cản chúng ta tiến vào không gian phong ấn cản trở hắn thức tỉnh. Mính Tiên Điểu của ta đã tiêu hao hết thể lực thi triển một kích mạnh nhất mới đánh tan một phần oán khí, nếu không ngươi không có cách nào tiến vào tận đây."

Sở Mộ ngẩn người ngạc nhiên, dõi mắt nhìn Tà Vân quỷ dị ở chung quanh. Khi hắn tiến vào quả thật gặp phải lực lượng oán khí gây trở ngại, nhưng không nghĩ tới nguyên lão lại có thể phá giải lĩnh vực Tà Vân nhanh như thế.

"Vậy thì Bán Ma Bạch Ngữ chuẩn bị thức tỉnh, nhưng mà nơi này không có người?"

Sở Mộ vội vàng hỏi.

"Trấn Yêu Bi thứ tám khác với bảy tòa Trấn Yêu Bi kia, thật ra nó là lối đi nối thông với một không gian đặc thù."

"Tất cả phong ấn đánh số trước mười không nằm trong Bất Hủ thành, mà chúng bị bị giam trong một thế giới được chúng ta gọi là Trầm Thụy thế giới (thế giới ngủ say)."

"Trước kia Bạch Ngữ Ma Đế bị chúng ta dẫn vào trong thế giới ngủ say, sau đó phong bế cánh cửa không gian cưỡng chế giam cầm hắn trong đó. Cho dù sinh vật cường đại cỡ nào, chỉ cần lưu lại trong thế giới ngủ say một đoạn thời gian cũng sẽ rơi vào trạng thái an nghỉ."

Sở Mộ đã biết Bất Hủ thành là một không gian độc lập, nhưng không ngờ rằng bên trong tòa thành lại còn có thế giới khác nữa. Mà thế giới này chính là địa phương phong ấn sinh vật siêu cấp tai họa trong mấy ngàn năm qua.

Ma Đế Bạch Ngữ chính là đầu sỏ khiến cho ba thế lực lớn điêu linh, trong lịch sử Thiên Hạ thành mấy ngàn năm tuyệt đối có tư cách xếp hạng trước mười. Hơn nữa, bởi vì hắn bị ép buộc ngủ say chưa tới hai mươi năm, cho nên khả năng tỉnh lại rất lớn.

Trầm Thụy thế giới là không gian hoàn toàn độc lập, cách đây rất lâu là chỗ ở của một con Bạch Yểm Ma cổ xưa. Nó là Thần thủ hộ nơi này, không cho phép bất kỳ sinh vật nào xâm nhập hoặc rời khỏi Trầm Thụy thế giới.

Nhưng sau đó Yểm Ma cung và Hồn Điện phân liệt, Trấn Yêu Bi thứ tám đã không còn sinh vật cổ xưa trấn thủ. Vì không muốn xuất hiện tình huống nằm ngoài dự liệu, các cường giả Hồn Điện đã liên thủ phong bế Trầm Thụy thế giới, ngay cả lối đi thông Trấn Yêu Bi thứ tám cũng bị bịt kín. Bởi vì Trầm Thụy thế giới là một địa phương cực kỳ nguy hiểm, bất kỳ một sinh vật nào tỉnh lại cũng có năng lực hủy diệt Thiên Hạ thành.

Hồn Điện phong bế Trấn Yêu Bi thứ tám nối thông Trầm Thụy thế giới không biết bao nhiêu năm, trên đời này vốn không có người nào, hoặc thế lực đủ sức mở ra mà không đánh động mấy lão gia hỏa trấn thủ Bất Hủ thành. Lần duy nhất mở ra trong vòng mấy trăm năm chính là tràng phong ba của Bạch Ngữ Ma Đế.

Bán Ma Bạch Ngữ nắm giữ lực lượng Dị hệ, lại là sinh vật vượt qua cấp bậc đế hoàng, không gian độc lập như Bất Hủ thành không thể làm khó hắn, tùy thời đều có thể xuất nhập. Thực lực Bán Ma Bạch Ngữ quá mức cường đại, coi như là tiến vào thế giới ngủ say vẫn có thể hoạt động một đoạn thời gian ngắn.

Thế nhưng, Trầm Thụy thế giới không phải là không gian độc lập bình thường, đây chính là tuyệt địa có lực lượng phong ấn mấy ngàn năm, cộng thêm Ma văn cổ xưa ẩn chứa lực trói buộc cường đại. Bạch Ngữ Ma Đế nhất thời khinh thường rơi vào cạm bẫy, sau đó bị giam hãm trong Trầm Thụy thế giới.

Sau này các cường giả Thiên Hạ thành vì phòng ngừa có người âm mưu bất chính phá khai không gian phong ấn. Ba thế lực lớn cùng nhau bày ra hàng loạt mê trận, ảo trận phong bế Trầm Thụy thế giới.

Bản thân không gian Trầm Thụy thế giới vô cùng vững chắc, ngay cả Dị hệ Bán Ma vượt qua cấp đế hoàng cũng không thể tự mình phá vỡ.

Nhưng thế gian này vốn không có chuyện gì tuyệt đối, lĩnh vực Hồn sủng thiên kỳ bách quái, số lượng chủng tộc nhiều đếm không hết. Các loại kỹ năng chủng tộc, thiên phú dị biến lại càng khó đoán. Chỉ cần là người có tâm tìm hiểu, khẳng định sẽ tìm ra phương pháp xâm nhập thế giới ngủ say.

Nhưng mà nguyên lão không nghĩ tới chuyện này lại có liên quan đến Hồn Minh, xem ra lần này Thiên Hạ thành lành ít dữ nhiều rồi.

Nguyên lão chỉ có thể hi vọng không gian phong ấn Trầm Thụy thế giới vững chắc một chút, trì hoãn cho đến lúc hắn tiến vào ngăn cản Bán Ma Bạch Ngữ tỉnh dậy.

Chương 747: Bát Hoang Cự Khuyết (hạ)

"Chẳng lẽ là Lăng Băng Trớ Ấn Yêu Hồ?"

Sở Mộ sử dụng hồn niệm tra xét một vòng, quả thật phát hiện phía trên phong ấn Trấn Yêu Bi có một lỗ thủng tương đối nhỏ.

"Thiếu chủ, Lăng Băng Trớ Ấn Yêu Hồ không có bản lãnh lớn như vậy, đoán chừng là do thiếu nữ phản bội."

Ly lão nhi mở miệng nói.

"Ông ngoại, bất kể như thế nào, chúng ta trước tiên vào trong đó xem một chút, có lẽ vẫn còn kịp."

Sở Mộ nói.

Trong lúc nguyên lão tường thuật chuyện xưa cho Sở Mộ nghe, Hồn sủng của hắn không ngừng xé rách lĩnh vực Tà Vân, tìm kiếm thông đạo tiến vào thế giới ngủ say.

"Sở Mộ, ngươi không cần tiến vào."

Một lát sau, nguyên lão để cho Mính Tiên Điểu tinh lọc tà khí chung quanh thông đạo, rồi tự mình nhảy vào trong đó.

Sở Mộ đã tới tận đây hiển nhiên không thể nào rời khỏi đơn giản như thế. Nguyên lão khống chế Mính Tiên Điểu tiến vào Trầm Thụy thế giới, Sở Mộ cũng cho Thánh sủng Mính Tiên Điểu bay vào theo. Vạn Triêu Thú hình thể khổng lồ cũng bộc phát Thánh quang từ từ thu nhỏ lại, nhảy lên trên lưng Thánh sủng Mính Tiên Điểu.

Thời điểm tiến vào vết nứt không gian, trong tầm mắt Sở Mộ chỉ là một mảnh hỗn độn.

Hồn độn chính là hư vô, nơi này không có năng lượng và vật chất để cho sinh vật sinh tồn. Mà chỉ có một loại lực lượng kỳ lạ ngay cả hồn niệm cũng không thể nắm bắt.

Hơn nữa, không gian hỗn độn có tính ổn định rất cao, cho dù sử dụng kỹ năng xé rách cũng có thể khép lại nhanh chóng. Chỉ có những cánh cửa ẩn chứa lực lượng cổ xưa tương tự Vong Giới môn, Thánh vực môn mới có thể thành lập lối đi không gian vĩnh cửu.

Sở Mộ cảm thấy mình bay xuyên qua một con đường mờ ảo, trên dưới trái phải chỉ là không gian hư vô. Chung quanh hắn là khí tức áp bách cường đại, ngay cả đế hoàng đỉnh phong lọt vào đó cũng sẽ bị ép thành tro bụi ngay lập tức.

Rốt cuộc một luồng quang mang trắng noãn xuất hiện ở trước mặt hắn, cảnh tượng giống như là điểm cuối đường hầm mở ra một thế giới rực rỡ.

Ở bên đó là màu trắng, màu trắng mịt mờ.

Đập vào mi mắt Sở Mộ dĩ nhiên là một thế giới trắng như tuyết.

Vạn vật yên lặng, thiên địa đóng băng, cho dù là ngọn núi khổng lồ, hay là đường chân trời mênh mông vô bờ bến… hết thảy mọi thứ đều yên lặng kỳ dị. Đầu óc Sở Mộ nhất thời không kịp thích ứng, từ sâu trong linh hồn hắn bỗng nhiên nhận thấy … tịch mịch.

Thế giới này lạnh không phải đến từ băng hàn chí cực, nó lạnh là vì an tĩnh, an tĩnh quá độ dẫn đến lòng người trống rỗng.

Thậm chí ở chỗ này trong đầu Sở Mộ sinh ra ảo giác, tựa hồ thời gian cũng dừng lại. Hắn chợt nhớ đến trong một quyển sách xa xưa từng nhắc đến một loại kỹ năng thần bí – Thời Gian Tĩnh Chỉ.

Trầm Thụy thế giới không chỉ làm cho sinh vật bị phong ấn ngủ say, ngay cả bản thân nó vẫn luôn ngủ say, đây là một không gian độc lập tuyệt đối tĩnh lặng. Không ai biết được đến tột cùng nó đã ngủ say bao nhiêu năm, ngàn năm hay vạn năm?

Có lẽ là mãi mãi trường tồn.

"Tân Kế, lâu quá không gặp."

Bỗng nhiên, một thanh âm bén nhọn phá vỡ thế giới yên tĩnh, Sở Mộ giật nảy mình lập tức phục hồi tinh thần.

Ở trên đỉnh núi băng phong trước mặt Sở Mộ, một lão giả tóc hoa râm đang cười lạnh nhìn tới nguyên lão.

Lúc nãy lão giả này đứng yên không nhúc nhích trên đỉnh núi, cả người cơ hồ dung nhập với Trầm Thụy thế giới nên hai người Sở Mộ không có phát hiện ra hắn. Nếu như hắn không nói lời nào, Sở Mộ tuyệt đối không ý thức được đó là người sống.

"Cự Khuyết."

Nguyên lão nhìn tới lão giả tóc hoa râm kia, nội tâm rung động hơn cả thời điểm tiến vào thế giới ngủ say.

Thấy nguyên lão kinh hãi như thế, Sở Mộ cũng bị ảnh hưởng rung động tinh thần.

Theo lý thuyết thực lực nguyên lão hẳn là mạnh hơn Băng Lam, nhưng thời điểm hắn nhìn thấy lão giả kia, trên mặt hắn lại lộ vẻ không dám tin tưởng, bộ dạng vừa tức vừa sợ không nói nên lời.

Chẳng lẽ thực lực lão giả kia còn mạnh hơn nguyên lão?

"Thiếu chủ, chuyện này... thật là đáng sợ, thậm chí Bát Hoang - Cự Khuyết cũng đi ra..."

Ngay cả Ly lão nhi cũng thất kinh hồn vía, hô to một tiếng.

"Bát Hoang? Hồn Minh Bát Hoang cao hơn Thập Lục Tuyệt một cấp?"

Sở Mộ kinh ngạc hỏi lại.

"Đúng đúng, lão gia hỏa này là cường giả đứng đầu Bát Hoang."

"Danh hiệu của hắn là Bát Hoang Cự Khuyết, thực lực mạnh hơn cái tên Ảnh Tuyệt ngoài kia không biết bao nhiêu lần. Thế lực Hồn Điện chỉ có đại nguyên lão và cường giả Tôn vị mới có tư cách chống lại hắn. Đừng xem bộ dạng hắn khoảng chừng sáu, bảy chục tuổi, trên thực tế lão gia hỏa này là yêu tinh sống hơn trăm tuổi rồi."

Thanh âm Ly lão nhi càng lúc càng trầm trọng.

Ngay cả Bát Hoang cũng đi ra, vậy thì chuyến này Hồn Minh muốn chơi lớn rồi.

Sở Mộ nghe thế cũng bị trấn trụ. Thực lực Thập Lục Tuyệt đã sánh ngang cấp bậc nguyên lão, như vậy Bát Hoang tương đương với cường giả Tôn vị. Nhưng mà lão già này lại là đứng đầu Bát Hoang, đoán chừng Ti Dạ Chiến Hoàng cũng không lọt vào pháp nhãn của hắn rồi.

Nguyên lão nhìn thấy Cự Khuyết đứng ở trước mặt mình, giờ phút này ngược lại nở nụ cười thản nhiên. Tiếng cười của hắn truyền vào tai Sở Mộ tràn đầy chua xót, đây có lẽ là tiếng cười tuyệt vọng, có lẽ là tương lai trước mắt hắn mờ mịt vô quang.

"Lúc trước ta vẫn không muốn tin tưởng các ngươi đuổi tận giết tuyệt, không nghĩ tới… thật sự không nghĩ tới. Các ngươi tà tâm không dứt, ba thế lực lớn chúng ta còn chưa biến mất triệt để, các ngươi hẳn là không chịu buông tay."

Trong mắt nguyên lão xuất hiện một tia tang thương, mất mác. Sở Mộ thậm chí thấy được một giọt lệ tinh từ khóe mắt hắn rơi xuống mặt đất trắng xóa.

Đến tột cùng phải là tuyệt vọng đến mức nào mới khiến cho một vị Hồn Hoàng trăm tuổi, một nam tử hán đỉnh thiên lập địa rơi lệ bi thương.

Cho tới bây giờ Sở Mộ vẫn không biết âm mưu này quan hệ đến bao nhiêu chuyện cũ, quan hệ đến bao nhiêu thế lực phân tranh.

"Tân Kế, thời đại đã thay đổi, bất kể là ngươi, là ta, hay là Hồn Điện, chúng ta vốn nên thối lui ra khỏi võ đài từ lâu rồi."

Lão giả Cự Khuyết chậm rãi nói.

"Thiếu chủ, trăm năm trước hắn là một gã điện chủ Hồn Điện, sau đó không biết vì sao từ bỏ Hồn Điện, gia nhập vào Hồn Minh. Lúc ấy thế lực Hồn Minh còn chưa có khổng lồ như hiện tại, trăm năm thương hải tang điền, bây giờ lực lượng Hồn Minh khống chế khẳng định vượt qua ba thế lực lớn. Bọn họ lại là người bày ra âm mưu này, nếu thật sự bộc phát chiến tranh, ba thế lực lớn chắc chắn thua thiệt rất lớn."

Ly lão nhi nói tới đây liền thở dài buồn bã, thanh âm tràn ngập bất đắc dĩ:

"Thiếu chủ, xem ra lần này Hồn Minh muốn tiêu diệt ba thế lực lớn, thông qua Bất Hủ thành bạo loạn, thông qua Bạch Ngữ Ma Đế nhất cử hủy diệt căn cơ của Hồn Điện, Hồn sủng cung, Yểm Ma cung. Thiên Hạ thành bị phá hủy chẳng khác nào ba thế lực lớn mất đi trụ cột chống đỡ, những địa phương khác cũng sẽ lung lay, sụp đổ theo."

"Cái người nghĩ ra kế hoạch mười mấy năm này đúng là thiếu nữ phản bội, nhưng sau lưng của nàng lại là Hồn Minh. Đúng là khó thể tin tưởng!"

Ly lão nhi nói lời này khiến cho Sở Mộ ngơ ngẩn đến xuất thần, cả người cứng ngắc như hóa đá.

Ba thế lực lớn bị tiêu diệt, vậy thì thế giới này còn có chỗ nào để Sở Mộ dung thân?

“Dã tâm của Hồn Minh.”

“Quá lớn.”

Hồn Minh đã là thế lực quyền uy nhất trong thế giới nhân loại, nhưng bọn hắn vẫn muốn nhổ cỏ tận gốc, lật đổ ba thế lực lớn một cách triệt để.

"Sở Mộ, đi thôi, tìm một địa phương mà Hồn Minh vĩnh viễn không thể tìm ra ngươi."

Thanh âm nguyên lão cực kỳ thê lương, chậm rãi truyền vào tai Sở Mộ.

Sở Mộ vẫn đứng yên tại chỗ, hắn nhìn sang nguyên lão, tâm tình phức tạp tới cực điểm.

Bởi vì nguyên lão nói lời này bao hàm nhiều lắm, không chỉ nói cho Sở Mộ biết ba thế lực lớn rất có thể sẽ bị diệt vong, mà còn kèm theo một tầng ý nghĩa khác. Hắn đang ký thác hi vọng lên người Sở Mộ.

Cho dù hắn nhận thức Băng Lam và nguyên lão không bao lâu. Nhưng lúc này Sở Mộ không thể dời bước.

Hắn biết nếu mình xoay người bước đi, hắn sẽ vĩnh viên không bao giờ gặp lại nguyên lão và mẫu thân Băng Lam.

Thiên Hạ thành là căn cơ mấy ngàn năm của ba thế lực lớn. Mặc dù hầu hết cường giả cấp bậc trưởng lão, nguyên lão đều tụ tập tại Vạn Tượng thành, nhưng đó là vì chống đỡ Hồn Minh, không để cho bọn hắn phát triển quá nhanh, làm việc quá mức càn rỡ.

Lần này Hồn Minh lập kế hoạch tiêu diệt Thiên Hạ thành đồng nghĩa với hủy diệt căn cơ của ba thế lực lớn lớn. Một khi chính thức khai chiến, bọn họ sẽ không còn đường lui, chỉ có hai lựa chọn đó là thần phục, hoặc là diệt vong.

Ba thế lực lớn truyền thừa mấy ngàn năm, tài nguyên và lực lượng trong tay khổng lồ ngoài sức tưởng tượng của mọi người. Hồn Minh cường đại chỉ là nhất thời, không thể nào tiêu diệt ba thế lực lớn trong thời gian ngắn.

Vốn là nguyên lão muốn tìm ra một phương án bảo đảm Sở Mộ có được hoàn cảnh trưởng thành tốt nhất, bởi vì hắn có thể tự chủ Bán Ma hóa chính là vương bài trong tay ba thế lực lớn. Nhưng chuyện gì cũng khó tránh khỏi tiếng gió đồn đãi, một khi tin tức này lọt vào tai Hồn Minh, rất có thể Minh chủ sẽ tự mình xuất thủ giải quyết Bán Ma Sở Mộ tránh cho đêm dài lắm mộng.

Chính vì thế nguyên lão mới bảo Sở Mộ rời đi thật xa, tránh khỏi phạm vi ba thế lực lớn và Hồn Minh phân tranh từ từ lớn lên. Đợi đến khi thực lực đầy đủ lại trở về báo thù rửa hận, nguyên lão tin tưởng lấy tiềm lực của Sở Mộ không tới mười năm sẽ bước vào hàng ngũ cường giả đỉnh cấp.

"Sở Mộ, lập tức rời khỏi nơi này, để cho hai đại Thánh sủng che chở ngươi đi càng xa càng tốt."

Hiện tại bản thân nguyên lão cũng gặp nguy hiểm, không có cách nào liên hiệp ba thế lực lớn bảo vệ Sở Mộ.

Sở Mộ vẫn đứng yên ở nơi đó, không hề có ý định di chuyển một bước.

Hắn biết rõ nguyên lão không phải là đối thủ của Bát Hoang Cự Khuyết, nếu như mình dẫn hai đại Thánh sủng rời khỏi, nguyên lão nhất định sẽ chết ở chỗ này.

"Mính Tiên Điểu, Vạn Triêu Thú, các ngươi liên thủ đối phó lão gia hỏa này."

Sở Mộ nói với Thánh sủng Mính Tiên Điểu và Vạn Triêu Thú.

Bán Ma Bạch Ngữ còn chưa có thức tỉnh, lão già ở trước mắt hẳn là chướng ngại cuối cùng rồi. Chỉ cần hạn chế được hắn, Sở Mộ sẽ có thể tiến lên đỉnh núi bên kia ngăn cản Cẩn Nhu công chúa thức tỉnh Bán Ma Bạch Ngữ.

Như vậy Thiên Hạ thành vẫn được an toàn, ba thế lực lớn sẽ có đủ thời gian triệu tập lực lượng từ Vạn Tượng thành trở về Thiên Hạ thành, Hồn Minh chưa chắc gây nên sóng gió gì lớn. Sở Mộ tin tưởng ba thế lực lớn còn có lá bài tẩy chưa lật, dù sao thế lực truyền thừa ngàn năm không phải là vật bài biện, muốn diệt là diệt.

Yểm Ma cung có Yểm Ma lão tổ, Hồn Điện có Thất Đồ Thánh sủng, Hồn sủng cung có Thần sủng bảo hộ. Những sinh vật này chính là lực lượng khiến cho Hồn Minh kiêng kị.

Bất kể thế nào, Thiên Hạ thành phải được bảo vệ an toàn, ba thế lực lớn phải còn tồn tại. Nếu không, cho dù sau này Sở Mộ trở thành cường giả đỉnh cấp, lấy sức một người cũng không thể nào chống lại Hồn Minh.

"Nghệ!”

Thánh sủng Mính Tiên Điểu cảm thấy nguy cơ đến gần, lập tức vỗ cánh bay tới chỗ Mính Tiên Điểu của nguyên lão chuẩn bị kề vai chiến đấu.

Vạn Triêu Thú thả ra Thánh quang trở về bản thể dài trăm thước, nó nhấc lên một trận khí lưu cuồn cuộn phóng tới Bát Hoang Cự Khuyết.

"Sở Mộ, ngươi đây là…"

Nguyên lão nhìn sang Sở Mộ lộ vẻ khó hiểu.

"Ông ngoại, không tới cuối cùng ngàn vạn lần đừng bỏ qua cơ hội."

Sở Mộ nói rất chân thành.

Bán Ma Bạch Ngữ còn chưa thức tỉnh, tại sao hắn có thể tiêu mất ý chí chiến đấu chỉ vì Bát Hoang Cự Khuyết? Hồn Minh muốn tiêu diệt ba thế lực lớn, vậy cứ đánh một trận với bọn hắn trước đã.

Nguyên lão thấy ánh mặt Sở Mộ tràn đầy kiên định, đối mặt địch nhân cường đại vẫn không hề sợ hãi. Một người thanh niên hai mươi tuổi còn có thể bình tĩnh như vậy, hắn là Hồn Hoàng đỉnh phong tại sao phải sợ? Còn chưa đánh đã nghĩ đến tuyệt cảnh, đúng là già quá lú lẫn mất rồi.

Cũng may Sở Mộ nói một câu giúp cho nguyên lão tỉnh táo lại, mấy ngàn năm qua chẳng lẽ ba thế lực lớn gặp phải tai nạn rất ít sao? Chẳng lẽ để cho truyền thừa mấy ngàn năm bị tiêu diệt trong thời kỳ của hắn?

Chiến hỏa dần dần bốc cháy trong lòng nguyên lão, cho dù hi sinh tính mạng cũng phải bảo vệ Thiên Hạ thành.

Nguyên lão hít vào một hơi thật sâu, bỗng nhiên cười phá lên một trận vang dội. Tiếng cười lần này trực tiếp đánh tan không khí ảm đạm, hào khí xung thiên.

"Sở Mộ, ta và Thánh sủng trì hoãn lão gia hỏa này, ngươi tranh thủ đi tới đỉnh núi bên kia, cố gắng ngăn cản Bạch Ngữ thức tỉnh."

Nguyên lão đề cao ý chí chiến đấu, quay sang nói với Sở Mộ.

Sở Mộ khẽ gật đầu, nhờ hai đại Thánh sủng che chở mình rồi triệu hồi Mạc Tà chạy đi.

Bát Hoang Cự Khuyết không thèm để ý Sở Mộ hành động, tựa hồ hết thảy mọi chuyện đã trở thành định cục. Cho dù nguyên lão tự mình chạy lên đỉnh núi cũng không làm nên chuyện gì.

Ánh mắt lão giả nhìn vào Thánh sủng Mính Tiên Điểu và Vạn Triêu Thú, trong mắt hiện lên một tia khinh miệt, mở miệng nói:

"Mính Tiên Điểu, Vạn Triêu Thú, các ngươi tiếp nhận Trấn Yêu Bi truyền thừa bao nhiêu năm? So với Thánh sủng đời trước ta từng quen biết, các ngươi còn kém rất xa."

Lão giả này sống hơn trăm năm đúng là có tư cách nói lời này, hai đại Thánh sủng ở trong mắt hắn chỉ là tiểu bối mà thôi.

Thánh sủng thủ hộ Trấn Yêu Bi cũng phải tiếp nhận truyền thừa, một đời kết thúc mới truyền lại cho đời sau. Những thời đại khác nhau, thực lực Thánh sủng cũng có chỗ khác biệt, Thánh sủng ngủ say trong Trấn Yêu Bi càng lâu sẽ nhận được lực lượng truyền thừa càng lớn.

Ở trong mắt mấy lão già thành tinh này, hai con Thánh sủng này còn chưa thật sự trưởng thành, hiện tại Hồn Điện vội vã thức tỉnh chỉ mang lại tác dụng có hạn. Dĩ nhiên, Hồn Minh muốn đánh ngã Thiên Hạ thành, trước tiên phải suy nghĩ đến vấn đề Thánh sủng. Nếu không, bọn họ cũng không cần xuất động cường giả Bát Hoang, chỉ cần Thập Lục Tuyệt đi ra vài người cũng khiến cho Thiên Hạ thành biến thành địa ngục rồi.

"Ngươi vốn nên xuống mồ từ lâu rồi, để Tân Kế ta tiễn ngươi một đoạn đường."

Nguyên lão tự biết mình không phải là đối thủ Bát Hoang Cự Khuyết, nhưng có thêm hai đại Thánh sủng tham chiến lại là chuyện khác. Cho dù đánh không lại vẫn có thể trì hoãn chút ít thời gian.

Hai đại thánh thành đã phát động thế công về phía Bát Hoang Cự Khuyết, nguyên lão cũng niệm chú ngữ triệu hồi ra Huyền Chân Chập đế hoàng đỉnh phong.

Thế giới ngủ say là địa phương an tĩnh tuyệt đối, Sở Mộ quay đầu nhìn lại liền hoảng sợ phát hiện, cho dù Bát Hoang Cự Khuyết và nguyên lão chiến đấu kinh thiên động địa, kỹ năng cường đại lần lượt bộc phát nhưng Trầm Thụy thế giới vẫn tĩnh lặng tột độ, ngay cả một khối băng tinh cũng không nứt vỡ.

Thậm chí Sở Mộ có thể cảm giác được kỹ năng đế hoàng đỉnh phong tạo thành ảnh hưởng lên tới mười mấy dặm ở bên ngoài, nhưng ở trong Trầm Thụy thế giới này chẳng khác gì gió thổi qua tai. Trong không gian tựa như chứa đựng lực lượng vô hình cấm chế hết thảy, chính nó giữ cho thế giới này vĩnh viễn ngủ say.

Hẳn là Bạch Ngữ Ma Đế cũng bị lực lượng cổ quái này giam cầm, trong tay nắm giữ năng lực Dị hệ cũng vô lực phản kháng.

"Ô ô ô ô!”

Móng vuốt tiểu Mạc Tà không có cách nào cắm vào vách núi, nó đành phải thi triển năng lực đạp không bay lên đỉnh núi phía xa xăm.

Ngọn núi này được gọi là Huyền Mị Băng Phong, độ cao vượt qua vạn thước, vách đá trơn bóng như gương. Khi Mạc Tà bay lên một nửa, tầm mắt Sở Mộ chỉ còn lại bầu trời bao la, toàn là mây trắng.

Lúc này Sở Mộ đang ở vào độ cao năm, sáu ngàn thước, ánh mắt nhìn thẳng cũng có thể thấy được đường chân trời ở ngoài trăm dặm.

Dĩ nhiên Sở Mộ cũng biết diện tích trong không gian độc lập có giới hạn nhất định, bầu trời bao la chỉ là ảo ảnh. Nếu như hắn vượt qua độ cao giới hạn đó sẽ tiến vào không gian hỗn độn.

"Đây là cái gì?"

Sau khi leo lên đỉnh núi Huyền Mị, Sở Mộ lập tức nhìn thấy một khối Băng Thạch to lớn.

Khối Băng Thạch này cao hai mươi thước, bốn mặt trong suốt, hình dáng giống như là ngón trỏ chỉ thiên.

Ở bên trong khối Băng Thạch này là một nam tử râu tóc bạc trắng, khuôn mặt lãnh khốc vô tình.

Bạch Ngữ Ma Đế.

Không thể nghi ngờ chút nào, nam tử bị phong ấn bên trong Băng Thạch chính là Bạch Ngữ Ma Đế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.