"Trong cái bình này tại sao lại chứa giọt nước trong suốt nhỉ? Trước kia ta chưa từng thấy qua?"
Tiểu mỹ nữ chu cái miệng nhỏ nhắn, tò mò vuốt ve cái bình nhỏ lấy ra từ không gian giới chỉ của Bán Ma ca ca.
Cái bình này cũng không lớn, đại khái chỉ to bằng ngón cái, bên trong là giọt nước trong suốt hàm chứa một cỗ lực lượng thần bí. Ngay cả nàng cũng không thể nhận ra đây là đồ vật gì.
"Ý, nó phát sáng nè?"
Bỗng nhiên chất lỏng trong bình xuất hiện một tia quang mang mờ nhạt, giống như đang cộng minh với thứ gì đó, ánh sáng lấp láng có quy luật đều đặn ẩn hiện.
"Khặc!”
Bạch Yểm Ma cõng Trữ Mạn Nhi gào lên một tiếng, ánh mắt nó ngó chừng không gian phía trên đầu mình.
Trữ Mạn Nhi cũng ngẩng đầu lên, đột nhiên phát hiện đường chân trời cũng xuất hiện quang mang thần bí, vầng sáng cơ hồ nhất trí với giọt nước trong bình.
Tiểu mỹ nữ kinh ngạc xen lẫn hiếu kỳ, vội vàng vỗ đầu Bạch Yểm Ma bảo nó bay lại gần Vương.
Bạch Yểm Ma lại hòa ái, ôn nhu kỳ lạ, tùy ý tiểu cô nương chỉ thị vẫn không lộ vẻ giận dữ chút nào. Nó lập tức gia tốc tiến về phía Vương.
"Bán Ma ca ca, Bán Ma ca ca!"
Trữ Mạn Nhi nhảy xuống, lắc lắc cái bình trước mặt Ngân Sắc Ma Nhân.
Ngân Sắc Ma Nhân không để ý tới nha đầu này, lẳng lặng nhìn về phía một tấm bia đá khổng lồ tràn đầy nghi hoặc. Con ngươi mê man rốt cuộc lóe lên tia sáng kiên định.
“Là nơi này!”
Chính là chỗ này phát ra thanh âm kêu gọi mình, chính là thanh âm này đánh thức mình tỉnh lại không bị tàn sát vô tận chôn vùi, giúp mình biết được suy tư, xác định phương hướng tìm kiếm những thứ đã mất đi…
Hắn chưa bao giờ đi đến nơi này, nhưng cực kỳ khẳng định nơi này chính là địa phương mình muốn tìm.
Hắn tăng nhanh tốc độ, khẩn cấp bay tới bia đá khổng lồ, tựa như một lãng tử lang thang nhiều năm tìm được quê nhà. Trong lòng hắn kích động khó thể diễn tả bằng lời.
"Thiên Giới Bi, đó là Thiên Giới Bi!"
Trữ Mạn Nhi hô to một tiếng, vội vàng bảo Bạch Yểm Ma bám theo sát Vương.
Thiên Giới Bi giống như một thanh Thiên Kiếm từ dưới đất xuyên phá tầng mây, cho dù ngẩng đầu lên cũng không thể thấy được đỉnh cao nhất của bia đá.
Thậm chí cái bóng Thiên Giới Bi còn tráng lệ, hùng vĩ hơn bất kỳ ngọn núi nào, trong khu vực nó dựng đứng ẩn chứa lực lượng kỳ lạ không bị thời gian, quỹ tích nhật nguyệt giao hòa ảnh hưởng.
Hiện tại là thời điểm hoàng hôn mặt trời ngã về tây, bóng dáng Thiên Giới Bi đúng lúc che kín thân ảnh Ngân Sắc Ma Nhân, cái bóng u ám trải dài ra xa tít tắp, bao trùm cả vùng đất cát vàng vô biên vô hạn.
"Vù vù vù vù vù!”
Một trận bão cát bốc lên cuồn cuộn, giờ phút này Ngân Sắc Ma Nhân bỗng nhiên sinh ra cảm giác quen thuộc.
Gió và cát liên tục xoay vòng hình thành lốc xoáy, đường viền bên ngoài bắt đầu xuất hiện vô số phù văn thần bí.
Dần dần những Đồ Đằng khắc trên Thiên Giới Bi phát sáng rực rỡ, một con yêu thú cổ xưa xuất hiện càng lúc càng lớn. Hình ảnh này khiến cho tinh thần Ngân Sắc Ma Nhân rung động vô cùng, thân thể không nhịn được bắt đầu run rẩy.
Nắng chiều dần dần biến mất phía sau đường chân trời, vùng đất hoang vu chỉ còn lại một chút tia sáng đỏ bừng cuối cùng.
Đám mây trên trời trở nên dày đặc hơn, bóng tối lặng yên bao trùm vùng đất hoang vu lạnh lẽo.
Cả khu vực chỉ còn lại bóng dáng cô độc của Vương và bia ảnh thần bí.
Ánh nắng tàn lụi, Thiên Giới Bi vẫn đứng sừng sững, ngàn năm không đổi.
Cuồng phong lạnh thấu xương thổi quét bốn phương trời, cát vàng bay loạn đập vào mặt đau rát. Trời chiều, bầu trời, đại địa, bia đá tạo thành một bức họa duy mỹ, tráng lệ, thần bí.
Cả khu vực chỉ có một mình Ngân Sắc Ma Nhân dùng ánh mắt kiên định ngó chừng Thiên Giới Bi, trong lòng hắn mơ hồ nhận ra một điều gì đó...
Hắn vô cùng khẳng định mình đã từng đứng tại vị trí này, ở dưới cái bóng khổng lồ này, hắn đang cố gắng nhớ lại nhưng trong đầu vẫn là một mảnh mờ mịt, hư vô…
"Rống!"
Bên tai Ngân Sắc Ma Nhân bỗng nhiên vang lên một tiếng gầm thét chấn động đất trời.
Thanh âm xuyên qua lỗ tai cơ hồ đục thủng màng nhĩ Ngân Sắc Ma Nhân, điên cuồng đánh sâu vào thế giới tinh thần trong đầu hắn.
Không gian trước mặt hắn xuất hiện một đường viền quỷ dị, giống như có một đầu sinh vật đứng ở nơi đó, hình ảnh dần dần trở nên chân thật hơn.
Đường viền càng lúc càng rõ ràng, cuối cùng biến thành một đầu cuồng thú sống lại trong mắt Ngân Sắc Ma Nhân.
Nó đang di chuyển, chạy như bay về nơi xa, tới một vùng đất xa xăm nào đó.
Hắn có cảm giác nó giống như một đầu cuồng thú được giải thoát gông xiềng, giống như một con ngựa hoang tự do tự tại trên thảo nguyên bát ngát. Khí tức trên người nó cường đại hơn bất kỳ sinh vật nào hắn từng nhìn thấy.
Ngay sau đó là nguy cơ đến gần, đầu cuồng thú lập tức biểu hiện ra phương thức chiến đấu dã man của mình, tất cả động tác tấn công, né tránh, nhảy lên … nối liền gần như bất tận.
Đây là cảm giác thăng hoa, cũng là một loại phương thức chiến đấu hoa lệ nhất mà Ngân Sắc Ma Nhân từng thấy được.
Ngân Sắc Ma Nhân nhớ là mình đã từng tận mắt nhìn thấy hình ảnh này, tựa như ngày hôm qua, vô cùng khắc sâu…
"Ta tới... ta tới... đã từng tới nơi này rồi!"
Bỗng nhiên Ngân Sắc Ma Nhân ngẩng đầu gào thét.
Hắn rõ ràng nhớ được mình đã từng nhìn thấy Thiên Giới Bi. Mặc dù đó là tòa Thiên Giới Bi khác, nhưng Bi văn giúp cho hắn nhớ lại cảm giác tương liên đặc thù khi lần đầu tiên đối mặt Thiên Giới Bi ở Tây giới.
Một năm qua hai tay hắn tàn sát dính đầy máu tanh, nhưng Ngân Sắc Ma Nhân vẫn luôn mờ mịt không biết mình là ai, mình sinh ra để làm gì, cần phải đi đâu …
Mà lúc này hắn thấy được Đồ Đằng thú ảnh một lần nữa, hết thảy mộng cảnh đột nhiên bùng cháy, tâm trí trống rỗng bắt đầu dao động kỳ lạ.
Trong đầu hắn vang lên một thanh âm, thanh âm quen thuộc này giúp cho vĩnh viễn không bao giờ quên mất chính mình, hắn tự nói với mình:
"Hướng đông, chính là phương hướng đi tới."
Vì sao phải hướng đông, bởi vì đó là phương hướng đi tới...
Mà vì sao phải đi tới?
Là vì bước lên thần đàn chí cao của lĩnh vực Hồn sủng sư, đó là vị trí mình nằm mộng cũng muốn bước lên...
"Khặc khặc!”
"Khặc khặc khặc!”
Đám Bạch Yểm Ma trịnh trọng dàn hàng ngang ở phía sau Ngân Sắc Ma Nhân, chúng nó lo lắng nhìn Vương tâm tình dao động, trong lòng vừa nghi ngờ vừa có cảm giác bất an.
Bởi vì mười đầu Bạch Yểm Ma lại phát hiện vào lúc này Vương của chúng nó lại rơi lệ, lưu lại một giọt nước mắt màu bạc lấp lánh, đẹp vô ngần.
Vương chỉ nhỏ một giọt lệ, từ trên khuôn mặt cương nghị chảy xuống bỗng nhiên biến mất, phảng phất như chưa từng xuất hiện.
Nhưng mà mười đầu Bạch Yểm Ma rõ ràng thấy được giọt nước mắt đó.
"Ý, nó... nó tăng thêm!"
Tiểu mỹ nữ Trữ Mạn Nhi ở đằng sau kinh hãi hô to một tiếng.
Bình dược tề trên tay Trữ Mạn Nhi vốn đã dùng nắp phong kín, nàng chơi đùa với nó hơn mười ngày rồi. Nàng nhớ rõ ràng độ cao mực nước, mặc dù chỉ tăng thêm một giọt, nhưng lúc nãy nàng cũng thấy Bán Ma chảy xuống giọt lệ màu bạc. Đồng thời mực nước bên trong bình cũng cao hơn một chút.
Trữ Mạn Nhi kinh ngạc vạn phần, nhìn thoáng qua Ngân Sắc Ma Nhân không hiểu tại sao tâm tình dao động kịch liệt như thế, rồi lại nhìn bình dược tề trong tay. Chốc lát sau, nàng chợt bừng tỉnh đại ngộ.
"Đây... đây... đây là bia khóc?"
Trữ Mạn Nhi lại kêu lên thất thanh một lần nữa.
Trữ Mạn Nhi đã từng nghe truyền thuyết Thiên Giới Bi từ rất lâu rồi.
Đó là tấm bia đá thần bí nhất trên thế giới này, trong bia đá cũng có linh hồn, nghe nói chỉ có sinh vật phù hợp với yêu cầu nào đó mới có thể thấy được hồn ảnh, sau đó nhỏ xuống một giọt nước mắt tương liên.
Văn tự khắc trên Thiên Giới Bi không phải là ngôn ngữ, không thể nào dùng ánh mắt đọc hiểu. Chỉ có linh hồn cộng minh mới được bia hồn Thiên Giới Bi nhận thức.
Trữ Mạn Nhi thấy Bán Ma vô tình lại rơi nước mắt, lúc này mới biết được người này trước kia từng được bia hồn nhận thức, đồng thời cũng là một trong rất ít người hiểu được ngôn ngữ của Thiên Giới Bi.
Mà cái bình trong tay nàng chính là chứng cứ tốt nhất.
Bia khóc là nước mắt bia hồn, thông qua linh hồn tương liên truyền tới người hiểu nó, sau đó nhỏ xuống một giọt lệ đồng cảm.
Nếu như biết được món đồ mình cầm chơi mười mấy ngày là bình đựng bia khóc, Trữ Mạn Nhi tuyệt đối không dám tùy ý như vậy. Bởi vì nó là lực lượng kết tinh kỳ lạ thế gian, thậm chí nó còn được gọi là ‘nước mắt thần linh’.
Bia khóc là sinh linh hiểu được nội tâm bia hồn sinh ra cộng minh lưu lại nước mắt, từ đó về sau tất cả những sự tình sinh linh trải qua sẽ được bia khóc thu thập. Bởi vì nhân loại là sinh vật giàu tình cảm, cho nên bia khóc sẽ dần dần lớn mạnh theo quá trình nhân loại trưởng thành.
Trữ Mạn Nhi cảm thấy xấu hổ là vì mình lúc trước quá tùy ý với quá khứ mê mang, cô độc của Vương, cái bình trong tay nàng chẳng khác gì ký ức, tình cảm trân quý nhất đối với hắn.
"Bán Ma ca ca, đây … trả cho ngươi!"
Trữ Mạn Nhi bối rối như tiểu hài tử làm sai chuyện gì đó, vội vàng chạy tới đặt bình đựng bia khóc vào tay Ngân Sắc Ma Nhân.
Ngân Sắc Ma Nhân khẽ gật đầu, nhận lấy bình đựng nước mắt của mình, trong đầu dần dần hiện ra hình dáng một nữ tử. Một đoạn ký ức xa xôi bỗng nhiên tràn về…
"Trên thực tế, nước mắt của ta rất trân quý, ngươi có thể giữ lấy."
Cô gái kia kiều mỵ liếc hắn một cái, rồi xoay người bước đi.
Trong đầu Ngân Sắc Ma Nhân hiện lên đoạn hình ảnh này, nghĩ đến câu nói kia bất chợt nở nụ cười khổ sở.
Ban đầu Sở Mộ từng trêu chọc Diệp Khuynh Tư rằng nước mắt của mình rất trân quý, thật ra hắn muốn ám chỉ mình rất kiên cường sẽ không dễ dàng rơi lệ.
Nhưng mà đã qua nhiều năm như vậy, sau khi hóa thành Ma Nhân đã quên mất chính mình, đầu óc trống rỗng, tinh thần mê mang như một cái xác không hồn. Bây giờ nhìn lại bình đựng bia khóc trong suốt ở trong tay, hắn thật sự không nghĩ tới lại có một ngày này.
Ngân Sắc Ma Nhân suy nghĩ rất nhiều, trí nhớ tràn vào đầu óc của hắn như nước vỗ bờ.
Thế nhưng, trí nhớ của hắn đã bị tàn phá nặng nề, tuy rằng thấy được quá khứ của mình nhưng hắn vẫn chưa thể nhớ ra toàn bộ. Tất cả chỉ là những hình ảnh đứt đoạn mà thôi.
Rốt cuộc, hắn từ từ mở nắp bình...
Bia ảnh khổng lồ che phủ thương mang, cát vàng tung bay mù mịt, Ma Nhân cô độc đứng ở nơi đó thông qua từng giọt từng giọt nước mắt cải tạo trí nhớ của mình.
Giọt bia khóc đầu tiên là thuộc về hắn, Đồ Đằng yêu thú vùng thoát khỏi tù lao, chạy như bay về phía thảo nguyên... copy tại web " t u n g h o a n h. c o m"
Hắn thấy được Bi văn lấp lóe hiện ra một đầu Đồ Đằng yêu thú, nó đang di chuyển, đang chiến đấu, nó đang lẩn trốn, bi thương...
Đó là giọt lệ đầu tiên của Sở Mộ, nhưng không bao lâu sau hắn lại quên mất hết thảy sự tình nhìn thấy tại Thiên Giới Bi, quên mất Đồ Đằng yêu thú. Cho nên mỗi khi hắn thấy được Đồ Đằng cổ xưa và Bi văn tương tự luôn luôn sinh ra cảm giác quen thuộc, nhưng hắn không nhớ không nổi mình đã từng gặp ở nơi nào.
Nhưng sau khi hắn ma hóa mất đi ký ức, đoạn trí nhớ quên lãng này vẫn còn tồn tại trong đầu hắn. Nó nhắc nhở hắn đi tìm Thiên Giới Bi thứ hai, nhìn thấy Thú ảnh cổ xưa lần nữa.
Có lẽ hình ảnh này ở trong quá khứ chỉ là một đoạn ký ức bình thường đối với Sở Mộ, hắn không có cách nào hiểu được Đồ Đằng cổ thú muốn nói với mình điều gì.
Lúc này vô số trí nhớ tràn vào thế giới tinh thần Sở Mộ, từ sâu trong tâm linh hắn lại rùng mình phát hiện... thì ra Đồ Đằng cổ thú không phải muốn biểu đạt chuyện gì, mà đơn giản hơn … nó chính là mình, mình cũng là nó, tuy hai mà một.
Những năm qua, Sở Mộ không ngừng lịch lãm, rèn luyện, chiến đấu … bởi vì hắn nằm mộng cũng muốn bước lên con đường Hồn sủng sư đỉnh phong.
Hắn có lý tưởng của mình, có mục tiêu cần phải đạt tới. Hắn muốn mình mạnh hơn…
Thời khắc tử vong khảo nghiệm trên Tù đảo, Hạ Nghiễm Hàn truy sát chật vật chạy trốn, bồi dưỡng Bạch Yểm Ma rồi bị thôn phệ linh hồn. Sở Mộ tựa như chìm trong ác mộng vĩnh viễn, nhưng cũng nhờ đó hắn trở nên kiên cường, ý thức sinh tồn mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Bi thương, đó là vì hắn đã trải qua rất nhiều kinh nghiệm máu tanh và nước mắt, Sở Mộ không ngừng trưởng thành từ trong bi thương, nhận được lực lượng từ trong tuyệt vọng.
Đây là giọt lệ đầu tiên, cũng là ký ức lưu lại cho mình.
Giọt lệ thứ hai nhỏ xuống là vì phụ thân.
Đó là thời điểm tại Ly thành, thông qua cướp đoạt trí nhớ của cao thủ Hồn Minh cùng thời đại với phụ thân, hắn thấy được quá khứ bi thảm của mình, cảm nhận được bi thống Hồn sủng tự diệt vong của phụ thân.
Sở Mộ biết phụ thân lúc còn trẻ cũng nhất định không ngừng nỗ lệ đi trên con đường Hồn sủng sư, đó là tín niệm kiên định nhất đủ để truy cầu cả một đời.
Nhưng mà hắn lại chết non ở thời điểm mình trẻ tuổi nhất, huy hoàng nhất. Tất cả Hồn sủng bị cưỡng bức giải trừ hồn ước, ba đại chủ sủng bị phong ấn trong Phong Ấn tháp.
Thậm chí cuối cùng vì muốn giải thoát không gian hồn ước của chủ nhân, giúp hắn đặt chân lên con đường Hồn sủng sư một lần nữa. Ba đại chủ sủng bị giam trong Phong Ấn tháp tuyển chọn diệt vong, lúc đó phụ thân hắn thế nào lại không bi thống? Thế nào không lâm vào cảm xúc tuyệt vọng cùng cực?
Một giọt nước mắt này nhỏ xuống là vì quãng đường nhấp nhô của phụ thân, cũng là vì đồng cảm với ba đầu Hồn sủng vĩ đại kia.
Giọt lệ thứ ba là vì Diệp Khuynh Tư, nàng là người con gái đầu tiên Sở Mộ có ý nghĩ yêu thương, muốn che chở cho nàng cả đời.
Thời điểm nhìn thấy Diệp Khuynh Tư ngồi co rúc trong góc tường âm u, nức nở khóc không thành tiếng. Lúc ấy Sở Mộ đứng bên cạnh của nàng, mặt không thay đổi, nhưng nước mắt lặng lẽ tuôn rơi.
Đây là lần đầu tiên Sở Mộ thật sự tức giận vì hành vi của một người nào đó, khi đó hắn bất chợt phát hiện không biết từ lúc nào mình đã thích nữ tử này. Sở Mộ biết nàng đã chiếm cứ vị trí rất trọng yếu trong lòng mình, nước mắt của nàng chính là bi thương của hắn.
Giọt lệ này là vì người hắn yêu, mặc dù hắn còn chưa có rõ ràng một số chuyện, nhưng hắn khẳng định mình có thể trả bất kỳ cái giá nào để bảo vệ nàng.
Giọt lệ thứ tư rơi xuống là vì Phược Phong Linh.
Bởi vì khẩn cấp muốn nhận được lực lượng cường đại, Sở Mộ sử dụng Ức Dịch có tác dụng lau đi trí nhớ Hồn sủng.
Giờ này khắc này, Sở Mộ chân chính hiểu được trí nhớ trọng yếu cỡ nào đối với một sinh linh, không có trí nhớ chỉ là sống vô tình, vô nghĩa, vô ích...
Tần không muốn quên mất ký ức khi bộ lạc diệt vong, không muốn quên đi thù hận với đế quốc Nanh Phong Yêu. Nó mặc kệ thương tích đầy mình bò đến trước mặt hắn, nguyện ý trở thành Hồn sủng chỉ vì bảo lưu phần trí nhớ này.
Một giọt nước mắt này là vì áy náy suýt chút nữa tạo thành sai lầm đối với Phược Phong Linh. Sở Mộ nhận thức khắc sâu một điều, thứ đáng giá nhất trên đời này không phải là thực lực cường đại, mà đó là ý thức sinh tồn, chấp niệm kiên định tương tự Phược Phong Linh.
Giọt lệ thứ năm là vì Chiến Dã.
Chiến Dã bị chủng tộc vứt bỏ từ khi còn nhỏ, kiên cường cô độc sinh tồn ở trong rừng rậm nguy cơ tứ phía, một mình chiến đấu, một mình lưu lạc, tự mình liếm láp vết thương ở trong huyệt động.
Nó đã từng ký kết hồn ước với nhân loại, nhưng bởi vì nhỏ yếu lại bị quẳng đi.
Hai lần vứt bỏ không làm cho nó triệt để thất vọng, nó không bao giờ chịu buông tha quyết tâm trưởng thành và trở nên mạnh mẽ hơn. Nó một lần té xuống, lại một lần đứng lên, sau đó trở thành Hồn sủng kiên cường nhất của hắn, đồng thời cũng là niềm kiêu hãnh của hắn.
Vực sâu Vạn Túc Ngô Công đã vùi thây không biết bao nhiêu tính mạng cường đại, thế nhưng Chiến Dã chiến đấu suốt hai ngày hai đêm, dùng hành động của mình giành lấy tôn nghiêm, chứng minh lòng trung thành và tin tưởng tuyệt đối vào chủ nhân.