Phong Nhã cởi ngoại bào, cũng tiến vào chăn bông, đem Y Ân đang lui vào một góc kéo qua trong lòng ngực, nhìn thấy bộ dáng của hắn như đang muốn nhận sai nhưng không biết chính mình sai ở nơi nào, bộ dáng thật đáng thương , Phong Nhã than nhẹ.
“Ta biết ngươi không hiểu, nói ngươi cũng biết không rõ.”Xoay người đem Y Ân đặt ở dưới thân, môi kề môi.”Cho nên, đến làm đi!”
Nói xong liền cắn lấy môi Y Ân, cái lưỡi nóng như lửa chui vào trong miệng hắn khám phá mọi ngỏ ngách bên trong, sau đó thẳng sâu đến yết hầu, nghe được Tiểu Đông Tây khó khăn hừ nhẹ, Phong Nhã liền thoáng lui, quấn lấy cái lưỡi nho nhỏ của hắn, nuốt vào trong miệng chính mình mà hút, cắn.
Tiểu Đông Tây đầu lưỡi vừa đau lại tê buốt, cũng không dám tránh động, tay bị đặt ở hai bên, tuỳ ý cho Nhã đưa môi hắn cắn đến phát đau.
Cuối cùng Phong Nhã cắn đủ rồi, liền buông môi Y Ân ra. Nhìn hắn môi anh đào sưng đỏ sung huyết, trong đôi mắt đo đỏ lấp lánh những hạt lệ châu, hồn nhiên mang theo mị hoặc.”Chết tiệt. . . . . .” Chửi nhỏ một tiếng, lại cúi xuống cắn nhẹ vào xương quai xanh hắn. Hai tay len lỏi xuống phía dưới, một tay nâng lên thắt lưng, một tay kia lại đặt ở trước người hắn, cầm lấy tiểu chồi hãy còn mềm mại, không ngừng vuốt ve, sau đó ngón tay lại lượn lờ trên khuôn ngực trắng nõn, đùa bỡn với hai tiểu cầu hồng hồng xinh xắn.
Y Ân kinh hoảng kêu lên, bản năng muốn chạy trốn, chân mới vừa tránh động liền bị Phong Nhã cầm lấy, khoát lên trên vai chính mình, như thế mới dễ dàng hơn cho chính mình đối hạ thân hắn mà tiết ngoạn. Đùa bỡn mới một lúc mà hoa hành của Tiểu Đông Tây đã chiến chiến ngẩng đầu lên, đỉnh chảy ra chất lỏng trong suốt, tiếp theo ngón tay Phong Nhã lại trượt tới hậu huyệt phấn nộn của hắn. Ngón tay bên ngoài vòng mị thịt khẽ vuốt ve lượn lờ, cảm giác Tiểu Đông Tây run rẩy, liền lại nâng lên thắt lưng hắn, làm cho toàn bộ hạ thân hắn bại lộ ở trước mắt mình. Hoa hành phấn hồng trong suốt, kia mềm mại cúc lôi nhắm chặt, đang ửng đỏ vô cùng đáng yêu. Ngón tay mềm nhẹ mở ra mị thịt bên ngoài, hồng hồng xem kỹ.
Kia cúc huyệt bị hắn bạt lộng mà bất an mấp máy, thân hình nho nhỏ của Tiểu Đông Tây trong lòng ngực run lên lợi hại, Phong Nhã buông hắn xuống, thuận thế ở đỉnh hoa hành hôn một cái. Kia thuốc trị thương hiệu quả không tồi, hiện tại chỗ tư bí kia của Tiểu Đông Tây đã hoàn toàn lành lặn, tái làm cũng không sợ thương tổn được hắn.
Tiểu Đông Tây vừa bị hắn khẽ hôn lại co rụt lại, hoa hành đáng yêu lại đứng thẳng. Thần tình sợ hãi đẩy vai Nhã ra, thầm nghĩ Nhã sẽ buông hắn ra.”Nhã. . . . . . Nhã. . . . . . Đáng sợ. . . . . .”Loại sự tình này, bất cứ lúc nào với hắn mà nói, vẫn là đáng sợ.
Phong Nhã nặng lại hôn lên môi Tiểu Đông Tây, kéo qua tay hắn hoàn ở trên vai mình, đồng thời đưa một chân hắn bắt tại cánh tay chính mình, một tay kia từ trong lòng ngực lấy ra một cái bình sứ. Mở ra nắp, đưa miệng bình tiến vào cúc huyệt, Tiểu Đông Tây kinh sợ hổn hển suy nghĩ né tránh. Nề hà cả người bị Nhã đặt ở dưới thân, đẩy không ra hắn, một chân bị Nhã bắt tại khuỷu tay giơ cao, hạ thân chỉ có thể bất lực mở lớn, tùy ý chất lỏng trong bình sứ kia quán tiến trong cơ thể mình.
Phong Nhã thu hồi bình sứ, nhìn thấy Tiểu Đông Tây toàn thân ửng đỏ, trong mắt hàm trứ nước mắt, cái miệng nhỏ hồng nhuận không ngừng thở dốc, biết là dược hiệu bắt đầu nổi lên tác dụng.”Ngoan, đây là vì không muốn bị thương ngươi, nhẫn nại một chút.” Hôn hôn cái trán Tiểu Đông Tây trấn an, nhưng hai mắt hắn đã mê muội đi, đã là nghe không vào .
Phong Nhã khóe miệng khẽ nhếch lên mang tà mị, chậm rãi cởi bỏ quần áo, tham luyến nhìn bảo bối bị tình dục tra tấn dị thường kiều diễm. Một lần nữa cúi xuống thân, chôn ở Tiểu Đông Tây giữa hai chân, một hơi ngậm lấy ngọc hành nho nhỏ kia hút liếm cắn, thế là như nguyện nghe đến Tiểu Đông Tây sợ hãi dẫn theo khóc nức nở cùng rên rỉ. Hai tay nắm chặt lấy góc chăn, eo nhỏ họa xuất một đạo huyền, Phong Nhã biết hắn là dục đến cực hạn, liền rời miệng ra, không biết từ chỗ nào rút ra một cây trắng noãn ti mang, ngay lúc Tiểu Đông Tây định phát tiết liền dùng ti mang chặt chẽ buộc lấy ở gốc phân thân của hắn.
Tiểu Đông Tây đáng thương hét lên một tiếng. Dục vọng không thể phát tiết, thật sự khổ sở khóc lên.
Phong Nhã thương tiếc, hôn lấy hôn để những giọt lệ của hắn, ngón tay di chuyển xuống dưới, ở huyệt khẩu khẽ vuốt ve. Bởi vì dưới tác dụng của dược liệu, cúc huyệt hồng nhuận bắt đầu hé ra co rụt lại, ngón tay thực dễ dàng liền dò xét đi vào.
Tiểu Đông Tây đau đến kêu một tiếng, nhưng mà sau đó lại bị dục vọng ở phía trước lấy đi chú ý, tay không ý thức xoa nắn phân thân chính mình, không giải được ti mang kia, chỉ có thể nức nở không thôi, không biết nên như thế nào giảm bớt dục vọng của mình, hoàn toàn xem nhẹ Phong Nhã đang dùng tay ra vào bên trong cơ thể mình ở phía sau.
Phong Nhã nắm lấy tay Tiểu Đông Tây dạy hắn như thế nào an ủi chính mình, một tay kia thừa dịp hắn đang lúc thất thần, thêm một ngón tay nữa dò xét đi vào. Lại trừu sáp một lát, cảm giác bên trong Tiểu Đông Tây mềm mại đã có thể hoàn toàn cất chứa ba ngón tay, liền rút ra, khi Tiểu Đông Tây kịp phản ứng phía trước, thì một dị vật nóng rực xâm nhập vào cơ thể từ phía sau.
Tiểu Đông Tây thét chói tai, tay nắm chặt vào chăn bông, đau đến khóc nấc lên, cảm giác hạ thân như là bị xé rách ! Phong Nhã cúi đầu nhìn đến chỗ hai người giao hợp nhau, phát hiện cũng không có lộng thương Tiểu Đông Tây, thở phào một cái, cúi người hôn bảo bối đang khóc, thân thể thong thả đĩnh động.
Tiểu Đông Tây ngay từ đầu còn cảm thấy được đau, rồi theo nhịp điệu Nhã đĩnh động, một cảm giác tê dại liền theo chỗ hai người tương liên truyền khắp toàn thân, tiếng khóc không tự giác biến thành tiếng than nhẹ đầy ám muội.
Phong Nhã đem hai chân Tiểu Đông Tây bắt tại trên vai chính mình, càng thêm dùng sức đĩnh lộng hắn, đột nhiên đụng tới nơi sâu nhất, Tiểu Đông Tây căng thẳng thắt lưng hét rầm lên. Phong Nhã càng ôm chặt hắn, dùng sức đâm vào hướng kia một chỗ. Tiểu Đông Tây tiếng kêu càng phát ra đáng thương, cơ hồ không thở nổi, thân mình mềm mại vô lực, tùy ý Phong Nhã va chạm đong đưa.
Âm thanh kiều mị cùng tiếng khóc chưa phút nào ngừng, cho đến khi có chút khàn khàn. Cuối cùng đau lòng hôn hắn, hung hăng nhất động thân ở trong cơ thể hắn tiết ra, đồng thời cởi bỏ đai lưng buộc chặt nơi phân thân hắn. Tiểu Đông Tây khẽ gọi một tiếng, chất lỏng bạch trọc bắn ở trên ngực bụng Phong Nhã, liền mềm nhũn xuống dưới.
Phong Nhã chưa từng rời khỏi trong cơ thể Tiểu Đông Tây, mà là đưa hắn lật nghiêng qua thân, theo phía sau ôm lấy thắt lưng hắn, hai người đang sườn nằm ở trên giường. Lại nhấc một chân hắn lên, bởi vì tư thế nằm nghiêng như thế càng làm cho việc ma sát bên trong thong thả hơn.
“Ân. . . . . . Ân. . . . . . Đừng . . . .” Tiểu Đông Tây đáng thương rõ ràng cảm thấy trong thân thể cái gì đó lại bắt đầu trướng đại, nề hà hắn hiện tại khí lực đều không có, chỉ phải thê thê thảm thảm khóc lóc cầu xin tha thứ.
Phong Nhã cắn vành tai hắn, ở đỉnh phân thân của hắn mẫn cảm lại nóng lên, vừa chuyển động vừa hỏi.”Thật sự đừng?”
“Ân. . . . . . Hừ. . . . . .”Tiểu Đông Tây cắn môi dưới, theo nơi hai người tương liên bên trong lại truyền đến cảm giác tê dại, đê mê, trong mắt nước mắt phiếm đắc càng sâu. Thật đáng sợ, hắn muốn….từ bỏ!
Phong Nhã kéo qua Tiểu Đông Tây, hôn lên những giọt lệ trong mắt hắn, ôn nhu nói: “Ngoan, không khóc, không khóc, không làm nữa.”
Nói thì nói như thế, nhưng lại cố ý ở trong cơ thể Tiểu Đông Tây chống đối một chút, rồi mới thong thả rời khỏi, Tiểu Đông Tây chỉ cảm thấy bên trong càng thêm kì quái, không tự giác co rút lại. Phong Nhã hừ nhẹ, mặt trướng đắc hồng tử. “Thật muốn mệnh. . . . . .”Kia trong một khắc hắn thiếu chút nữa liền tiết .
Chậm rãi co rúm, đem phân thân chính mình rút ra, quả nhiên Tiểu Đông Tây liền chính mình theo đi lên, bên trong nhanh thắt chặt không để cho hắn rời đi.
“Phải làm thế nào đây? Ngươi như vậy ta sao mà đi ra được?”Phong Nhã lại cắn lấy vành tai hắn, ác ý hỏi.
Tiểu Đông Tây vô ý thức lay động đầu, mềm nhẹ rên rỉ.”Ngươi muốn ta làm cái gì? Ngươi không nói, ta làm sao biết?”
“Ân. . . . . . Ân. . . . . . Giúp ta. . . . . .”Tiểu Đông Tây phía sau giật giật, Phong Nhã một trận hút không khí, thấp giọng hỏi: “Muốn ta giúp ngươi như thế nào? Ngoan, nói ra!” Đúng là hạ quyết tâm muốn cho bảo bối này phải van cầu hắn.
Tiểu Đông Tây cắn chặt môi, không biết nên nói như thế nào, chỉ cảm thấy thân thể thật là khổ sở…vô cùng khổ sở, Nhã biết rất rõ ràng phải làm những gì, lại cố ý không chịu giúp mình. Thân thể khó chịu, trong lòng lại ủy khuất, cuối cùng lui lại ôm lấy thân thể, gào khóc đứng lên.
Lần này Phong Nhã thật sự luống cuống, liều mạng dỗ dành hắn, lại chỉ nghe Tiểu Đông Tây ủy khuất kêu: “Nhã, người xấu. . . . . .”
Thở dài, lãm quá thắt lưng Tiểu Đông Tây, hung hăng nhất đĩnh, Tiểu Đông Tây liền phát ra thanh âm giống như vui sướng lại giống như thống khổ, cuối cùng đình chỉ khóc. Phong Nhã một bên trừu sáp một bên cắn hắn vành tai, căm giận chửi nhỏ: “Lúc này tạm thời tha ngươi, lần tới, xem ta không gọi ngươi cầu ta. . . . . .”Đáng tiếc Tiểu Đông Tây sớm mất thần, cái gì cũng nghe không vào, thân mình nho nhỏ lui ở trong lòng ngực Phong Nhã , tùy ý hắn lắc lư.