Sủng Nhi Phúc Hắc Của Yêu Nghiệt

Chương 43: Quốc chủ ba quốc đến thăm



"Thế nào? Có cái gì không thoải mái hay không?" Chờ Hàn Vũ mở mắt, Tà Diễm khẩn trương hỏi, hắn để ý đến rất ít người, Hàn Vũ chính là người quan trọng nhất trong số đó.

"Thành công, ha ha ha, nội lực của ta đã tăng lên tầng bốn" Hàn Vũ cao hứng bắt lấy cánh tay Quân Tà Diễm nhảy cẩng lên, niềm vui của nàng lan cả sang hắn, trên mặt hắn xuất hiện nụ cười hiếm thấy.

"Không có chuyện gì là tốt rồi, làm ta lo lắng, lão bà, nàng nghĩ nên đền bù ta như thế nào đây?" Có cơ hội tốt như thế này sao không lợi dụng chiếm tiện nghi đây.

"Tốt, chuyện kia cũng không dễ dàng, ngày mai ta sẽ mời khách ở Vô Tình các, mời chàng ăn một bửa thật ngon, như thế nào?" Hiện tại HÀn Vũ rất là cao hứng, chỉ một bửa cơm không thành vấn đề.

"Hả, ta muốn không phải cái này...." Một bữa cơm ở Vô Tình các đâu bằng "ăn" tiểu lão bà của hắn.

"Được rồi, hôm nay rất vui, bất quá đã khuya chàng nên rời đi" Ngày mai Hàn Vũ còn phải tiến cung tìm hiểu một chút chuyện hội nghị tứ quốc. Đêm qua đã không được nghỉ ngơi tốt, hôm nay phải cố gắng ngủ một giấc cho thoải mái.

"Được, nàng nghỉ ngơi đi, nhớ mơ thấy ta" Quân Tà Diễm đứng dậy hôn một cái trên mặt Hàn Vũ rồi xoay mình rời đi. Còn chưa ra khỏi cửa đã vòng trở lại.

"Lão bà, quên nói với nàng tác dụng của nhẫn này, kỳ thật nó rất bình thường, nhưng phụ thân của sư phụ đã dùng võ công cả đời của mình tạo ra vật phẩm có thể cất giữ đồ, không gian bên trong rất rộng lớn, chính nàng tự đi thám thính đi"

Hàn Vũ nghe xong cằm rớt xuống, Tà Diễm cười cười khép miệng Hàn Vũ lại, thì ra nàng không biết rất nhiều thứ, nếu không cũng sẽ không có biểu tình giật mình như thế.

"Phải làm sao để sử dụng? Làm thế nào để bỏ đồ vào bên trong? Lại làm sao để lấy ra?" Hàn Vũ ở bên thế giới kia cũng đọc nhiều trong tiểu thuyết, nhưng lại không nghĩ nàng cũng có một cái, điều này làm sao Hàn Vũ không giật mình cho được?

"Nàng chỉ cần dùng thần thức đi vào là được, nhẫn này là do Thánh Giả tạo ra đã nhận chủ, sư phụ thua đem nó cho ta, ta tặng lại cho nàng thì nàng chính là chủ nhân của nó, chỉ cần nàng không đem ra đánh cuộc hay tặng cho người khác thì cả đời nó sẽ là của nàng. Không gian trong nhẫn này phải dùng công lực của một đời mới tạo thành, rất đáng giá, nàng không nên nói cho người khác biết về nó nha"

Một cái bảo bối như vậy, Tà Diễm lại cho nàng, Hàn Vũ cảm động, sư phụ hẳn cũng có ý nghĩ đem cho nàng đi, bằng không cũng sẽ không thách đố như vậy.

"Cám ơn, Diễm" Hàn Vũ thâm tình, trên môi Tà Diễm hôn nhẹ một cái, môi hắn vẫn lạnh như thế.

Quân Tà Diễm được Hàn Vũ chạm nhẹ như thế, nguyên lai lạnh lẽo lại tăng thêm chút độ ấm, hắn rất muốn ôm Hàn Vũ vào lòng nhưng khi thấy Hàn Vũ chăm chú đến nhẫn nên đành từ bỏ.

Hàn Vũ cúi đầu nhìn nhẫn không phải là mê muội nó, chỉ là không muốn Tà Diễm nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của nàng mà thôi. Ngoài mặt hai người đều bình tĩnh, nhưng trong lòng lại rung động rất lớn.

"Lão bà, ta sẽ rời đi một thời gian ngắn, trong khoảng thời gian này phải nhớ ta, không cho phép lại xinh đẹp giống như hôm nay biết không? Rất nhanh ta sẽ trở lại, nếu như để ta phát hiện, ta sẽ phạt nàng" Tuy rằng Tà Diễm không lo lắng, nhưng cũng không yên tâm, hắn muốn ở bên nàng suốt đời, đuổi đi những "sâu bọ" quấy nhiễu.

"Vâng, ta nhất định sẽ chờ chàng" Ai cũng có chuyện tình, có trách nhiệm của mình, nếu Tà Diễm không nói cho nàng biết hắn đi đâu, nàng cũng sẽ không hỏi, giống như Tà Diễm không hỏi đến những chuyện của nàng vậy.

Một câu chờ chàng đã cho Tà Diễm có động lực rất lớn, nhất định có thể vượt qua kiếp nạn của mình. Mỗi khi đến ngày này hắn đều chán nản, nếu không có sư phụ chắc có lẽ hắn đã không còn sống đến hôm nay, bởi vì hắn không có ai để tạo cho mình động lực sống, không có gì làm hắn lưu luyến, nhưng hiện tại đã có một người chờ hắn, quan tâm hắn.

Tà Diễm đi rồi, Hàn Vũ mới bắt đầu ngồi xuống, dưỡng khí hành công thành công đến tầng bốn có ý nghĩa rất lớn, bây giờ nàng có ngủ cũng vẫn có thể luyện công, điều này làm Hàn Vũ rất kích động.

Sáng sớm, Hàn Vũ mở của, thần thanh khí sảng, nhìn thấy biểu tình của Thúy Trúc, chắc chắn tối qua không ngủ đủ giấc đây mà.

"Thúy Trúc, mặc kệ về sau như thế nào, phải biết sống tốt, có biết không?"

"Vâng, tiểu thư, ta giúp người rửa mặt đi"

Hàn Vũ rửa mặt xong đang chuẩn bị tiến cung, lại được thông báo đến đại sảnh, nói có người đến thăm nàng, kỳ quái, ở đây nàng cũng không có ai quen biết để thăm a.

Hàn Vũ cùng Thúy Trúc đi đến đại sảnh, nhìn người đến, thì ra là quốc chủ tam quốc, mặt mũi Hàn Vũ nàng cũng rất lớn a, Võ đại lục có vô số quốc gia, nhưng chỉ có bốn đại quốc mà thôi, nhưng hiện tại ở nhà nàng đã tập trung quốc chủ ba nước, lại đến thăm nàng, nếu chuyện này truyền đi cũng không biết thành dạng gì nữa.

"Hàn Vũ gặp qua ba vị quốc chúa" Bởi vì không phải là thần dân của bọn họ, hơn nữa hiện tại đang ở trong phủ của nàng, Hàn Vũ làm một nghi lễ nhỏ, không hành đại lễ.

"Vũ nhi, không cần đa lễ, mấy ngày không thấy, ta rất nhớ ngươi a"

"Cũng chỉ có hai ngày mà thôi, ta cùng Tây quốc chúa quen thuộc sao?" Tuy rằng là một quốc chúa, nhưng Hàn Vũ cũng không muốn lôi kéo làm thân, nàng chỉ làm theo lẽ thông thường mà thôi, không muốn hạ thấp tôn nghiêm của chính mình, ở bên thế giới kia nàng không khá giả gì nhưng vẫn là chính mình, không bởi vì vật chất mà bán rẻ tự tôn của nàng.

"Phốc, Vũ nhi, không được vô lễ" Hàn tướng quân trách cứ, nhưng trong đó lại lộ ra tình cảm cùng cưng chìu không thể che lấp.

Tây quốc chúa hừ mũi, ngồi trên ghế, làm bộ uống trà nhằm che giấu xấu hổ của mình, cái gì, hắn là quốc chúa một đại quốc, Đông Lâm quốc chỉ là một quốc gia nhỏ nhất trong bốn đại quốc, lại không thèm cho hắn mặt mũi, chờ đại hội tứ quốc xong, để xem còn làm vẻ như vậy hay không? Hắn chưa bao giờ bị đối xử như thế đâu.

"Vũ nhi, ta định nhờ ngươi mang ta đi dạo kinh thành, trên đường tới đây lại gặp hai quốc chủ, nên cùng nhau tới. Vũ nhi có đồng ý không?" Nam Dương Huyễn yêu cầu thành khẩn, làm cho người ta không đành lòng cự tuyệt, lại nhìn đến vòng tay của hắn, Hàn Vũ liền chấp nhận.

"Được, nhưng ta cũng mới trở về, cũng không có quen thuộc lắm với kinh thành lắm, không bằng dẫn theo đệ đệ của ta. Thúy Trúc đi gọi tiểu thiếu gia đến đây, nói cho hắn biết để hắn dẫn chúng ta đi dạo"

"Vâng, tiểu thư"

"Xem ra mặt mũi Nam quốc chúa lớn hơn ta a, thực lực Tây Phong quốc cũng không yếu hơn Nam Dương quốc, đối xử như thế rất không công bằng đâu?" Ý muốn Tây quốc chúa Tây Hạo Nhiên rất rõ ràng, hắn muốn lấy lại mặt mũi của mình.

"Tây quốc chúa nghiêm trọng, một nữ nhi khuê phòng như ta làm thế nào có thể để cho một quốc chúa nhớ nhung đâu, chỉ là hiểu lầm mà thôi, nếu lở có làm gì nên tội, hi vọng Tây quốc chúa tha thứ, đương nhiên, người đứng đầu một quốc gia như thế chắc sẽ không tính toán chi li với nữ tử bình thường đâu nhỉ, đúng không? Tây quốc chúa?" Một câu giải thích uyển chuyển, khắp nơi đều nâng mặt mũi của hắn, nếu Tây Hạo Nhiên muốn tính toán, chỉ có thể nói hắn là một tiểu nhân, điều này làm sao hắn có thể vẫn cứ ôm vấn đề này đâu?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.