*Lưu ý nhỏ:
Chữ ' Thị 'phía sau các tên chính là dòng họ. Mình sẽ giữ nguyên cả cụm để đúng với cách gọi trong thời đại này nha.
Ví dụ: nữ chính là Nghi phi Quách Lạc La thị -> Nghi phi của dòng họ Quách Lạc La
—————————
Editor: Bánh Tai Heo (Wattpad: Banhtaiheo)
Khang Hi năm 61, hoàng đế bệnh nặng, phía trước giường của thánh nhân ồn ào một mảnh than khóc.
Từ chân trời, mây đen nghìn nghịt đánh úp lại, bao phủ lên nội viện Sướng Xuân Viên, khiến nội viện đã u ám lại càng thêm u ám.
"Trẫm tuyên chỉ, Ung Thân Vương, tứ hoàng tử Dận Chân,...... sẽ là người thừa kế hoàng vị của trẫm......" Hoàng đế Khang Hi tuổi đã xế chiều, trên gương mặt hằn lên những vết nhăn thật sâu, gian nan đọc câu cuối cùng của di chiếu, sau đó thở hổn hển, vỗ vỗ giường, kêu Ung Thân Vương tiến đến.
Trừ quận vương Dận Thì đang bị giam cầm, thân vương Dận Nhưng cả đời không được ra khỏi đất phong, và đại tướng quân Dận Trinh đang đánh giặc ở Tây Bắc, thì các hoàng tử, phi tần còn lại đều có mặt đông đủ, cúi sấp mặt ở cạnh giường, người khóc lóc thê thảm, người rêи ɾỉ bi thương.
Đức phi Ô Nhã thị nhìn đám phi tần quỳ gối phía sau, hai mắt đẫm lệ, thiếu chút nữa không chống đỡ nổi thân thể mà ngất đi.
Một lát sau, có tiếng bước chân nặng nề vang lên, mọi người nhìn đến Nghi phi Quách Lạc La thị đang bệnh nặng được cung nữ dìu tới, nàng cúi đầu ho khù khụ, lau nước mắt ướt mèm khuôn mặt, rồi thẳng lưng đến quỳ gối trước mặt Đức phi.
Có cung nữ thái giám thầm hít nhẹ một hơi khí lạnh, Hằng Thân Vương Dận Kỳ, Cửu Bối lặc* Dận Đường quay đầu vừa thấy nàng thì biểu tình kinh hãi.
*Bối lặc: tước hiệu ban cho con, cháu của vua thời nhà Thanh (Tương tự 'Hoàng tử' ).
Nhìn dung mạo của Nghi phi bây giờ, mơ hồ có thể thấy được khi còn trẻ nàng tuyệt diễm đến mức nào. Nhưng hiện tại nàng vừa ốm yếu lại còn bi thương quá độ, nên bất quá chỉ còn là một phi tử tuổi đã già không có gì đặc sắc, phong phạm trong dĩ vãng hầu như không thấy, chỉ còn lại bi thương ngập trời.
Nàng đối với tiếng khóc chung quanh mắt điếc tai ngơ, chỉ ngẩng đầu nhìn hoàng đế đang nằm trên giường —— nhìn vào người mà cả đời này nàng dựa dẫm.
Trong lòng đầy rẫy mông lung.
Hắn ngay cả một cái liếc mắt cũng không cho nàng, thở phì phò thì thầm vài câu rồi phân phó cho tân đế sắp kế vị.
"Nếu...... Nghi phi ương ngạnh bất kính, thì không cần phải mềm lòng vì trẫm mà niệm tình xưa......"
Ung Thân Vương nhẹ đảo mắt nhìn Nghi phi đang quỳ gối trước Đức phi, đôi mắt trầm trầm, gật đầu đáp ứng.
Quách Lạc La thị thời trẻ ỷ vào được sủng ái mà phách lối kiêu căng, lúc nào cũng đối đầu với mẹ con hắn, tai mắt trong cung đầy rẫy đếm không hết. Mặc dù tuổi đã già, nhưng lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa......
Có những lời này của Hoàng A Mã*, thì tốt rồi.
*Hoàng A Mã: Phụ vương
Nghi phi thất thần, linh hồn một nửa còn trong thể xác, nửa còn lại thì lửng lơ đâu mất, rành mạch nghe thấy hoàng đế thì thầm.
Bi thống, phẫn nộ, tuyệt vọng, mọi cảm xúc vây kín lấy trái tim nàng, đột nhiên trước mắt nàng thời không thay đổi, khiến cho nàng nhìn thấy chính kết cục của mình.
"Phụng theo lệnh của hoàng thái hậu, Hoàng Thượng có chỉ —— sắc phong Huệ phi làm Huệ thái phi, Vinh phi làm Vinh thái phi, Đức phi làm Đức thái phi......"
Còn mỗi Nghi phi cô đơn không được sắc phong.
Lão Ngũ con nàng bị an bài giam lỏng trong một căn nhà rách, Tiểu Cửu thì bị giam cầm đến chết, trước khi chết, còn bị sửa tên thành ' Tắc Tư Hắc ', khai trừ khỏi hoàng tộc.
"Hằng Thân Vương, mời ngài đến Lễ Bộ. Hoàng Thượng lệnh cho ngài áp giải tội nhân Dận Đường đến Tông Nhân Phủ để từ bỏ tên họ, sau đó bàn bạc xét xử tội nhân Dận Tự, ngài thấy thế nào?"
Tiễn thái giám trong cung rời đi, Hằng Thân Vương Dận Kỳ nước mắt lưng tròng, quỳ rạp trước mặt Nghi phi.
"Nương, nhi tử vô dụng!"
Nàng nhẹ nhàng vuốt ve bím tóc của đại nhi tử, lẩm bẩm nói: "Không trách con. Là ta khuyên không được Tiểu Cửu, hắn nên bị như vậy thôi."
Kiếp nạn tới thực mau.
Tin tức Dận Đường đã chết truyền đến, Nghi phi ở Hằng Thân Vương phủ vô hồn ngồi suốt một đêm, tóc đen nháy mắt biến thành màu hoa râm, phun ra một ngụm máu tươi, đôi mắt khóc nhiều đến mức dường như không còn thấy được ánh sáng.
Ung Chính năm thứ mười, Hằng Thân Vương bệnh chết; Năm thứ mười một, Nghi phi cũng đi theo con mình.
Tâm bệnh quấn thân không có thuốc chữa, sủng phi ngày nào hào quang vô hạn đã không còn.
Nhắm mắt nhìn khoảng không trước mặt, trong đầu nàng chỉ vang vọng một câu:
"Hoàng Thượng, ngài đã từng nói, cuộc đời này ngài sẽ không phụ Vân Tú. Ngài còn nhớ rõ không?"
———
Khang Hi đầu tháng 3 năm 22, vào một đêm khuya khoắt tại Dực Khôn Cung.
Sau bức màn gấm thêu hoa ẩn ẩn xung quanh mùi hương của hoa hải đường, Vân Tú khẽ hô một tiếng, mở mắt ra, mồ hôi lạnh lấm tấm đầy trên trán, thân thể kìm không được mà run bần bật.
Nàng nhéo nhéo đệm chăn, còn chưa hoàn hồn sau kinh hãi liền đứng lên, tóc đen như thác nước, xoã xuống che đậy trước ngực.
Thì ra chỉ là ác mộng......
Không, không phải ác mộng. Cảnh trong mơ quá mức chân thật, dường như nàng đã thật sự thấy được viễn cảnh ở tương lai.
Thật thật mơ mơ, mơ mơ thật thật.
Chẳng lẽ là trời cao dự báo?
Đôi mắt nàng hiện lên sự ngẩn ngơ.
Đợi cơn choáng váng qua đi, Vân Tú bỗng nhiên mở mắt, khí thế đang sắt bén chợt mềm xuống, đôi tay nhè nhẹ chạm vào chiếc bụng nhỏ nhô lên.
Hài tử đã ở trong năm tháng như cảm nhận được tâm tình của nương, giật giật thân mình, trấn an muôn vàn suy nghĩ của Vân Tú.
Sự kinh sợ cùng tuyệt vọng trong mơ đã không còn, chỉ còn lại một mảnh bình tĩnh.
......
Trong bóng đêm, Vân Tú trầm khuôn mặt như đang suy tư cái gì, nhìn đốm lửa đang lập loè trên ngọn nến. Cung nữ gác đêm nghe tiếng gào của chủ tử, trong tẩm điện tức khắc nháo nhào từ trên xuống dưới.
Đại cung nữ Thụy Châu lo lắng xốc màn lên, vội vàng nói: "Nương nương, ngài bị bóng đè sao?"
Văn Uyên bưng đến một chậu nước ấm, nhúng khăn lông rồi vắt nước, nhẹ nhàng lau trán cho Vân Tú, mặt mũi cũng đầy lo lắng như Thụy Châu.
Hôm nay không phải phiên gác đêm của các nàng, cho nên chỉ kịp vội vàng khoác áo, tóc cũng chưa kịp búi xong, một bên kêu người đi hầm canh an thần, một bên vội vội vàng vàng mà chạy tới.
Nương nương mang trong bụng tiểu a ca, tuy nói chỉ cần qua ba tháng đầu sẽ bình an, nhưng nếu gặp ác mộng, lỡ xảy ra chuyện gì thì sao?
Chớ nói nhỡ có chuyện gì, mặc kệ các nàng tự trách, lúc đó đến Hoàng Thượng, Thái Hậu, thậm chí Thái Hoàng Thái Hậu cũng không tha cho các nàng.
"Không có việc gì." Vân Tú dựa vào giường, đè đè mi tâm, giọng nói nghèn nghẹn hỏi các nàng, "Hiện tại là khi nào rồi?"
"Đang canh bốn thôi ạ." Văn uyên thấp giọng đáp, động tác thấm mồ hôi càng thêm cẩn thận, "Nương nương cứ việc ngủ yên, trời vẫn còn sớm, nô tỳ sẽ canh cho ngài."
"Ngày mai còn phải thỉnh an, các ngươi đi nghỉ đi. Chỉ là ta mơ một chút thôi......" Vân Tú uống canh an thần từ tay Thụy Châu, sau đó súc súc miệng, một lần nữa nhắm mắt nằm xuống.
Thấy Vân Tú yên ổn, vậy là hết bị bóng đè rồi, Thụy Châu nhẹ nhàng thở ra, tỉ mỉ đắp kín chăn gấm cho nàng rồi thổi tắt ánh nến, lẳng lặng rời khỏi phòng.
Chưởng sự Đổng ma ma vừa lúc đuổi tới, thần sắc ngưng trọng, "Nương nương ổn chứ?"
Vân Tú ẩn ẩn có thể nghe được các nàng đang cố gắng đè thấp thanh âm: "Nương nương ngủ rồi...... Mang thai tiểu a ca...... Không được có chuyện......"
Tiếng bước chân soàn soạt đi xa, trong điện lại trở nên yên tĩnh.
Ánh trăng nhè nhẹ xuyên qua cửa sổ, mông lung chiếu vào trên tấm màn. Vân Tú chớp nhẹ đôi mắt đào hoa, lông mi hơi rũ, vài sợi tóc đen vương bên môi, tạo nên hình ảnh động lòng người.
A ca sao?
Đúng thật là một cái tiểu a ca.*
*Ở đây ý Vân Tú là đúng như mọi người chờ mong, trong bụng Vân Tú chính xác là một hoàng tử á =))
Khẽ luồn cánh tay trắng nõn xoa xoa chiếc bụng nhỏ, Vân Tú lại lần nữa nhớ tới cảnh tượng trong giấc mơ.
Thời trẻ đắc ý, độc sủng hậu cung, không ai có thể cùng nàng đối nghịch, hết thảy đều vô cùng khớp với hiện tại.
Nàng hơi hơi hé môi, lộ ra một nụ cười trào phúng.
Tiểu ngũ Dận Kỳ không được trọng dụng, còn hai đứa nhỏ kia sau này thì một đứa bị giam cầm đến chết, một đứa tuổi nhỏ vì bệnh mà chết.
Thái tử bị phế, người nàng nhìn không thuận mắt nhất là Đức phi thì trở thành thái hậu. Tuy nàng ta dưới gối không có con cái, chết cũng sớm hơn nàng, lại còn luôn gây khó dễ cho nàng, nhưng sau khi chết lại vinh quang mười phần, còn có thể cùng tiên đế chôn cùng một huyệt.
Còn nàng thì ở đâu?
Không có chức vị của thái phi, sau khi tân đế đăng cơ, cuộc sống nơm nớp lo sợ như đi trên băng mỏng, ai cũng có thể khi dễ nàng, không một ai nhớ tới năm xưa nàng là sủng phi nương nương phong quang vô hạn.
...... Ngẫm lại cũng đúng.
Là nàng ngu ngốc, Tiểu Cửu cũng thế. Nó âm mưu muốn soán vị, tài nghệ thì không bằng người, bị như vậy cũng không oán trách được ai.
Nhưng người khiến lòng nàng rét buốt nhất chính là Hoàng Thượng.
Những việc xảy ra trong giấc mơ như một con dao đâm thẳng vào ngực nàng, vết thương trí mạng khiến máu tươi chảy ra đầm đìa, mà người đã ra tay lại chính là người hiện tại đang sủng nàng như châu như bảo, hoàng đế Khang Hi.
Đúng là lời ngon tiếng ngọt của tuổi trẻ chẳng bao giờ đáng giá, dung mạo tuyệt diễm vô song cũng không thắng nổi thời gian. Đến lúc nàng già đi, hắn một người lại một người nạp thêm vào hậu cung, nào có nhớ rõ lời thề trước kia!
—— "Nếu Nghi phi ương ngạnh bất kính, thì không cần phải mềm lòng vì trẫm mà niệm tình xưa."
Tình xưa à? Cái gì mà tình xưa, nghe có nực cười quá không?
Lúc yêu thích nàng, nói nàng tuỳ hứng càn quấy hết sức động lòng người; Đến khi đem nàng vứt ra sau đầu, liền nói nàng ương ngạnh, một chút thể diện cũng chẳng thèm cho.
Nàng một lòng đứng sau Hoàng Thượng, xem hắn như trời, luôn ôn nhu săn sóc, làm tốt bổn phận của một sủng phi. Mặc dù kiêu căng, đấu đá tranh sủng, nhưng luôn luôn đúng mực.
Phóng khắp hậu cung này, người nàng chân chính đắc tội, có mấy người đâu?
Nàng cũng chưa từng ra tay gϊếŧ hại con vua, hoặc mưu đồ những chuyện hại người dơ bẩn.
Cũng tự nghĩ đã phần nào có được chút tình cảm thật sự của Hoàng Thượng, nhưng kết quả là gì, cái gì cũng không có, còn triệt triệt để để thất bại thảm thương.
......
Giấc mộng này coi như trực tiếp đánh mạnh vào đầu khiến nàng sực tỉnh ——
Nàng xem như đã hiểu rõ rồi, đế vương vốn dĩ vô tình.
Tồn tại trong hậu cung, nếu thật sự trao đi tất cả tấm lòng, chính là đeo gông đeo xiềng, chính là tự bản thân trở nên ngu xuẩn.
Bên dưới tấm màn, Vân Tú hô hít một hơi thần thanh khí sảng, ngay sau đó cười lạnh.
Đây là tương lai mà trời cao dự báo cho nàng, nàng tội gì phải làm theo để rơi vào cảnh như vậy?
Nàng xuất thân từ đại tộc Mãn Châu, an ổn ngồi trên phi vị, bên dưới có hoàng tử, còn được Thái Hoàng Thái Hậu và Thái Hậu coi trọng, không ai dám coi thường nàng.
Nhớ lại nàng trong mộng đầy tiếc hận và chờ đợi mà chết đi, vậy thì há gì phải lao tâm lao lực mà trói buộc chính mình, sao phải cẩn thận mà tranh sủng, vọng tưởng chiếm được một mảnh chân tình của đế vương nữa?
Con cháu thành tài, sống tự do tự tại, mới là lẽ phải.
Còn nam nhân á?
Bổn cung không thèm!
——
Vừa qua giờ Mẹo, Vân Tú ngồi trong điện để cung nữ hầu hạ hạ rửa mặt chải đầu, mặc quần áo.
Tinh thần nàng uể oải, bọng mắt còn có chút thâm đen, nhưng cũng không ảnh hưởng gì lắm với dung mạo mỹ miều lung linh tươi đẹp.
Khuôn mặt trái xoan, hàng mi cong dày, một đôi mắt đào hoa óng ánh như có nước, mũi cao thon nhỏ, môi hồng nhuận, ngũ quan có thể dùng từ "Kinh diễm" để hình dung, nhưng lại không có nửa phần dung chi tục phấn.
Trong hậu cung, diện mạo của nàng luôn nằm đầu bảng, nhiều năm như vậy, cũng chỉ có Lương quý nhân Vệ thị có thể gần một chút so sánh với nàng.
Vệ thị được Hoàng Thượng nhìn trúng, khá là sủng ái nàng, các phi tần đều ngóng chờ Nghi phi bị mất mặt ——
Lương quý nhân là loại hình mỹ nhân thanh tú, cùng với Nghi phi tuyệt diễm ngút trời vốn không phải cùng một loại, các nàng suy đoán, Hoàng Thượng thích Hán học, mà Lương quý nhân lại là nữ tữ người đầy văn chương, khí thế của Nghi phi phen này có lẽ sẽ bị vả cho giảm bớt.
Ai ngờ Hoàng Thượng mới mẻ với Lương quý nhân được có một đoạn thời gian liền vắng vẻ nàng ta, đợi Bát a ca* sinh xong, Lương quý nhân càng khó được thấy mặt hoàng thượng.
*A ca: hoàng tử
Từ lúc tuyển tú tới phong phi cho đến nay, Vân Tú lúc nào cũng chiễm chệ được sủng ái mà không rớt đài, các nàng hận đến ngứa răng, nhưng lại không thể làm gì được.
Vân Tú ngồi lim dim mắt muốn ngủ gục, trang phục cũng chưa chỉnh tề, nhìn như một đoá hải đường đang vào xuân, diễm lệ tuy có hơi giảm, nhưng lại nhiều hơn một chút nhẹ nhàng thuần khiết.
Đổng ma ma biết đêm qua chủ tử ngủ không được ngon, bèn phân phó cung nữ nhị đẳng Xuân Bạch chải đầu nhẹ một chút, đừng quấy rầy nương nương.
"Nương nương cần phải mặc đồ nữa a?" Văn Uyên nhẹ giọng nói.
Theo lý thuyết, nữ tử mang thai không thể dùng phấn son, phi tần trong cung cũng vậy.
Một khi đã hoài thai, thân thể sẽ xuất hiện các vết đốm, trở nên mập mạp...... Đó là chuyện các nương nương sợ nhất, càng sợ xấu mặt trước mặt hoàng thượng, vì thế các nàng tốn không ít tâm tư tìm người điều chế ra loại son phấn lành tính, mọi người đều rỉ tai nhau mách nước về mấy chuyện điều phối son phấn này.
Vân Tú đương nhiên cũng có. Tài nghệ điều phối son phấn của Văn Uyên chính là đỉnh của đỉnh, vừa mở hộp phấn ra, liền nghe hương hoa nhàn nhạt.
"Không cần. Để cho các nàng đọ sắc đi, ta không ham lắm." Vân Tú mệt mỏi nói.
Bị ám ảnh với cảnh trong mơ, sau nửa đêm nàng cứ lo lắng phập phồng, khó có thể chìm vào giấc ngủ, chỉ nghỉ ngơi được một lát, bây giờ nào có tâm tư trang điểm gì?
Văn Uyên nghe vậy liền lùi về sau.
Mỗi tháng sẽ có tầm năm, hoặc mười ngày, mọi người sẽ đi đến Từ Ninh Cung để thỉnh an Thái Hoàng Thái Hậu và Thái Hậu, dẫn đầu là hoàng quý phi Đồng Giai thị, sau đó chỉ cần đến Thừa Càn Cung thỉnh an hoàng quý phi nữa là xong.
Vốn hoàng quý phi đang ở tháng sáu thai kỳ nên miễn mọi người thỉnh an, nhưng hôm nay là tình huống đặc thù. Hoàng quý phi cho truyền lời, gọi các nàng đến ngồi một tí ở Thừa Càn Cung để bàn bạc chuẩn bị sinh thần cho Hoàng Thượng, cũng tiện đà sắp xếp cho ngày lễ Vạn Thọ.
Hoàng quý phi đã phân phó như vậy, còn ai dám vắng họp?
Đức phi mang thai tháng thứ tư chắc còn nóng lòng đến sớm hơn cả Vân Tú.
Rửa mặt chải đầu trang điểm xong, Vân Tú tùy ý chọn một bộ xiêm y nhạt màu hoa văn đơn giản, làm nhóm Văn Uyển các nàng hơi cả kinh.
Nghi phi nương nương trước giờ chỉ mặc trang phục sặc sỡ, hôm nay bị làm sao thế này?
———
Tác giả có lời muốn nói:
【 Gỡ đống bom mìn vừa tung 】
1. Đây là truyện hư cấu lấy ý tưởng ở thời nhà Thanh, có rất nhiều tình tiết, nhân vật khác đi, tuyến thời gian cũng có thay đổi.
2. Cũng đề cập trước với mọi người: Không cần lo lắng về vấn đề bãi công của nàng, nữ chính không ngu cũng không yếu đuối. Tâm lý của nàng sẽ theo từng giai đoạn mà chuyển biến, mấy bạn đừng có gấp a, cứ từ từ xem là biết. Đây là sảng văn! Sảng văn! Sảng vănnnn*! ( hò hét ba lần )
*Sảng văn: 'Sảng' trong 'Sảng khoái' đó mọi người, là loại truyện đọc thoải mái sảng khoái tinh thần nha.