Sủng Phi Bãi Công Hằng Ngày

Chương 103



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Bánh Tai Heo

Wattpad: banhtaiheo

Wp: banhtaiheohelachanai.wordpress.com

-----

Vân Tú "Ừ" một tiếng, hơi hơi mỉm cười: "Đều là của ngươi hết."

Vô tình cắm liễu bắt Tào Dần nạp Vương thị, làm thể diện Tào gia Lý gia mất hết, bọn họ không hận mới là lạ.

Hiện giờ, mọi người đều biết Dận Nhưng thân cận với nàng, nên trong lòng gia chủ Tào Tỉ khó tránh khỏi sẽ không xuất hiện cái gai. Dần dà, bọn họ cũng sẽ thoát khỏi phe cánh thái tử, một là thờ ơ như Đồng Giai thị, hai là đứng sang phe  Nạp Lạt thị, toàn tâm phủ phục Đại a ca, hận không thể đá thái tử xuống ngựa...... Nàng chắc chắn sẽ không để cảnh trong mộng tái diễn, để Dục Khánh Cung gặp nạn, để thái tử gặp nạn.

Ban đầu, hai nhà Tào Lý hoàn toàn nghiêng về thái tử, qua lại mật thiết với Hách Xá Lí thị. Tác Ngạch Đồ cũng lợi dụng danh tiếng Đông Cung mà nhúng tay vào Giang Nam, sau đó đối chọi với Minh Châu gay gắt, chỗ nào cũng cần bạc, về phần bạc này tới từ đâu thì khỏi phải nói; Sau khi Minh Châu ngã, dệt phủ cũng không tiếc mà đem hết ngân lượng hiếu kính cho thái tử, vô tình tạo ra khoảng thiếu hụt cực lớn, đến một ngày, khi triều đình cần giúp, ngay cả một phần bạc Tào phủ cũng lấy không ra, đành phải dâng sổ con thỉnh tội, lúc này khiến cho Hoàng Thượng giận tím mặt.

Sau khi phái người điều tra, mọi người mới phát hiện ra mấy chục vạn lượng bạc đều đổ vào Dục Khánh Cung của thái tử, từ đó, vết rách của tình phụ tử lại như bị rạch mạnh thêm một đao, vốn đã lung lay nay lại càng thêm sắp đổ.

Cho dù trong đó có bất kỳ ẩn tình gì hay không, thì tham ô bạc của quan viên chính là tội lớn, việc đó khiến Hoàng Thượng càng thêm thất vọng với thái tử. Năm 42, Tác Ngạch Đồ bị buộc tội danh "tội nhân lớn nhất của triều đại" mà giam vào ngục; Năm 47, trong một lần đi vi hành bên ngoài, Thập Bát a ca do Mật quý nhân Vương thị sinh bị bệnh rồi chết non, Hoàng Thượng tức giận mắng thái tử bất hiếu vì "không một chút thương tiếc đệ đệ", sau khi hồi kinh, hắn liền đau đớn mà đọc lên chiếu thư phế thái tử.

Điều buồn cười chính là, tuy thái tử bị phế, nhưng Tào gia và Lý gia vẫn êm đẹp mà thay vạn tuế trấn thủ Giang Nam, không một chút liên lụy.

Năm nào bọn họ cũng dâng tấu nói thiếu hụt, muốn mượn bạc trong quốc khố, Hoàng Thượng cũng mở một con mắt nhắm một con mắt chấp thuận. Lúc sau, bọn họ lại đầu quân sang Bát a ca Dận Tự, ngầm tặng rất nhiều mỹ nhân vào Liêm Thân Vương phủ, vì có Giang Nam phía sau, nên trợ lực của Bát a ca nhiều đếm không xuể, gây cho tân đế rất nhiều phiền toái.

Theo Vân Tú, thánh quyến của Tào thị và Lý thị, có khi còn nhiều hơn cả mấy năm được sủng nhất hậu cung của nàng.

Lúc Hoàng Thượng còn sống, không có ai dám động đến bọn họ, nhưng sau đó thì sao?

Cây đổ thì bầy khỉ tan, tân đế hạ chỉ xét nhà, từ đó hai nhà không còn hào phú như những năm đó nữa, nghèo đến không xu dính túi, khiến người ta thổn thức đến cỡ naod a.

Mà nói đi cũng phải nói lại, trong mộng, bọn họ cũng chính là túi tiền của Dận Nhưng. Nếu không thể lấy tiền của người khác mà hưởng lạc, vậy đổi cách đi, một lần làm cả đời hưởng, đỡ cho đến lúc thái tử đăng cơ thì quốc khố lại trống không, quá tổn hại mặt mũi của Đại Thanh.

Vân Tú nhìn mấy món men xanh trên tủ sứ với ánh mắt vô cùng ôn nhu, giống như đang nhìn một con gà mái đẻ trứng vàng, nói cho thái tử nghe một đạo lý khá quặt quẹo: "Hoàng Thượng bồi dưỡng bọn họ, không phải đều để ngày sau cho ngươi dùng sao. Sao không học theo Tứ đệ ngươi......"

"Nghi mẫu phi nói đúng, cô gia đã hiểu, chắc chắn sẽ không phụ sự tính toán của Hoàng A Mã." Thái tử nếu như được giác ngộ, đôi mắt càng sáng lấp lánh, hắn quay đầu nhìn bốn phía, có cảm giác ảo ảo như một bước lên mây.

Đột nhiên nghe được hai chữ Tứ đệ, hắn liền có chút mờ mịt: "Tứ đệ? Tứ đệ làm sao cơ?"

"...... Không sao, là bổn cung nói nhầm thôi." Vân Tú nhẹ nhàng ho một cái, nhấp môi cười nói, "Còn nửa tháng nữa là đội ngũ bên đường thủy cập bến rồi, không biết Lão Tổ Tông và Thái Hậu chơi đến đâu rồi, có vui không nhỉ?"

Dọc theo đường sông, đội thuyền đi rất là vững vàng.

Chưa đến mùa hạ, sông nước mùa xuân ấm áp nhẹ nhàng, đừng nói là Thái Hoàng Thái Hậu, ngay cả Thái Hậu cũng cảm thấy mới lạ, vì đây là lần đầu cả hai đến Giang Nam.

Nếu hỏi tới cảm nhận của hai vị thái hậu trong mấy ngày qua, thì tất cả đều rất tốt, phải nói là cực kỳ tốt, phong cảnh núi non đẹp, bờ biển cũng đẹp, kịch tuồng cũng hay, không chỗ nào mà hai người thấy không thích. Thử so sánh một phen, thì suốt ngày ngốc ở Từ Ninh Cung quả thật khiến người ta muốn bệnh, nhàm chán không vui tí nào.

Tâm tình tốt tự nhiên thân thể cũng tốt theo, ngay cả chứng say tàu cũng không có, dù chỉ mới qua một hai ngày, nhưng tươi cười trên mặt Thái Hoàng Thái Hậu nhiều hẳn ra, dường như trẻ lại rất nhiều tuổi.

Tô Ma Lạt Cô thấy vậy, trong lòng cao hứng không thôi, thầm nghĩ may mà Vạn Tuế Gia dụ được chủ tử đi, khiến tinh thần Lão Tổ Tông càng thêm mạnh khỏe, nếu bỏ lỡ chuyến đi này, có khi sẽ phải tiếc nuối.

Tuy vui thì có vui, nhưng Thái Hoàng Thái Hậu vẫn lo cho đoàn người Hoàng Đế tại Giang Ninh, vì thế thỉnh thoảng liền có người đến truyền lại lời của Khang Hi cho nàng để nàng an tâm. Hôm nay, Thái Hoàng Thái Hậu vui tươi hớn hở mà mở ra một phong thơ, sau khi đọc kỹ một lúc lâu, nàng vừa vui vừa rầu, tươi cười dần tắt ngúm, khiến không khí cũng có chút trầm hẳn đi.

"Hoàng Mẫu phi?" Thái Hậu khẽ lên tiếng.

"Là thư do chính Bảo Thành viết, để ai gia đọc cho ngươi nghe......" Thái Hoàng Thái Hậu dừng một chút, sau đó thuật lại tất cả chuyện phát sinh ở dệt phủ cho Thái Hậu theo ngòi bút mà thái tử miêu tả.

...... Nghi Quý Phi có thai?

Thái Hậu còn chưa kịp vui sướng, liền bị tin tức Vân Tú ngất làm cho hoảng hồn. Đợi nghe hết đầu đuôi, sau một lúc lâu, nàng run rẩy tay mà nói: "Hoang đường, hoang đường. Đi vi hành vốn đã mệt nhọc rồi, này, lỡ mà có chuyện gì, long thai suýt là không giữ được a. Không ngờ Tào gia lại dám làm như thế! Hoàng Mẫu phi, hiến mỹ nhân thì hiến mỹ nhân, nhưng ngài nhìn xem, bọn họ thật sự quá làm càn......"

Chuyện của Vương thị sau khi trải qua mấy lời "thêm mắm dặm muối" của thái tử, liền truyền tới tai hai vị thái hậu.

Đúng vậy, hoàng tử công chúa trong cung vô cùng quý giá, nếu lỡ để xảy ra chuyện gì, thì sao mà kịp hối hận?

Người Mãn coi trọng nhiều con nhiều phúc, càng miễn bàn người mang thai lại còn là Nghi Quý Phi. Chỉ cần nàng không làm ra lỗi lầm gì nghiêm trọng, thì Thái Hoàng Thái Hậu đều sẽ che chở chặt chẽ, hiện giờ, người mà Tào thị và Lý thị muốn hiến vậy mà lại là nữ tử người Hán, đã vậy còn suýt gây ra hậu quả không lường, điều này đúng là khiến người ta tức giận.

Nàng còn ở đây, thế mà đã muốn phá vỡ quy củ hậu cung. Tính dẫn Hoàng Đế rẽ sang lối khác sao, Tào Tỉ và Lý Húc tính cái gì thế?!

Thái Hậu càng nói, sắc mặt Thái Hoàng Thái Hậu càng thêm thâm trầm, một lát sau mới đè nén tức giận rồi trách mắng: "Bọn họ được lắm. Nữ nhân Tào gia hồ đồ, thế nhưng nam nhân cũng không thèm cản lại. Cả đám a dua nhau, mạo phạm chủ tử, nếu Hoàng Đế không xuống tay được, thì ai gia xuống......"

Cung nhân hầu hạ quỳ đầy ra mà kêu: "Lão Tổ Tông bớt giận, Lão Tổ Tông bớt giận!"

"Hoàng Mẫu phi nói đúng, ngài nên ra mặt chỉnh đốn lại mới được. Cách làm này của Quý Phi rất vừa lòng ta," Thái Hậu vội vàng thuận khí cho Lão Tổ Tông, ngay sau đó nhíu mày nói, "Nhưng vẫn còn quá nhân từ."

Nhớ tới nữ tử người Hán yêu kiều nhu nhược, mềm mại như cành liễu kia, Thái Hậu liền nhớ lại Đổng Ngạc thị năm đó độc sủng cả hậu cung. Cầm kỳ thi họa không gì không biết...... Nàng ta đầu thai vào đây à, sao dữ dội hệt như Vương thị vậy?

Nếu nàng ta mà vào cung, chắc nàng dị ứng chết mất.

Tào gia sao, một chút cũng không để nàng và Lão Tổ Tông vào mắt!

Đến ngày hai vị thái hậu giá lâm, dệt phủ liền nghênh đón mưa rền gió dữ.

Nghe nói Tào Tỉ còn chưa khỏe, Thái Hoàng Thái Hậu cũng khá ngạc nhiên, nhưng rồi cũng cho bà vú và trọng thần tâm phúc của Hoàng Đế chút thể diện, không có nổi bão ở trước cửa, mà êm đềm để lão phu nhân dẫn nàng vào.

"Quý Phi mang thai, ngươi nhớ phải bớt chút thời giờ mà chăm sóc nàng, kêu thiện phòng làm nhiều món đa dạng chút......" Bên kia, chẳng thèm để ý mấy người Tào phủ đang giật mình đến mức nào, Thái Hậu kéo tay Khang Hi dặn dò đủ kiểu, "Không được lơ là cháu trai cháu gái của ai gia đâu đấy."

Sau đó hai vị thái hậu đến một nơi gọi là Nam Uyển để nghỉ ngơi, đợi chỉnh đốn xong một hồi, Tô Ma Lạt Cô liền đến bẩm báo: "Lão Tổ Tông, Thái Hậu, Tôn thị dẫn tất cả nữ quyến tới, nói muốn dập đầu thỉnh an ngài."

Vị ma ma Tôn thị này cũng là do Thái Hoàng Thái Hậu tự mình chọn lựa. Năm đó, Tôn thị tận lực chăm sóc Hoàng Đế, chu đáo không chỗ nào có thể chê, đến phiên Tào Dần làm thư đồng, lòng trung thành với Hoàng Đế cũng là tuyệt đối, cho nên dù đã nhiều năm như vậy nhưng nàng vẫn mắt nhắm mắt mở, chưa bao giờ ý kiến việc Hoàng Đế sủng ái Tào gia, cho Tào gia cực nhiều ân sủng.

Tóm lại, vẫn là câu nói kia.

Dã tâm quá lớn.

[Editor: Bánh Tai Heo - truyenwiki1.com: banhtaiheo - Wp: banhtaiheoHElachanai.wordpress.com]

Ánh mắt Thái Hoàng Thái Hậu ẩn chứa uy nghiêm quá mãnh liệt, khiến các nàng kính sợ không thôi, chút tâm tư nhỏ cũng không dám có.

Dù lão phu nhân tự tin với thân phận nhũ mẫu, nhưng có cho bạc cũng không dám làm càn trước mặt nàng, câu nào câu nấy đều tự xưng lão nô, cụp mi rũ mắt, tư thái cung kính thận trọng.

Thần sắc Thái Hoàng Thái Hậu nhàn nhạt, tầm mắt đảo qua một đám nữ quyến, bỗng nhiên nói: "Tôn thị, ngươi cũng biết tội rồi chứ?"

Lời này vừa ra, khiến ai nấy đều im như ve sầu mùa đông!

Cha chồng tức giận đến mức ốm đau trên giường, phu quân thì lãnh đạm, không còn ôn nhu săn sóc nàng như trước, ngay cả bà mẫu luôn luôn thích nàng cũng thay đổi 180 độ...... Mấy ngày nay, Lý thị ôm nhi tử rơi lệ không ngừng, nhưng hối hận thì đã muộn.

Dần dần, nàng cũng tỉnh ngộ, Vương thị! Nàng quyết tâm không để tiện tì Vương thị kia được sủng.

Vì lấy lại trái tim của Tào Dần, mà biện pháp gì nàng cũng dùng hết, còn càng trở nên ôn nhu nũng nịu hơn. Cạnh đó, nàng sắp xếp cho Vương thị ở tại nhĩ phòng trong thiên viện, cho người canh chừng mọi lúc, đảm bảo nàng ta không thể ra khỏi sân.

Còn chỗ Vân Cầm, Lý thị không dám đánh bàn tính gì nữa.

Không ngờ, ác mộng nhiều ngày trước lại tái hiện, Thái Hoàng Thái Hậu muốn hỏi tội bà mẫu!

Hai chân Lý thị mềm nhũn, tiếp theo có phải liền đến lượt nàng không?

Phía trên đại đường, Thái Hoàng Thái Hậu không lưu tình mà răn dạy: "...... Ỷ vào thân phận nhũ mẫu mà nhúng tay vào những thứ không nên, ai cho ngươi lá gan đó? Nếu ai gia không còn nữa, có phải ngươi muốn tự cho mình là nương của Hoàng Đế luôn hay không?"

Lời này...... Quá mức kinh người.

Cả người lão phu nhân phát run, sắc mặt trắng bệch, rốt cuộc cũng không màng thể diện, liên tục dập đầu: "Lão Tổ Tông thứ tội! Mong Lão Tổ Tông minh giám, suy nghĩ đại nghịch bất đạo này, lão nô có chết cũng không dám có!"

"Ngươi già rồi nên hồ đồ a. Dám dâng cả nữ tử người Hán," Thái Hoàng Thái Hậu liếc sang đại phu nhân Lý thị mặt cắt không còn giọt máu, chậm rãi nói, "Không tuân theo quy củ tổ tông, cho dù ai gia có muốn đánh chết ngươi, thì Tào Tỉ cũng không thể nói nửa chữ."

Lão phu nhân cảm thấy lạnh cả người, nàng biết, Thái Hoàng Thái Hậu không hề nói quá.

Lúc này, mấy lời xin tha đều không dùng được, lão phu nhân nằm sấp trên mặt đất, cơn sợ hãi vờn quanh, hàm răng đá vào nhau lập cập, sau một lúc lâu mới nói nổi câu: "Lão nô...... cầu Lão Tổ Tông khai ân......"

Toàn bộ nữ quyến trong phủ hoa dung thất sắc, Lý thị rốt cuộc cũng không chống nổi, nhẹ nhàng ngã trên mặt đất.

Thái Hoàng Thái Hậu cười lạnh một tiếng, cũng không đoái hoài nàng, tiếp tục nói: "Ai gia thấy ngươi tuổi lớn, quỳ hai canh giờ trước cửa là được rồi. Đi hết đi."

Ai cũng không nghĩ rằng Lý thị lại tránh được một kiếp, ngược lại người bị nạn là lão thái quân được mọi người tôn kính, khiến uy tín nàng mất hết, thể diện cũng bị rút sạch không còn cái gì.

Tôn thị quỳ đủ hai canh giờ, sau đó liền được Thái Hoàng Thái Hậu gọi đại phu đến chẩn trị, hắn nói lão thái quân bị nhiễm phong hàn, cần phải nghỉ ngơi thật tốt.

Dâu trưởng Lý thị cũng ốm đau trên giường, khiến cho việc ai chưởng quản nội trợ trong phủ liền nổi lên một vòng tranh đấu.

"Ai gia để nàng bảo dưỡng tuổi thọ thật tốt, không cần làm lụng vất vả." Thái Hoàng Thái Hậu khẽ mỉm cười, vỗ vỗ tay Vân Tú, quan tâm nói, "Thái y đã xem mạch chưa? Thai như thế nào? Gần đây ăn uống tốt không? Hoàng Đế cũng thật là, khiến ngươi chịu khổ......"

"Thần thiếp không khổ." Vân Tú đỏ mặt, lời sắp nói liền bị Khang Hi vừa lúc đến thỉnh an nghe rõ không sót chữ nào, "Trước có Hoàng Thượng đối tốt, sau có Lão Tổ Tông ra mặt cho thần thiếp, thần thiếp...... cam tâm tình nguyện."

Cam tâm tình nguyện?

Cam tâm tình nguyện sao!

Đột nhiên, trong lòng Hoàng Đế ê ẩm mềm mại, không hiểu sao mà dâng lên một trận vui sướng, đứng bất động, ngốc lăng tại chỗ.

Lương Cửu công công vừa ê răng vừa cao hứng, nhỏ giọng kêu câu: "Vạn Tuế Gia?"

Thái Hoàng Thái Hậu nghe, ha ha nở nụ cười, kéo Vân Tú qua, hiền hoà nói: "Nhìn ngươi sướng chưa kìa. Ai gia mệt rồi, cũng nên nghỉ ngơi, để Quý Phi bồi ngươi đi."

Nghe vậy, mặt Vân Tú càng thêm đỏ rực, Khang Hi nhìn liền thấy mỹ mãn, ho nhẹ một tiếng, sờ sờ cái mũi: "Tôn nhi cung tiễn Hoàng Mã Ma."

Trong chớp mắt, cõi lòng nhộn nhạo, bên trong lâm viên xanh um tươi tốt tại Giang Nam này chỉ còn lại Hoàng Đế cùng Quý Phi.

"Tú Tú rất cam tâm tình nguyện sao?"

Vân Tú không đáp, im lặng một lát, cười rồi hỏi ngược lại: "Hoàng Thượng đang hoài nghi độ thật tình của thần thiếp à?"

Không đợi Hoàng Đế nói, nàng nhẹ nhàng cất lời: "Sau khi trải qua chuyện của Vương thị, thần thiếp cũng không còn hoài nghi lòng dạ của Hoàng Thượng nữa."

Lời này, đúng là sự thật.

Hắn muốn cho, nàng sẽ nhận, không có gì gượng ép cả.

Vì địa vị Quý Thái phi tương lai, cũng vì quãng đời còn lại có thể tự tại mà sống, nàng sẽ nắm chặt đồ vật trước mắt.

Mặc dù chỉ là lời nói dối ngắn ngủi, nhưng không phải cũng sẽ khiến Hoàng Thượng áy náy sao?

Vân Tú quay đầu, mắt đào hoa nhẹ nhàng nâng lên, chần chờ mà nhìn thẳng vào khuôn mặt Khang Hi, từng bước ép sát: "Nếu ta không phụ Hoàng Thượng, vậy Hoàng Thượng có phụ ta không?"

Trong lúc nhất thời, mọi thanh âm đều im bặt, chỉ có tiếng xào xạc của lá xanh.

Giọng nói Hoàng Đế hiếm khi có chút khẩn trương.

"Trẫm......"

Đôi mắt nàng rực rỡ lấp lánh, đong đầy chờ đợi, sao hắn có thể khiến nàng thương tâm?

"Vua không nói đùa," thanh âm hắn rất thấp, cũng thực trầm, "Ta sẽ không phụ nàng."

Vân Tú rũ mắt, lộ ra nụ cười nhẹ, sau một lúc lâu, nàng liền đến nói nhỏ bên tai hắn: "Ta nhớ kỹ."

-----

Đôi lời editor:

Từ chương này, mình sẽ đổi lại cách gọi chung của con gái vua, từ 'cách cách', chuyển sang 'công chúa' nha mọi người.

Vì 'cách cách' không chỉ dùng để gọi mỗi công chúa, mà còn là danh xưng chung để gọi các vị nữ tử quyền quý khác, sau này truyện sẽ xuất hiện rất nhiều vị cách cách, nên mình sẽ thay đổi cách gọi từ đây để dễ phân biệt hơn khi mọi người đọc truyện nha.

[EDITING] Sủng Phi Bãi Công Hằng Ngày (Mãn Thanh) - Trầm Ổ - Chương 103


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.