Sủng Phi Bãi Công Hằng Ngày

Chương 105



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Bánh Tai Heo

Wattpad: banhtaiheo

Wp: banhtaiheohelachanai.wordpress.com

-----

Dận Đường vừa nghe tiếng gọi Cửu đệ nhẹ nhàng sâu lắng, liền như ban ngày ban mặt mà nhìn thấy quỷ.

Thập a ca đang trèo lên cao cũng khựng lại, lông tơ đột nhiên dựng ngược, ba chân bốn cẳng nhảy lại xuống dưới, cẩn thận quay đầu nhìn lại; Cửu a ca đang đứng trên núi giả bị hù một phen, lập tức ngã ngược ra sau, lộp bộp vài tiếng......

Tiểu Cẩu Tử nhào tới, tiếng quát tháo thê lương cắt qua chân trời: "Gia ơi!"

Dận Đường rên một tiếng, thầm hô thất sách, nhắm hai mắt ôm đầu ngã vào trong bụi cỏ.

Vốn tưởng rằng phải bị bê đến Thái Y Viện, ai ngờ dưới mông được đỡ bởi một thứ gì đó mềm mại, hắn duỗi tay sờ, cảm thấy rất ấm áp.

"Gia," Nửa cái mạng của Tiểu Cẩu Tử như bay mất rồi, thật vất vả mới lên tiếng được, hắn yếu ớt mà phun ra mấy chữ, "Đừng, đừng chiếm tiện nghi của nô tài......"

Dận Đường cúi đầu nhìn, lập tức thấy chỗ tay mình đang bóp chính là trên mông của cẩu nô tài, sắc mặt tức khắc xanh mét, cơm tối hôm qua ăn cũng muốn nhổ hết ra.

Nhưng nhớ lại cẩu nô tài này có ân cứu mạng, nên hắn phải cố gắng kiềm chế để mình không nói ra câu "Người đâu, kéo xuống đi", quả đào a quả đào, hắn lấy một lọ thuốc dán từ trong vạt áo ra rồi để trên mặt đất, sau đó lửa giận bốc lên hừng hực, chĩa vào đầu sỏ gây tội cách đó không xa.

Sau khi thấy rõ người tới, mặt bánh bao của Dận Đường cứng đờ, lửa giận căng tràn tức khắc mất tăm hơi: "Đại, đại tẩu."

Đều nói trưởng tẩu như mẹ, nên bất luận có uy quyền thế nào, thì đối với Đại phúc tấn, bọn họ làm đệ đệ nhưng vẫn luôn kính trọng nàng.

Nếu hỏi tới ai giỏi giang nội trợ là một thê tử đúng nghĩa nhất, thì người đầu tiên hiện lên trong đầu hắn là Thái Tử Phi, còn người thứ hai chính là Đại phúc tấn.

Nhị tẩu sao, đối nhân xử thế không chê vào đâu được, nhìn đâu cũng thấy chữ "hiền thục", phải nói rằng nàng trợ giúp Nhị ca rất nhiều, nhưng mà hai phu thê bọn hắn cao lắm cũng chỉ là tôn trọng nhau như khách, không có quá nhiều cảm xúc.

Đại tẩu thì không giống vậy, mấy cục diện rối rắm của Đại ca còn không phải toàn để nàng xử lí sao?

Lão đại đấu đá lung tung, nàng ở phía sau dọn dẹp, còn sinh hài tử cho hắn. Vì kéo dài hương khói mà sinh Hoằng Dục, cuối cùng thân mình cũng hỏng, cả cái mạng cũng đi theo.

Dận Đường vẫn nhớ rõ, không bao lâu sau khi Đại ca bị lão gia tử tống giam, thì đại tẩu liền đi, ngày ấy, trong Trực Quận Vương phủ tiếng khóc rung trời làm người nghe chua xót.

Tới cả Bát ca cũng nói, lão gia tử đã chọn cho Đại ca một phúc tấn quá tốt.

Phu thê yêu thương hợp ý nhau, đáng tiếc kết cục lại vậy, ai mà không thổn thức?

Đâu giống phúc tấn Đổng Ngạc thị nhà mình, hừ hừ, cái bà nương xui xẻo đó!

...... Thôi ngưng, không nghĩ nữa.

Nghĩ đến đây, Cửu a ca phục hồi tinh thần lại, lộ ra một nụ cười ngoan ngoãn, tiến lên hành lễ đầy quy củ: "Là đệ đệ sai, có làm đại tẩu và tiểu chất nữ sợ không?"

Trơ mắt nhìn Dận Đường lăn xuống dưới, mấy thái giám cung nữ xung quanh hồn phi phách tán, Đại phúc tấn cũng nín thở, kém chút là ngã trên mặt đất.

Nàng cũng không chú ý câu "Tiểu chất nữ" kia, chỉ thấy hắn đứng đó mà không bị thương, liền run rẩy buông thõng tay, xem xét khắp người hắn một lần, sau lúc lâu mới thở phào nhẹ nhõm, "Còn tốt, còn tốt lắm. Là tẩu tử sai, tẩu tử không nên lên tiếng...... Nhưng leo lên đó quá nguy hiểm đi, Nghi Quý Phi nương nương mà biết thì sẽ lo lắng như thế nào hả!"

Dận Ngã vội vàng chạy tới, quăng cho Cửu ca một ánh mắt xem thường, cái gì mà tiểu chất nữ, ngươi nói hố rồi!

"Đại tẩu, Cửu ca da dày thịt béo, hắn có rớt cũng chả sao." Hắn cười hắc hắc, gương mặt tròn trịa cũng bật cười, "Với lại, Nghi mẫu phi cũng sẽ không đau lòng......"

Thấy mình sắp bị vạch trần, Dận Đường dẫm mạnh một cái vào chân hắn, chỉ nghe "Ngao" một tiếng, Dận Ngã liền há mồm không nói.

"Thập đệ cũng thật là, hành động nguy hiểm như vậy, sao lại không nghe khuyên bảo hả?" Hai hài tử 6 tuổi mở to đôi mắt vô tội, một người tái mét một người trắng nõn đáng yêu, Đại phúc tấn đi từ cảm động đến hoảng hồn, kìm không được mà tận tình khuyên bảo, "Tẩu tử sẽ cho người đưa các ngươi hồi cung, việc hôm nay cũng phải nói với hai vị Quý mẫu phi một tiếng."

"Đại tẩu, không cần......"

"Cái gì không cần? Phúc tấn, ngươi ngắm hoa gì ở chỗ này thế?" Từ phía xa liền truyền đến âm thanh hỏi chuyện cực kỳ có lực của Đại a ca.

Trông bộ dạng Dận Thì, chững chạc anh tuấn bất phàm, thân hình cao lớn, đúng là một mỹ nam tử.

Đại phúc tấn dừng lại, vừa định lộ ra thần thái dịu dàng, rồi lại nghĩ tới mấy lời Huệ phi nói lúc sáng, liền nhẹ thở dài, dưới đáy lòng cười lạnh.

Đột nhiên nhìn thấy động tác xem thường Đại a ca của Cửu đệ và Thập đệ, nàng khẽ buồn cười!

Mà dường như bọn hắn cũng đã nói ra tiếng lòng của nàng a.

Đối với Dận Đường và Dận Ngã, Đại phúc tấn càng thêm yêu thích, nghĩ thầm, vẫn là hai vị Quý mẫu phi nuôi dạy hài tử tốt nhất. Nàng xoay đầu, khẽ mỉm cười nhu mì: "Gia, ta đang ngắm cúc cùng Cửu đệ và Thập đệ đây."

Vốn Đại a ca còn đang tươi cười đầy mặt, nghe xong sắc mặt liền trầm xuống, tiếp đến thì xanh mét, khó chịu như ăn phải ruồi.

Hai tiểu quỷ này, sinh ra cứ như đối nghịch với hắn. Có đợt bọn hắn ' vô tình ' vào viện của hắn, rồi tiện tay bắt luôn con ngựa con mà hắn tỉ mỉ chọn lựa, có lần còn vào thư phòng mà trộm giấu sách luận của hắn, làm Hoàng A Mã tức giận mà răn dạy hắn!

Chuyện quá mức nhất chính là bọn hắn trêu chọc cô dâu chú rễ ngày hắn thành thân, ai cũng đi hết rồi, chỉ còn mỗi hai người bọn hắn ngồi xổm nghe lén! Nếu không phải thiện phòng đến đưa đồ ăn vừa lúc phát hiện, thì thể diện của hắn để ở đâu đây?

Tức một chỗ là bọn hắn đều do hai Quý Phi sinh ra, đánh không được mắng không xong, cáo trạng thì không có chứng cứ, Dận Thì chỉ phải nghiến răng nghiến lợi cho qua.

Tâm địa Dận Nhưng này thật đen tối, cưỡi ngựa bắn cung không bằng hắn, liền phái phe cánh đến quấy rầy. Nghĩ đến đây, Đại a ca liếc mắt nhìn bọn đệ đệ chỉ cao hơn đầu gối của hắn, ngoài cười nhưng trong không cười: "Phúc tấn, ngươi đang có mang, lỡ như bị va chạm, tội này không kẻ nào gánh nổi...... còn hoa này, để gia ngắm với ngươi."

Đại phúc tấn lắp bắp kinh hãi, rồi sau đó không cười nổi nữa, "Gia, ngươi đang nói cái gì thế?"

Mấy ấu đệ chỉ mới 6 tuổi, sao hắn lại phải khắc nghiệt đến vậy?

Trước khi vào cung, nàng có nghe mang máng rằng Duyên Hi Cung bất hòa với Dực Khôn Cung. Nhưng cái "Bất hòa" này, sao có thể kéo lên đầu cả thế hệ sau?

Đây vẫn là lần đầu nàng gần gũi như vậy cùng Cửu đệ và Thập đệ đó.

[Editor: Bánh Tai Heo - truyenwiki1.com: banhtaiheo - Wp: banhtaiheoHElachanai.wordpress.com]

......

Hừ, cái nụ cười giả tạo này thật xấu, thể hiện cho ai xem hả?

Dận Đường mịt mờ liếc mắt với Dận Nga, hai người vô cùng ăn ý mà tràn nước mắt, lại vô cùng ăn ý mà vươn tay nhỏ, kéo kéo ống tay áo của Đại phúc tấn.

Thập a ca sợ hãi mà kêu lên: "Đại tẩu."

Cửu a ca khổ sở gục đầu xuống: "Đại ca chán ghét chúng ta, vậy ta sẽ không gây phiền toái cho đại tẩu nữa......"

Nhìn ánh mắt Đại a ca như muốn phun ra lửa, Đại phúc tấn mím môi, thái độ lãnh đạm nói: "Không ngắm nữa, gia cứ tự nhiên đi!"

Nửa canh giờ sau.

Dận Đường nhón chân, đang chuẩn bị lén lút trèo ra Dực Khôn Cung, đột nhiên nghe vang lên một tiếng nói sạch sẽ: "Đứng lại."

Thái tử mặc triều bào sắc vàng, đã không còn sự non nớt như khi còn nhỏ. Năm nay hắn vừa mới mười sáu, dáng người cứng cỏi, mặt tuấn tú tựa ngọc điêu khắc thành, nhưng khuôn mặt tuấn tú đó hiện tại lại đang nhìn chằm chằm hắn.

"Quần áo lộn xộn, dính toàn cỏ." Tỉ mỉ đánh giá một phen, thái tử ôn hòa hỏi, "Nói đi, lại đi gây rối ở đâu với tiểu Thập à?"

"......" Chữ "lại" này dùng nghe đúng gớm nhỉ.

Dận Đường không nói lời nào, giả làm người câm nhìn lên trời cao, thái tử cũng không ép hắn, chỉ hơi hơi mỉm cười: "Tứ đệ mới vừa luyện xong một quyển bảng chữ mẫu, gần đây cũng rảnh rỗi......"

"Nhị ca, đệ đệ vừa đi giáo huấn Đại ca để xả giận cho Nhị ca đó!" Không đợi thái tử nói xong, sắc mặt Dận Đường đột biến, vội vàng khai thật, gấp như lửa cháy tới mông, âm thanh non nớt khẽ nói, "Đại tẩu lạnh lùng trừng mắt, chậc chậc chậc, mặt mũi của hắn mất hết không còn tí gì."

Nói xong lời cuối cùng, Dận Đường cũng không hề có cảm giác chột dạ, chỉ cảm thấy toàn thân thư thái, suиɠ sướиɠ chờ đợi Nhị ca khích lệ.

Hắn trộm nghĩ, sau đó hắn còn trốn được tỳ nữ mà đại tẩu phái để dẫn hắn về, cũng chỉ có gia mới có thể thông minh được vậy a.

Nghe xong, thái tử trầm mặc một lúc lâu rồi hỏi hắn: "Muốn đi thỉnh an Nghi mẫu phi với cô gia không?"

"Đã đến tuổi đi học rồi, sao có thể dính nương mãi được?" Dận Đường tỏ vẻ đạo lý, khẽ xoay mũi chân, xoay người tính trốn, "Ta về A Ca Sở đọc sách thôi."

Thái tử thoáng nhìn thấy động tác nhỏ của hắn, thầm nhướng mày, rồi cũng thuận theo, nhân từ mà thả hắn một con ngựa: "Vậy ngươi đi đi."

Hà Trụ Nhi há miệng thở dốc, nhiều lần muốn nói lại thôi.

Thái tử thờ ơ mà liếc hắn một cái, ánh mắt truyền đạt ra một câu: "Ngươi tính lắm miệng à?"

Hà Trụ Nhi không làm gì được, chỉ có thể thầm bi ai cho Cửu a ca.

Hôm nay là ngày nghỉ tắm gội của Thượng Thư Phòng, Thái Tử gia đã nhờ Tứ a ca từ sớm, kêu hắn đến giúp Cửu đệ tập viết.

Có lẽ sau khi về sân, Cửu gia sẽ nhìn thấy kinh hỉ...... đi?

"Tham kiến Nghi mẫu phi. Không biết Dận Tư đã dậy chưa?" Sau khi bất ngờ đến thỉnh an, thái tử cũng muốn hỏi han ấu đệ Thập Nhất a ca một chút.

"Canh giờ còn sớm, bổn cung cho hắn ngủ nhiều một lát." Vân Tú cười, vịn tay Đổng ma ma rồi ngồi xuống, "Cũng đang tuổi ham ngủ, ngay cả Hoàng A Mã ngươi cũng không nỡ gọi hắn dậy."

Quý Phi nói, ý cười tràn đầy mặt, thời gian dường như không hề lưu lại dấu vết trên khuôn mặt phù dung kia. Hàng mi cong dài, mắt đào hoa, mắt ngọc mày ngài, diễm sắc vẫn như lúc ban đầu, chỉ có nhiều hơn sự mềm mại nhu tình hơn lúc trước.

"Nghi mẫu phi, vừa rồi cô gia mới gặp tiểu Cửu......"

Vân Tú ngớ người, mày đẹp hơi hơi nhướng lên, đôi mắt tỏa ra hương vị sắc bén: "Lại gây họa gì rồi?"

"Cũng không gây rối gì, chỉ là bồi đại tẩu ngắm hoa." Thái tử nhẹ nhàng khụ một tiếng, rồi cười nói, "Giờ đã về A Ca Sở, chuyên tâm đọc sách rồi."

Chuyên tâm đọc sách á?

Nghe thái tử nói như vậy, cho dù Vân Tú vô cùng hoài nghi, nhưng lại không có dò hỏi tới cùng.

Chỉ là, Hỗn Thế Ma Vương Dận Đường kia mà cũng có lúc tĩnh tâm ngắm hoa hả, lại còn ngắm với phụ nữ đang có mang là Đại phúc tấn?!

Nàng tin mới là lạ?

Không đợi nàng hỏi, chỉ nghe thái tử buồn bã nói: "Nghi mẫu phi, cô gia muốn thành thân."

Trên bàn ăn, tay cầm đũa của Vân Tú run lên, trong lòng như vừa có gì rớt xuống tạo gợn sóng.

Bởi vì Nghi Quý Phi cho người đến mời, nên buổi trưa, Khang Hi liền giá lâm Dực Khôn Cung.

Lương Cửu công công nhanh nhẹn chỉ huy cung nhân vác theo đống tấu chương, hiện giờ, hắn đã vô cùng thuần thục quá trình này.

Trong kiệu, Hoàng Đế uy nghiêm cày càng mạnh sờ sờ cằm, hỏi hắn: "Ngươi nói xem, Quý Phi tìm trẫm thì có chuyện gì nhỉ?"

Lương tổng quản đã vượt qua biết bao khó khăn, mặt không đổi sắc mà trả lời: "Nô tài không biết, có lẽ Quý Phi nương nương nhớ ngài chăng."

Khang Hi ừ một tiếng, lập tức im miệng, khóe môi cong lên.

Ai ngờ khi hắn vừa đến, không hề có lời hỏi han, cũng không hề có lời mong nhớ, mà là ánh mắt sắc lẹm nhìn hắn, thốt ra câu hỏi hết sức dứt khoát gọn gàng: "Việc tuyển chọn Thái Tử Phi, không biết Hoàng Thượng đã tính khi nào làm chưa?"[EDITING] Sủng Phi Bãi Công Hằng Ngày (Mãn Thanh) - Trầm Ổ - Chương 105


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.