Sủng Phi Bãi Công Hằng Ngày

Chương 112



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Bánh Tai Heo

Wattpad: banhtaiheo

Wp: banhtaiheohelachanai.wordpress.com

-----

Hoàng thất ban ân điển, trừ việc ban thái y đi theo cho Thạch Văn Bỉnh, còn có thái giám tuyên chỉ từ ngự tiền, có lẽ khi bọn hắn đến đó sẽ có rất nhiều ' kinh hỉ '.

Nhớ lại cọc hôn sự bị kéo dài của thái tử cùng Qua Nhĩ Giai thị, Vân Tú than nhẹ một tiếng, đúng là ý trời trêu người.

Lúc Thạch Văn Bỉnh về kinh, không tới mấy ngày liền mất, mà cũng không biết có phải Tác Ngạch Đồ làm hay không. Nhưng dạo này, hắn thường nhắm vào Quách Lạc La thị, nhảy tưng tưng khiến người ta rất chướng mắt, cứ như việc Dận Nhưng xa cách Hách Xá Lí thị rồi thân cận với nàng là chuyện không thể tha thứ, phải dựa dẫm không xa lìa thúc tổ phụ là hắn mới đúng bài!

Sự kiên nhẫn của Hoàng Thượng xem ra cũng muốn khô kiệt.

Mắt đào hoa nhắm lại rồi mở ra, Vân Tú để tính toán trong lòng sang một bên. Nàng bị Hoàng Đế nắm lấy tay, đang muốn ngồi xuống gần hắn thì nghe được hai từ "nhạc phụ", nàng nhẹ nhàng cười ra tiếng: "Thái Tử gia và đích phúc tấn mà ngài chọn còn chưa gặp mặt đâu, ý chỉ tứ hôn còn chưa ra, mấy lời này vẫn còn sớm để nói lắm."

Dừng một chút, Vân Tú lại nói: "Gần đây có rất nhiều Vương phi, mệnh phụ dâng thẻ bài cầu kiến, nói tốt cho nữ nhi nhà khác, có lẽ các nàng đang nhắm vào hậu viện của Dận Nhưng a. Thái Hậu không quản mấy chuyện này, các nàng liền quấn lấy thần thiếp từ sớm đến tối, ngay cả tiểu Thập Nhất cũng cằn nhằn oán hận."

Mệnh phụ thì có thể bỏ qua, nhưng nữ quyến tông thất thì không làm ngơ được. Nhìn thấy dưới mắt Vân Tú hơi có quầng thâm, lại nghe tới mấy chữ "Tiểu Thập Nhất", Khang Hi ôm lấy nàng, lập tức dỗ dành: "Trẫm nhớ kỹ mà, sau khi đại hôn mới chọn người khác. Mệt cho ngươi rồi......"

Trong giọng điệu không hề có uy nghiêm của đế vương, cách sinh hoạt hệt như mấy nam nữ bình thường khác.

Thụy Châu lén lút lui ra ngoài, trong lòng xuất hiện suy nghĩ rất là đại nghịch bất đạo.

Nàng vui mừng mà nghĩ: Hiện giờ, thủ đoạn dỗ ngọt nương nương của Vạn Tuế Gia ngày càng cao thâm hơn a!

......

Cũng không biết Hoàng Thượng phân phó thế nào, mà sang ngày thứ hai, Dực Khôn Cung liền khôi phục lại sự thanh tịnh.

Mấy chuyện này, Nghi Quý Phi cũng không biết.

Ngay lúc sáng sớm, nương nương chủ vị của các cung như có hẹn trước, cùng lên kiệu đi đến Sướng Xuân Viên. Vân Tú chọn bộ trang phục phụ nữ Mãn Thanh màu đỏ tía, rồi sau đó tỉ mỉ trang điểm một phen, thấy Dận Tư ngủ ngon lành trong noãn các, nàng dặn dò cung nhân cẩn thận chăm sóc, đợi hắn tỉnh lại thì bảo làm phòng bếp nhỏ làm một chén cháo đậu xanh, nói không cho a ca ăn thịt dê nữa, ăn nhiều lại đau bụng.

Bà vú cười đáp ứng.

Công nhận tiểu chủ tử rất thích ăn thịt dê, lần nào ăn cũng ăn cả đống, Hoàng Thượng thương hắn, đưa hẳn ngự trù sang phòng bếp nhỏ của Dực Khôn Cung. Nhưng nương nương lo cho dạ dày hắn nên đều hạn chế, chỉ là lần nào cũng mềm lòng.

Đối với Vân Tú, Dận Tư là đứa nhỏ ngoan ngoãn vô cùng, miệng lại ngọt, không giống như Dận Đường hận không thể lật cả hoàng cung, vậy thì sao nàng có thể không mềm lòng?

Trước khi lên kiệu, nàng gọi tổng quản Trương Hữu Đức của Dực Khôn Cung đến hỏi chuyện, thản nhiên nói: "Tứ a ca dạy dỗ tiểu Cửu mấy ngày rồi?"

"Bẩm nương nương, được ba ngày."

"Thái Tử gia đã biết tin chưa?"

"Có lẽ là đã biết." Trương Hữu Đức đè thấp tiếng nói, "Hôm qua Thái Tử gia đến A Ca Sở, nhưng...... cả mặt của Tứ a ca cũng không gặp được."

Vân Tú kinh ngạc: "Người bổn cung phái đi canh chừng có lá gan lớn đến vậy sao?"

"Tô Bồi Thịnh nói cho nô tài, đây là lệnh cho chính miệng Vạn Tuế Gia ban xuống. Cho thị vệ thủ trước viện, ai đến cầu tình cũng sẽ ngăn lại, ngay cả thân phận của Thái Tử gia cũng không dùng được."

"......"

Vân Tú im lặng thật lâu, ngay sau đó thở dài: "A mã gì mà tàn nhẫn thế."

Nhưng trong giọng điệu lại hàm chứa ý cười.

Sướng Xuân Viên có non sông tươi đẹp, cảnh sắc vô biên, được Thái Hoàng Thái Hậu dặn dò, thái tử điện hạ vội vàng đi tới trong tâm tình có chút sầu não.

Tứ đệ khắc nghiệt với bản thân, cũng khắc nghiệt với người khác, đừng nói tới Cửu đệ còn gây ra họa lớn như thế. Bữa giờ, mỗi khi học xong, hắn đều bị Tứ đệ xách đi, ăn chung ngủ chung, sao Hoàng A Mã tàn nhẫn vậy, không sợ hắn trở ra mà không còn hình người sao?

Thái tử càng thêm lo lắng sốt ruột hơn.

Hà Trụ Nhi vừa thấy, thầm hô không ổn.

Hôm nay chính là ngày mà Thái Tử gia gặp Thái Tử Phi tương lai, Lương Đại tổng quản bên người Hoàng Thượng còn lặng lẽ nói với hắn, nói lỡ có chuyện gì không hay xảy ra thì hắn lãnh đủ.

Nhớ tới việc này, Hà Trụ Nhi liền thầm than khổ.

Tuy Tứ a ca đáng sợ, nhưng còn có thể ăn Cửu a ca chắc?

Hắn vội vàng khuyên nhủ: "Gia của ta ơi, Lão Tổ Tông, Thái Hậu còn có mấy vị nương nương đều đang chờ. Còn phía Cửu a ca, ngài thực sự không cần lo lắng, có Nghi Quý Phi nương nương, tất nhiên Tứ a ca sẽ có chừng mực! Đây còn không phải là Hoàng Thượng đang giúp hắn trưởng thành sao."

"Giúp hắn trưởng thành?" Thái tử buồn bã nói, "Tiểu Cửu mà trưởng thành nổi sao, vô ích thôi."

Khóe mắt Hà Trụ Nhi mơ hồ co giật.

Ngài chắc chắn là đang đau lòng cho Cửu a ca đó hả?

Nghe lời hắn chen vào, khiến tâm tình thái tử tốt hơn một chút, nhưng rất nhanh hắn liền trở nên có chút...... hồi hộp.

Qua Nhĩ Giai thị mà Hoàng A Mã chọn cho hắn, là cô nương như thế nào?

Trong điện ngồi đầy người, từng trận cười vui vang lên. Chỉ vì muốn thấy Thái Tử Phi mà Hoàng Thượng chọn, nên bọn họ không thể qua loa, các nương nương đều diện trang phục lộng lẫy, tô son điểm phấn xinh đẹp, coi như là thể hiện sự tôn trọng.

Có người tò mò có người ngờ vực, còn có người ngồi xuống mà ôm rất nhiều tâm tư, quốc mẫu tương lai mà xuất thân là Hán quân kỳ, vậy thì nàng có thể xuất sắc hơn mấy quý nữ gia tộc khác là bao?

Đến khi nhìn thấy người dìu Lão Tổ Tông bước ra, là một cô nương mặc y phục màu xanh của trời, nhìn một cái, ngay cả Huệ phi cũng chấn động, đột nhiên không nói nên lời.

Cô nương kia hơi rũ mắt, mặt trứng ngỗng, hàng mi cong, da thịt cực kỳ trắng nõn, tuy ngũ quan không cực kỳ xuất sắc, nhưng có thể nói là thanh nhã tú lệ. Mới mười lăm tuổi, vốn sẽ không hợp với y phục có màu này, vậy mà nàng lại có thể áp đảo xiêm y, không hề bị xiêm y nhấn chìm; Khuyên tai trân châu nhỏ trắng thuần, phối vào nhau trông vô cùng thích hợp.

Quanh thân nàng hiện lên mấy chữ "ổn", quy củ đúng mực không hiện ra lỗi nào, không hề có một chút nóng nảy.

Theo lý thuyết, nếu quá "ổn" thì sẽ quá già dặn, giống như cọc gỗ; Nhưng chữ "ổn" của nàng lại vừa vặn, không thừa không thiếu chút nào, đồng thời cũng không mất đi sự nhu mì của nữ nhi, khiến người ta nhìn liền thấy thân thiết, không hề có một tí ác cảm.

Ôn Quý Phi ngồi ở phía bên trái, trong lòng thầm khen: Cái khí độ này, cũng đủ để mọi người xem nhẹ dung mạo nàng. Nếu đặt cùng một chỗ với vị nương nương quy củ nhất ( chuyên chỉ Huệ phi ), sợ cũng không thua kém, có khi còn vượt trội hơn.

Trong đại điện liền yên tĩnh một cái chớp mắt.

Chỉ cần nhìn qua, ai cũng chắc chắn Qua Nhĩ Giai thị có thể đảm đương được mấy chữ quốc mẫu tương lai này!

Nhìn chung quanh một vòng, Thái Hoàng Thái Hậu tươi cười đầy mặt mà vỗ vỗ tay nàng, mà cũng vì bệnh tật quấn thân lâu ngày, nên có vẻ có chút cố hết sức.

Cô nương kia vội thay đổi một tư thế khác, đỡ Thái Hoàng Thái Hậu chậm rãi ngồi xuống, nhấp môi cười, nhẹ giọng hỏi: "Lão Tổ Tông, vậy đã thoải mái hơn chưa?"

Tiếng nói trơn nhẵn ôn nhu, không tính là yêu kiều ngọt ngào, nhưng nghe êm tai như nước, làm người nghe rất thoải mái.

Nhìn ý cười trên mặt Thái Hoàng Thái Hậu, trong lòng các phi tần đều có quyết định.

Có người liền cảm thán, không hổ là người Hoàng Thượng chọn trong cả vạn người.

Thái Hoàng Thái Hậu cười tủm tỉm, ánh mắt từ ái, làm như khôi phục tinh thần kiên cường: "Thoải mái, thoải mái hơn nhiều. Tĩnh Sơ, mau thỉnh an các vị nương nương đi, có vẻ các nàng chờ không kịp rồi."

Tĩnh Sơ nghe vậy, nhẹ giọng đáp vâng, sau đó thỉnh an các nương nương theo thứ tự.

Cũng không biết có ý gì, mà Bình tần xin Lương tần và Tĩnh tần cho mình ngồi ghế trên, làm loạn thứ tự sắc phong ban đầu. Ai ngờ Qua Nhĩ Giai thị lại gọi đúng phong hào của nàng, không hề mắc sai lầm, nhìn cách hành lễ, nhất cử nhất động đều như từ trong tranh bước ra.

Bên môi Vân Tú ngậm ý cười, đợi nàng thỉnh an xong, Vân Tú liền cởi chiếc vòng tay san hô hồng ngọc trên cổ tay xuống, ôn nhu nói: "Hài tử ngoan, trên người bổn cung cũng chỉ có thứ này là giá trị chút, ngươi cầm lấy chơi nhé."

Không đợi Tĩnh Sơ nói chuyện, Ôn Quý Phi liền liếc Vân Tú một cái, cười nói: "Giá trị chút à? Đừng nghe nàng nói bậy. Đây là Nghi Quý Phi thích ngươi đó, cứ việc nhận đi."

Khuôn mặt bình tĩnh của Tĩnh Sơ chậm rãi đỏ lên, rồi sau đó thoải mái hào phóng mà tiếp nhận, trân trọng mà đeo trên cổ tay: "Tạ Nghi Quý Phi nương nương thưởng."

Dáng vẻ như vậy, đúng là không chê vào đâu được, khiến cho nụ cười của Vân Tú càng thêm sâu hơn.

Trong mộng, vị Thái Tử Phi này trừ những lúc giao phó cung vụ cho nàng, thì cực ít lui tới. Nay thời thế đổi thay, hiện giờ nhìn thấy Qua Nhĩ Giai thị ngây ngô tận xương, nàng hơi hoảng hốt, trong đầu hiện lên rất nhiều cảnh tượng, cuối cùng hình ảnh dừng lại ở năm Khang Hi thứ 57.

Sau khi thái tử bị phế, đồng dạng Thái Tử Phi cũng bị phế, nàng trở thành phúc tấn của Lý Thân Vương, sau đó chết vì bệnh, bên Lễ Bộ không dám dâng tấu xin văn tế, chỉ có Hoàng Thượng cô đơn hạ ý chỉ, "Hậu táng nàng theo lễ nghi của Hoàng Thái Tử phi"......

Từ đầu đến cuối, Hoàng Thượng vẫn luôn yêu thích người con dâu này.

Sau khi phục hồi tinh thần, Vân Tú chỉ cảm thấy đầu mũi hơi chua xót, nhưng lại biến mất rất mau.

Nàng cười với Tĩnh Sơ, hiện giờ đúng là thời điểm tốt nhất, việc tiếc nuối trong mộng sẽ không xảy ra.

......

Mới vừa rồi khi đỡ Thái Hoàng Thái Hậu ra, Tĩnh Sơ liếc mắt một cái liền nhìn thấy Nghi Quý Phi.

Sự kinh diễm trong mắt còn chưa tan, trong đầu nàng liền hiện lên mấy lời dạy bảo của nương: "Trung hậu cung hiện nay không có chủ, cung quyền do Ôn Quý Phi chưởng quản, Nghi Quý Phi thì ngập trong thánh sủng. Có thể làm Thái Hoàng Thái Hậu nhìn với con mắt khác, lòng của Hoàng Thượng lại chục năm rồi không đổi thay; Thái Tử gia còn kêu nàng ' Nghi mẫu phi ', không thiếu thỉnh an dù chỉ một ngày, vậy thì sao nàng có thể cậy sủng mà kiêu, ngạo mạn ương ngạnh như lời đồn được! Ngươi cần phải tôn kính, tôn trọng phụng dưỡng nàng, không thể qua loa có lệ. Hiện giờ nàng là Quý Phi, nhưng ngày sau, ai mà biết được......"

Tĩnh Sơ nghĩ, không cần nương chỉ điểm, chỉ bằng nàng (Vân Tú) là mỹ nhân minh diễm đến vậy, thì nếu nàng (Tĩnh Sơ) là đế vương, nàng (Tĩnh Sơ) cũng sẽ hận không thể đem thứ tốt nhất trong thiên hạ dâng đến trước mặt nàng (Vân Tú), làm nàng (Vân Tú) cười đến vui vẻ mới chịu bỏ qua.

Thấy Nghi Quý Phi cười với nàng, khuôn mặt trắng nõn của nàng lại đỏ hồng lên, sau đó lại lộ ra một nụ cười đáp lại.

Vinh phi thấy nàng đến gần liền đánh giá vô cùng cẩn thận, thấy vậy nhịn cười không được, cô nương trầm ổn như vậy nhưng cũng lộ ra sự khả ái của hài tử.

Đang muốn trêu ghẹo vài câu, đột nhiên, ngoài điện truyền đến tiếng thông báo.

Thái Tử gia tới.

Tâm tình thái tử i hơi thấp thỏm, liếc mắt một cái liền thấy ngay cô nương mặc y phục màu xanh đang nhẹ nhàng cười.

Trên đường đến, Hà Trụ Nhi cứ lải nhải vói hắn, nói Qua Nhĩ Giai thị là người do vạn tuế chọn, trầm ổn như nào phóng khoáng ra sao hiền thục đoan trang cỡ nào, có thể nói là duyên trời tác hợp với Thái Tử gia; Trong nhà Qua Nhĩ Giai thị còn có một cặp đệ đệ nhỏ, nàng là trưởng tỷ, suy ra, chắc chắn nàng có thể thay thế được vị trí của Đại phúc tấn trong lòng Cửu a ca.

Thái tử kệ hắn bịa chuyện, nhưng cũng nảy lên một chút lo lắng. Trầm ổn phóng khoáng, hiền thục đoan trang thì tốt, đây là đức tính mà Thái Tử Phi cần có, Nghi mẫu phi cũng vậy còn gì. ( Tác Ngạch Đồ: ? )

Nhưng hắn sợ gặp phải người quá mức tỉ mỉ, suốt ngày treo quy củ ở bên miệng, làm sao đây a?

Đến khi nghe thấy câu cuối, ánh mắt hắn liền lấp lánh.

Nhà có đệ đệ nhỏ......

Rất tốt, rất tốt.

Nghe lời này, lúc còn chưa bước vào điện, thì thái tử liền khá yên tâm, nháy mắt tiếp theo, hắn liền đối diện với tầm mắt vừa quay sang của Tĩnh Sơ.

Tim thái tử rớt cái bộp xuống đất.

Qua Nhĩ Giai thị cô nương đang cười với hắn.

Nụ cười hết sức chân thật, không phải giả dối có lệ, khiến người ta nhìn hết sức thoải mái.

Sự thấp thỏm lập tức bay đi hết, mặt thái tử vậy mà hơi ửng đỏ lên.[EDITING] Sủng Phi Bãi Công Hằng Ngày (Mãn Thanh) - Trầm Ổ - Chương 112


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.