Sủng Phi Bãi Công Hằng Ngày

Chương 15



Editor: Bánh Tai Heo

Wattpad: banhtaiheo

Wp: banhtaiheohelachanai.wordpress.com

———

Hoàng Quý Phi nghẹn ngào, than thở khóc lóc, ngẩng đầu nhìn nửa bên mặt, nào còn bộ dáng ung dung nào?

Nàng che lại bụng nhỏ, nói mong Hoàng Thượng làm chủ, hiếm có lúc thấy nàng yếu ớt vậy, cũng khiến người xem lo lắng không yên.

Hoàng Quý Phi cười khổ một tiếng: "...... Đức phi cuối cùng cũng là người đã sinh ra Dận Chân, điều này không thể quên được, thần thiếp cũng không ngăn cản hắn và Dận Tộ chơi đùa. Nhưng những lời hôm nay, lại thật sự đụng tới nỗi đau trong lòng thần thiếp...... Như Đức phi nói, trẻ nhỏ không hiểu chuyện, sao có thể trách Lục a ca? Nghĩ đến cũng là những câu nói vô tình thôi......"

Lời cầu tình của Đức phi thoáng chốc nghẹn trong cổ, nàng chậm rãi cúi xuống, nhắm mắt, như bị đẩy vào hầm băng.

Hoàng Quý Phi nói Dận Tộ trẻ nhỏ không hiểu chuyện, ý nói không phải lỗi của hắn.

Ngụ ý nàng ta nói, chính là ám chỉ người nương này —— tự tay dạy hài tử nói những lời đó.

Cũng do nàng quá sơ sẩy, ngay lúc Dận Tộ tò mò hỏi về Dận Chân, nàng cười nhạt nói với nó: " Tứ ca của ngươi xem Thừa Càn Cung như nhà mình rồi, nào còn nhớ người đã sinh ra nó."

Nàng bất quá là thuận miệng nói ra, ai ngờ Dận Tộ lại nhớ kỹ như vậy.

Không, không đúng.

Dận Tộ mới có mấy tuổi? Làm sao nhớ được rõ ràng như vậy.

Chắc chắn là Hoàng Quý Phi giở trò, dẫn đường cho tiểu Lục nói ra mấy lời như vậy!

......

Suy nghĩ một chút, Đức phi liền thông suốt mọi chuyện, sao còn không biết đây chính là bố cục mà Hoàng Quý Phi bày ra?

Lấy Dận Tộ ra làm con cờ, đảo loạn gia yến, quỳ gối khóc lóc van xin chỉ vì muốn hắt nước bẩn cho nàng, cắm lên đầu nàng hai cái tội danh.

Tội thứ nhất, xúi giục Dận Tộ, bụng dạ khó lường; Tội thứ hai, bất kính với Hoàng Quý Phi, có ý đồ ly gián tình mẫu tử giữa nàng và Dận Chân.

Trước mắt bao người như thế này, Hoàng Thượng sao có tha cho nàng!

Đồng gia còn là nhà mẹ của Hoàng Thượng, tuy nói Đồng Giai thị cũng không chiếm được chỗ tốt, nhưng Hoàng Thượng tuyệt đối sẽ không trọng phạt nàng ta.

—— gϊếŧ địch một ngàn, tự tổn hại 800, chuyện này người bình thường sao có thể làm ra được?

Hiện nay nếu tiếp tục biện hộ cũng không có tác dụng, lời tiểu Lục nói đã là chứng cứ rành rành.

Không, không thể để rối loạn trận tuyến, nàng còn chưa có thua......

Móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, mang theo từng cơn đau đớn, Đức phi không nói một lời, nằm sấp xuống, như là nhận mệnh.

Huệ phi hít ngược một hơi khí lạnh, nhịn không được nắm chặt khăn thêu, lòng nóng như lửa đốt, Vinh phi cũng như vậy.

Tiệc tối là các nàng cùng nhau bố trí, tưởng rằng hoà thuận vui vẻ, ai có thể ngờ vừa vào tiệc lại như vậy!

Nhớ tới hôm nay là lễ Vạn Thọ, sinh thần của Thánh Thượng, Vinh phi trong lòng trầm trầm, lén lút giương mắt nhìn lên.

Quả nhiên, sắc mặt Hoàng Thượng xanh mét, nào còn có biểu tình ấm áp như vừa rồi?

Khang Hi trầm mặt xoa ngọc ban chỉ, bị chọc giận đến tức cười, ánh mắt đảo qua Hoàng Quý Phi, dừng một chút, rồi lại đảo qua Đức phi.

Một người hoài thai bảy tháng, một người hoài thai năm tháng, vậy mà cứ suốt ngày gây trò hãm hại nhau.

Còn chọn đúng hôm nay mà làm!

Tốt, tốt thật sự.

Thái Hoàng Thái Hậu sống cả đời ở hậu cung, sao có thể nhìn không ra ẩn tình của việc này được?

Lão thái thái khẽ thở dài một hơi, sợ Hoàng Đế nổi cơn thịnh nộ sẽ làm ra chuyện gì mất lý trí, trước khi Khang Hi nói đã mở miệng: "Dận Chân, Dận Tộ, các ngươi đều là hài tử ngoan. Tới đây với Lão Tổ Tông, qua đây!"

Lời nói của Thái Hoàng Thái Hậu giống như trời giáng mưa rào cho mảnh đất khô kiệt, cứu vớt Tứ a ca đang cúi đầu nắm chặt tay, còn có Lục a ca đang lã chã chực khóc.

Khang Hi ngẩn ra, bừng tỉnh phục hồi lại tinh thần, trong lòng có nhè nhẹ xấu hổ.

Cũng thầm trách bản thân không quản lý được hết hậu cung, làm phiền Hoàng Mã Ma nhọc lòng như vậy.

Nhìn hai đứa nhỏ, Hoàng Đế đang tức giận cũng hòa hoãn vài phần, ấn tượng về Hoàng Quý Phi và Đức phi rớt tới đáy cốc.

Hắn nhẹ liếc Lương Cửu công công, đầu ngón tay gõ gõ lên bàn.

Lương Cửu công công thoáng chốc hiểu ý, hô lên: "Dâng thiện ——"

Cung nhân nối đuôi nhau mà nhập, đình trệ không khí dần dần tan đi.

......

"Lão Tổ Tông......" Dận Tộ lau nước mắt, kéo theo khóc nức nở, nói đến một nửa, đã bị Thái Hoàng Thái Hậu đánh gãy.

Thái Hoàng Thái Hậu lôi kéo tay Dận Tộ tay, sờ sờ túi bên hông của Dận Chân, lộ ra tươi cười hiền hoà: "Đừng khóc, Lão Tổ Tông ở đây. Nào, ăn khối điểm tâm lót bụng."

Dận Chân yên lặng lấy điểm tâm, hồng hốc mắt nhét vào trong miệng.

Thái Hoàng Thái Hậu thở dài trong lòng.

Rõ ràng là anh em ruột thịt, lại chia ranh giới rõ ràng, nàng nhìn thấy Tiểu Tứ như là có kháng cự đối với tiểu lục.

Lấy hài tử ra mưu lợi cho chính mình, không đáng giá!

Thái Hoàng Thái Hậu ánh mắt ngoan độc, nhìn Hoàng Quý Phi cùng Đức phi đang quỳ giữa điện.

Bởi vì Hoàng Thượng không kêu các nàng đứng dậy, nên các nàng vẫn cứ quỳ trên mặt đất, lúc này đã có chút lung lay sắp ngã.

Nền gạch lạnh lẽo, quỳ lâu khiến cái lạnh thấm đến tận xương, bởi vì Hoàng Quý Phi sớm có chuẩn bị, mang một cái bao đầu gối thật dày, còn uống một chén thuốc hộ thai, trước mắt so với Đức phi còn tốt rất nhiều.

Đức phi lại cảm thấy sợ.

Bụng nhỏ của nàng lạnh lẽo, truyền đến từng trận âm ỉ, tuy không rõ ràng nhưng lại khiến nàng sợ đến hồn phi phách tán.

Nếu là cái thai này còn giữ không nổi, nàng có mặt mũi gì sống tại hậu cung nữa?!

Ngày ấy, Hoàng Thượng phất tay áo đi khỏi Vĩnh Hòa Cung, Đức phi rõ ràng cảm giác được ân sủng của chính mình không còn được như quá khứ.

Đừng nói so sánh với Nghi phi, dù là một Quý Phi không được sủng ái cũng được Càn Thanh Cung ban thưởng. Nàng cái gì cũng không có, để người ta nhìn đủ rồi chê cười!

Không có sủng ái, hài tử chính là chỗ dựa.

Nhìn đi, nếu không có hài tử, nô tài bên Nội Vụ Phủ có còn cung cung kính kính giúp nàng kiểm tra đồ ăn, còn niềm nở đối đãi?

Nàng còn có sự lo sợ rất sâu trong lòng.

Dận Tộ cô đơn lẻ bóng, không người giúp đỡ, chờ ngày sau...... Nàng còn phải vì hắn mà sinh một cái đệ đệ, mới có thể càng tính toán tốt cho tương lai hắn hơn, mới có thể chân chính mà ứng với chữ ' tộ '* trong ' quốc tộ ' đó.

*Tộ: Ngôi vua

Vì năm trước đã chết non mất một tiểu cách cách, nên Đức phi rất coi trọng cái thai này, thậm chí hạ quyết tâm, nếu sinh ra, liền giao cho Thái Hậu nuôi nấng.

Nếu là a ca, có thể giống như Dận Kỳ không liên quanh tới tranh quyền, ngày sau sẽ phụ giúp nâng đỡ Dận Tộ; nếu là cách cách, có lẽ có thể sống bình an đến lớn.

Các mặt nàng đều suy xét hết cả, nhưng tiền đề là hài tử này có thể ra đời bình an vô sự.

Đức phi cắn môi, trong lòng nảy sinh ác độc.

Nếu thai này xảy ra chuyện, nàng dù có liều cái mạng này, cũng muốn khiến ả Đồng Giai thị chết không có chỗ chôn!

Ngô ma ma đứng xa ở một chỗ khác nhanh chóng nhận ra trạng thái bất thường của Đức phi, sốt ruột không thôi.

Nàng cắn răng một cái, đang muốn tiến lên cầu tình, Thái Hoàng Thái Hậu như nhìn ra cái gì, chậm rãi thu hồi tầm mắt, vẫy vẫy tay, "Hoàng Quý Phi, Đức phi, đều đứng lên đi. Ngày đại hỉ, không nên đề cập tới chuyện phạt không phạt, việc này để sau lại nói."

Khang Hi cầm một chiếc đũa măng tre, không ngẩng đầu lên nói: "Tôn nhi nghe Hoàng Mã Ma."

Đức phi ngẩn người, để sau lại nói?

Hoàng Quý Phi thần sắc khựng lại, không thể tin tưởng mà nhìn Khang Hi, Khang Hi hình như có cảm giác, chậm rãi ngẩng đầu, nhàn nhạt liếc nàng một cái.

Bỗng nhiên trong lòng Hoàng Quý Phi dâng lên tia hối hận, nàng giống như...... Lại đẩy biểu ca đi xa hơn rồi.

Rồi sau đó nhìn về phía cánh môi trắng bệch, suy yếu chịu không nổi của Đức phi, còn có phía góc áo, nổi lên một chút đỏ thắm không quá rõ ràng, thần sắc Hoàng Quý Phi dần dần kiên định, hơi hơi cười, sờ sờ bụng nhỏ nhô lên.

Tất cả đều là đáng giá.

Đợi sinh tiểu a ca, lên làm Hoàng Hậu, còn ai có thể cùng nàng tranh chấp?

Đều nói nàng căm hận Đức phi là bởi vì Dận Chân, căm hận Nghi phi là bởi vì ân sủng, lời này không sai, nhưng cũng không hẳn vậy.

Hiện nay, Quý Phi, Nghi phi, Đức phi đều mang thai, tháng cũng không cách nàng là bao.

Lỡ như các nàng sinh được a ca, khiến Hoàng Thượng, vậy không phải sẽ mang lại uy hiếp đối với nàng sao?

Ấu tử mà Hoàng Thượng nên sủng ái, một đứa là đủ rồi!

Không ai có thể tranh giành với a ca của nàng, không một ai.

Đức phi nếu giữ không nổi cái thai đó, cho dù có sinh ra được, cũng chỉ là tiếng khóc nhỏ bé yếu ớt, không đáng để lo. Chỗ Nghi phi thì có Viên Quý nhân xuất lực, còn Nữu Cỗ Lộc Quý Phi......

Nàng nên nghĩ lại thật kỹ, tìm ra một biện pháp vẹn toàn.

——

Có nhi tử làm bạn, Nghi phi nương nương ngồi xem trò hay cả đêm, xem đến ngon lành, không chỉ có ăn đến thỏa mãn, còn uống nhiều thêm vài ly nước trái cây ấm nóng.

Đến khi tiệc tối kết thúc, Vân Tú cong lưng, véo má tròn vo của Dận Kỳ, rồi hôn lên một cái, "Tiểu Ngũ ngủ cho ngoan, buổi tối tuyệt đối không được đá chăn đâu đấy, có nghe không?"

"Nương, Dận Kỳ mới không có đá chăn." Dận Kỳ mở to đôi mắt đen láy như trái nho, hừ hừ một tiếng, "Đệ đệ mới đá!"

Vừa nói vừa trộm nghĩ, lúc nãy nương hôn ta, ta nghe mùi rất thơm, lần sau phải hôn lại mới được.

Vân Tú nhéo nhéo khuôn mặt béo phì của hắn, cười đến không kiềm nổi, "Tay chân đệ đệ còn chưa có nhanh nhẹn, chưa đá chăn được đâu."

Thái Hậu vui tươi hớn hở đứng ở một bên, dùng Mông ngữ khen Dận Kỳ, ' làm chứng ' cho hắn: "Dận Kỳ không đá chăn, Hoàng Mã Ma biết mà......"

Vừa lúc Khang Hi nâng tay Thái Hoàng Thái Hậu tiến đến liền nhìn thấy một màn ấm áp này, nghe được Dận Kỳ hùng hồn nói không đá chăn.

Hoàng Đế hơi xao động, rồi bật cười, ánh mắt chuyên chú dừng trên người Vân Tú rất lâu.

Hôm nay Tú Tú ngồi hơi khuất hắn.

Đằng trước là Hoàng Quý Phi cùng Quý Phi, còn có Huệ phi; nàng cũng không mặc nổi bật, chỉ yên lặng cúi đầu dùng bữa, khiến hắn không thể quan sát được nàng.

Tiếng lòng dao động, bỗng nhiên Khang Hi sinh một ý tưởng.

Có lẽ là do bóng đêm quá dày, cổ xúc động kia dần dần ngưng tụ càng lớn, nhưng vì là đế vương có tu dưỡng, nên hắn phải kiềm chế dưới đáy lòng.

Khoan đi. Hậu cung hiện đang có cục diện như vậy, còn chưa phải lúc.

"Hoàng Mã Ma, tôn nhi đỡ ngài đến nơi này." Ở một góc mà Vân Tú nhìn không thấy, Khang Hi dừng lại bước chân, cười nói, " Việc tranh chấp ở tiệc tối, làm phiền ngài lo lắng rồi, tôn nhi băn khoăn......"

Thái Hoàng Thái Hậu xua xua tay cười nói: "Ngươi nha, mọi việc trên triều bận rộn, Hoàng Quý Phi lại có thai, nhưng không phải là ai gia ra mặt hộ! Không nên nói những lời này."

Nhắc tới Hoàng Quý Phi, Thái Hoàng Thái Hậu lắc đầu, than một tiếng: "Nàng đúng là không lo được hai hài tử cùng một lúc...... Đức phi cũng thế. Kẹp giữa các nàng như vậy, Tiểu Tứ sao vui vẻ nổi?"

Khang Hi trầm mặc khoanh tay mà đứng.

Một lát sau, hắn chắp tay, tỏ vẻ trịnh trọng nói: "Còn thỉnh Hoàng Mã Ma đáp ứng ta......"

——

Mỗi tháng vào mùng một hoặc mười lăm, hoặc là ngày hội trọng đại, Hoàng Thượng đều ngủ lại tại Khôn Ninh Cung, đây là vẫn luôn là quy củ được lưu truyền tới nay.

Nhưng từ khi Hiếu Chiêu Hoàng Hậu băng thệ, Hoàng Hậu tân nhiệm cũng chưa lập, mỗi khi mùng một, mùng mười lăm cùng với lễ lớn, Hoàng Đế sẽ giá lâm tại Thừa Càn Cung của Hoàng Quý Phi.

Hôm nay là lễ Vạn Thọ, theo lý thuyết, sau khi tàn tiệc tối, Hoàng Thượng nên tới......

Hoàng Quý Phi ngăn chặn nhàn nhạt bất an nơi đáy lòng, khiến hạ nhân lo lắng tiến đến hỏi thăm, tới gần canh giờ đi ngủ, thánh giá rốt cuộc cũng đến.

Nghe âm thanh bẩm báo, nàng thở dài nhẹ nhõm một hơi, ngay sau đó cảm giác chua xót nhảy lên mãnh liệt, quay đầu nhìn Viên Quý nhân.

"Hầu hạ Thánh Thượng cho tốt." Trầm mặc nửa ngày, Hoàng Quý Phi lạnh giọng nói, "Nếu có sai lầm gì, bổn cung sẽ hỏi tội ngươi!"

Viên Quý nhân cung kính đáp ứng.

......

Lúc Hoàng Đế bước vào chính điện, những người tiến lên đón chào ngoài Hoàng Quý Phi còn có một thân ảnh nhìn rất là quen mắt.

"......" Khang Hi kém chút nhìn nhầm, theo bản năng mà cong cong khóe môi.

Tiếp tục nhìn kỹ, là một nữ tử diễm lệ, giống Tú Tú đến ba phần, còn bắt chước các ăn mặc và cử chỉ của nàng!

Làm Hoàng Đế đã nhiều năm, Khang Hi sóng to gió lớn nào mà chưa thấy qua? Vậy mà nay lại kinh ngạc không thôi, tươi cười còn chưa kịp thu vào, chỉ nhìn Hoàng Quý Phi, thế nhưng nói không ra lời.

Lương Cửu công côngg trong lòng lộp bộp một tiếng, hỏng rồi.

Hoàng Quý Phi thấy ý cười kia, cho rằng Hoàng Thượng ngạc nhiên với diện mạo của Viên Quý nhân, cõ lẽ rất là vừa lòng.

Nàng khó khăn kìm nén ghen tuông, giơ ra tươi cười hiền thục: "Bái kiến Hoàng Thượng. Thần thiếp tháng lớn, không tiện hầu hạ, vì thế từ tìm một mỹ nhân từ thiên điện tới. Viên Quý nhân có thể so với Nghi phi......"

Lời nói còn chưa nói xong, Khang Hi liền cầm lấy chung trà kế bên ném xoảng một phát.

Hoàng Quý Phi khiếp sợ, lui về phía sau vài bước, sắc mặt đột nhiên trắng bệch, "Hoàng Thượng?"

"Hoang đường." Khang Hi giận điên lên mà cười, chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, "Có thể so với Nghi phi sao? Ngươi xem trẫm là cái gì, xem Vân Tú là cái gì?! Chỉ là một cái đồ dỏm, nàng cũng xứng so sánh với Nghi phi sao?!"

Hoàng Quý Phi hoảng loạn khiếp sợ đến cực điểm, Khang Hi bước lên phía trước vài bước, tới gần nàng, nhẹ giọng hỏi: "Trong mắt Đồng Giai thị người, trẫm có phải giống như một con khỉ trong vườn, có thể bị người nắm đi, sau đó cho ngươi xem xiếc khỉ?"

Mắt phượng ẩn chứa sự rét lạnh khiến người ta phải rùng mình.

"Không......" Hoàng Quý Phi ấp úng sợ hãi, lẩm bẩm lui về phía sau.

Viên Quý nhân đã sớm thối lui đến tận trong góc, cắn môi gắt gao mà gục đầu xuống, che giấu ý cười trên miệng.

Khang Hi cười một tiếng, xoay nhẫn ngọc ban chỉ trên tay, nhìn chằm chằm Hoàng Quý Phi nói: "Ngươi muốn làm Mục Tà Lợi, trẫm lại không muốn làm Cao Vĩ*. Biểu muội, nếu ngươi không muốn làm Hoàng Quý Phi nữa, vậy trẫm cũng nên thành toàn cho ngươi đúng không?"

Tác giả có lời muốn nói:

Hoàng Thượng: Trẫm trước nay đều hiểu rõ mọi chuyện.

-----

Đôi lời editor:

*Cao Vĩ và Mục Tà Lợi:

Cao Vĩ là tên tự của hoàng đế thứ 5 của triều đại Bắc Tề trong lịch sử Trung Quốc. Trong thời gian ông trị vì, triều đình Bắc Tề đã trở nên hủ bại và hoang phí nghiêm trọng.

Cuối thời kỳ ông trị vì, ông hết sức sủng ái Hồ hoàng hậu – Là hoàng hậu thứ 2 sau khi hoàng hậu 1 là Hộc Luật hoàng hậu bị phế.

Mục thị là một cung tỳ, được Cao Vĩ sủng hạnh nên sắc phong chức Phu Nhân.

Lục Lệnh Huyên – là dưỡng mẫu của Cao Vĩ, vì muốn củng cố thế lực trong cung, bà đề xuất trở thành nghĩa mẫu của Mục thị, muốn lập Mục thị làm hậu.

Thấy Cao Vĩ quá sủng ái Hồ hoàng hậu, nên bà ta tìm cách chia rẽ, mời phù thủy dùng yêu thuật ám hại Hồ hoàng hậu. Sử sách ghi rằng trong vòng một tháng, Hồ hoàng hậu bắt đầu thể hiện các triệu chứng rối loạn tâm thần, thường lẩm bẩm một mình hoặc cười mà không có nguyên nhân. Cao Vĩ bắt đầu lo sợ và không còn sủng ái bà nữa.

Vào mùa đông năm 572, Lục Lệnh Huyên cho Mục thị mặc y phục hoàng hậu và đưa vào một cái lều, vây quanh là các đồ trang sức lộng lẫy, và sau đó kể với Cao Vĩ "Hãy để ta chỉ cho hoàng thượng một thánh nữ".

Khi Cao Vĩ trông thấy Mục thị, Lục Lệnh Huyên nói rằng "Nếu một người phụ nữ xinh đẹp như thế này không trở thành hoàng hậu, thì ai sẽ đủ tiêu chuẩn trở thành hoàng hậu?". Cao Vĩ đồng ý với dưỡng mẫu, và lập Mục thị làm "hữu hoàng hậu", còn Hồ hoàng hậu có tước hiệu là "tả hoàng hậu".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.