Editor: Bánh Tai Heo
Wattpad: banhtaiheo
Wp: banhtaiheohelachanai.wordpress.com
-----
Dận Đường không biết Thập đệ tốt của hắn lại đang mắng thầm hắn, thật vất vả mới được "gặp lại" nhau, cảm giác vui sướng cứ từng đợt mà ập lên trái tim, ngay cả lời Vân Tú nói muốn đánh hắn cũng chỉ chột dạ sợ hãi một lát, sau đó liền nhếch môi, mở đôi mắt to vô tội, lộ ra mấy cái răng nhỏ trắng nõn.
Kiếp trước, điều mà hắn không bỏ xuống được, trừ thê nhi và mấy người trong phủ, trừ nương trong cung và Ngũ ca ra, thì chính là đệ đệ lão Thập khù khờ này. Tình nghĩa thân thiết như mặc chung một cái quần từ nhỏ, dù trải qua vài chục năm nhưng vẫn không hề sứt mẻ đổi thay.
Đối với Cửu gia, Bát ca khác hẳn lão Thập. Hắn cho Bát ca mượn bạc coi như là tình cảm huynh đệ, lúc không cho được cũng sẽ khách khí vài câu, còn lão Thập thì sao, ha hả, hắn chưa bao giờ e dè trong việc này, việc cho mượn cứ như bổn phận, không khi nào mà hắn không đồng ý.
Đương nhiên là hắn cũng cam tâm tình nguyện cho lão Thập mượn. Vì sau khi lão Tứ đăng cơ, hắn luôn lo đệ đệ không có chỗ dựa, không có chỗ lấy bạc, cuộc sống qua ngày có khi nào túng quẫn hay không, kết cục có thê lương hay không......
Lo lắng qua đi, Dận Đường lại nghĩ, nương lão Thập là Quý Phi, tộc bên thê tử là Bác Nhĩ Tế Cát Đặc thị, dù có như thế nào, lão Tứ cũng sẽ không bạc đãi hắn. Nhiều nhất trừng trị nhỏ một phen, còn lại vẫn có thể sống thọ và chết tại nhà!
Có thể sống lại được một lần, Dận Đường mừng như điên, không có gì phải tiếc nuối, chỉ là đôi lúc sẽ cảm thấy buồn bực —— đủ chuyện kiếp trước chỉ có chính mình nhớ rõ, lại chỉ có thể tự nói thầm vài câu trong lòng, nghẹn hỏng cũng không thể chia sẻ được với ai, ai da, thật sự rất cô quạnh.
Hiện tại thì khác rồi, Thập đệ vẫn không thay đổi, vẫn là lão Thập mặc chung một cái quần lớn lên với hắn!
Bên trong cái nôi lớn, Dận Ngã cũng kích động mà kêu một tiếng. Không nghĩ rằng hắn và Cửu ca thân thương còn có cơ hội gặp lại nhau, chắc chắn đây là trời cao ban ơn cho kiếp trước hắn tuổi già chuyên đi làm việc thi.
Chờ sau này lớn hơn chút, hắn cũng sẽ lại quyên góp thêm 8 vạn 10 vạn lượng bạc phụ giúp hương khói cho chùa miếu, để có thể cảm tạ ông trời cảm tạ các thần phật. Mà khụ, bạc này, còn không phải bạc của Cửu ca sao?
......
Lời hù người của Vân Tú vừa ra, biểu tình của hai tiểu a ca đều phong phú cực kỳ. Xem phản ứng đồng loạt đó, các ma ma đều thầm kinh ngạc cảm thán, không chỉ có Cửu a ca thông tuệ, Thập a ca cũng rất linh động, nếu mà không biết, còn tưởng rằng huynh đệ ruột thịt cùng một nương đẻ ra nha.
Mọi người kinh ngạc cảm thán thì cứ để mọi người kinh ngạc cảm thán đi, cũng do chuyện trọng sinh quá mức kỳ dị, ai có thể nghĩ đến lý do như vậy?
Ôn Quý Phi trừng mắt nhìn Vân Tú một cái, đã là nương của mấy hài tử rồi, mà càng ngày càng không đứng đắn.
Sao có thể hù dọa hài tử như vậy, không có hình dáng của từ mẫu một chút nào, tuy hài tử còn nhỏ, nhưng cũng hiểu được đại khái nha!
Nàng đang muốn nói chuyện, thì Vân Tú liền phát hiện manh mối.
Nghi Quý Phi nhẹ bẫng mà dời đề tài: "Sau lễ Vạn Thọ không lâu là đến đi tuần tra phía Nam, ngươi cũng cần phải đi theo nhỉ?"
"Hoàng Thượng đề tên ta vào danh sách, nhưng ta cũng không đi được a." Ôn Quý Phi khẽ lắc đầu, sau đó cũng dời đi lực chú ý, "Tử Cấm Thành to như vậy, mà lại không có chủ tử, phải cần ai đó quản lý chứ? Lão Tổ Tông và Thái Hậu cũng ra cung, nếu bổn cung cũng không ở đây, nô tài phía dưới chắc muốn lật trời mất."
Chưa nói tới, Huệ phi hiện giờ không còn được lòng Hoàng Đế nữa, hẳn là sẽ không cùng đi tuần tra, khả năng lớn sẽ ở lại Duyên Hi Cung. Trong núi không còn lão hổ, con khỉ sẽ xưng bá vương, Huệ phi có khi sẽ lại quật khởi lần nữa, nàng vẫn nên ở lại để đàn áp.
Còn có Dận Ngã vẫn chưa được nửa tuổi, càng không thể rời xa nương.
Nhớ tới cái này, Ôn Quý Phi thương tiếc mà nhìn Cửu a ca trong nôi, nói: "Chắc là Dận Kỳ sẽ theo Hoàng Thượng rồi...... Đáng thương Dận Đường của chúng ta! Tiểu Cửu nhỏ như vậy, vậy mà ngươi cũng bỏ hắn được."
Trên đường xóc nảy, thân thể Cửu a ca nhỏ như vậy sẽ không chịu nổi, chỉ có thể ở lại trong cung.
Nghe nói đến tên của mình, lỗ tai nhỏ của Dận Đường dựng thẳng lên, tròng mắt lấp lánh chuyển qua chuyển lại.
[Editor: Bánh Tai Heo - truyenwiki1.com: banhtaiheo - Wp: banhtaiheoHElachanai.wordpress.com]
Tuần tra phía Nam......
Hắn rất muốn nha, nhưng mà không được rồi, thôi, thôi không sao, sau này gia sẽ có rất nhiều thời gian để đi.
"Có gì mà tiếc hắn chứ?" Vân Tú che miệng cười, "Dù sao cũng sẽ ném hắn qua Vĩnh Thọ Cung chơi với tiểu Thập mà. Có ngươi chiếu cố, ta cực kỳ yên tâm!"
"Được a," Ôn Quý Phi cũng nở nụ cười, tuy trong lòng hiểu rõ nhưng trên mặt lại giả vờ tức giận nói, "Vậy mà coi ta làm ma ma mà giao việc, Nghi Quý Phi nương nương uy thế thật lớn đó."
Cả đám người đều nở nụ cười.
Vân Tú cười mà không nói, ngược lại cầm một ly trà nóng hôi hổi, đưa tới tay Quý Phi: "Còn không phải sao? Bổn cung đã phân phó rồi, ngươi cần phải chăm sóc tốt Cửu a ca. Đợi tuần tra phía Nam trở về, ta sẽ khảo sát ngươi......"
Ôn Quý Phi cũng dựa vào nàng, làm bộ dáng sầu khổ, thở dài một tiếng: "Tuân mệnh, thưa nương nương của ta."
Nghe tuồng một hồi, đôi mắt nhỏ xíu của Thập a ca trợn trừng ngày càng lớn, sau một lúc lâu cũng không tỉnh táo nổi. Không biết đã qua bao lâu, hắn thật cẩn thận mà quăng cho Cửu ca của hắn một ánh mắt nghi vấn, đầu nhỏ tràn đầy dấu chấm hỏi.
Cửu ca, ngươi nói xem, sao nương của gia cũng không được bình thường luôn rồi?
Cửu a ca chớp mắt lia lịa, ra vẻ ta cái gì cũng không biết, sau đó trở mình, chĩa mông vào hắn. Bởi vì quá mức hưng phấn, nên chốc lát sau Dận Đường liền ngủ ngay, hắn chảy nước miếng, còn khẽ ngáy nhẹ nghe rất có nhịp điệu: "Hô...... Hô hô......"
Dận Ngã: "......"
Tại Giang Nam, trong Giang Ninh chức tạo phủ*.
*Giang Ninh chức tạo phủ = phủ Giang Ninh chức tạo: nằm ở khu Huyền Vũ, thành phố Nam Kinh, là nơi chuyên phụ trách cung cấp lụa là gấm vóc cho triều đình nhà Thanh.
Nhiều thế hệ của Tào gia đều cắm rễ tại Nội Vụ Phủ, làm việc cho đế vương, có thể coi họ là nhất đẳng Bao y thế gia. Vậy nên đã đến thế hệ này, cả tộc Tào thị rất được Khang Hi tín nhiệm, bởi vì bà vú Tôn thị chăm cho hắn khi bé chính là chủ mẫu hiện tại của Tào gia, nhi tử Tào Dần do Tôn thị sinh ra cũng được hắn nể trọng, làm thư đồng đi theo bên người.
Hiện tại cai quản Giang Ninh chức tạo chính là gia chủ Tào gia, Tào Tỉ, đã nhậm chức được mười mấy năm. Quan chế làm quan của triều đình chính là làm ba năm sẽ xét duyệt lại, nhưng Tào gia lại là ngoại lệ, bọn họ đời đời thừa kế, thay Hoàng Đế coi quản địa phương Giang Ninh này—— nói là làm việc ở Giang Ninh chức tạo, nhưng miêu tả chính xác hơn, thì chính là tai mắt Hoàng Đế đặt ở Giang Nam.
Tào Dần hiện giờ đang làm thị vệ của ngự tiền, hầu như đều ở cạnh Khang Hi, đợi hắn lớn thêm vài tuổi sẽ cho ra ngoài rèn luyện, hoặc là cho hắn thừa kế chức vụ của a mã Tào Tỉ của hắn, trở thành chủ nhân đời kế tiếp tại dệt phủ.
Hơi thở đầu mùa xuân thổi quét khắp Giang Nam, khác hẳn với sự giá lạnh khô khan nơi kinh thành, nơi đây cành liễu nảy mầm, mặt hồ cũng dần tan băng, đúng là sông sang xuân, nước ấm lên, cảnh sắc xanh tươi đầy sức sống.
Trong Tào phủ, khắp nơi đều hiện lên sự tinh xảo của vùng sông nước Giang Nam. Các trụ cột được điêu khắc trạm trổ tinh mỹ, dòng nước chảy róc rách trong đình viện, ngay cả các tỳ nữ hầu hạ cũng độc nhất không nơi đâu bằng, dáng người uyển chuyển nhẹ nhàng, mang theo linh khí mà nơi khác không có.
Tại chính đường trong hậu viện, chính là nơi mà chủ mẫu Tôn thị ở.
Nơi này vừa tinh xảo lịch sự như Tào phủ nhưng cũng có điểm khác biệt, đó chính là tráng lệ huy hoàng khí phái hơn. Trên tường treo đồng hồ quả lắc vàng kim, trên bàn trưng bình sứ làm bằng phỉ thúy, nhìn kỹ đi, chúng nó đều được đánh dấu ký hiệu đặc thù, chính là đồ từ trong cung ban thưởng.
Lúc đại phu nhân Lý thị cầu kiến, lão phu nhân Tôn thị vừa lúc đứng lên, dùng nước ấm ngâm cánh hoa thấm ướt tay cho hạ nhân giúp nàng chà lau tỉ mỉ, rồi sau đó dựa bên cạnh bàn thức ăn nhắm mắt dưỡng thần.
"Cho nàng tiến vào." Nghe thị tỳ bên người thì thầm vài câu, lão phu nhân hơi hơi trợn mắt, nhẹ giọng nói.
Đầu nàng cũng đã có vài sợi tóc bạc, khóe mắt có nếp nhăn thật sâu, tướng mạo cũng không gọi là nghiêm túc, nhìn hòa ái dễ gần.
Lý thị tiến vào chính đường, vô cùng quy củ mà thỉnh an, nàng đứng bên cạnh bàn thức ăn, nụ cười quan tâm nở trên miệng nói: "Ban đêm gió lớn, hôm qua mẫu thân ngủ ngon giấc không?"
"Ngon, rất ngon." Lão phu nhân gật đầu, ôn hòa nói, "Trời còn chưa sáng, sao lại rảnh rỗi mà qua thỉnh an lão bà tử ta rồi? Sao không ngủ thêm một lát đi, ở đây đâu cần ngươi phải hầu hạ."
"Mẫu thân nói gì vậy, hầu hạ ngài dùng cơm là bổn phận con dâu nên làm mà." Lý thị dỗi nói.
Lão phu nhân cười, cũng không hỏi nàng thêm, nhặt chén đũa lên chuyên chú dùng cơm, không hề lên tiếng.
"Phu quân sắp đi theo đến tuần tra phía Nam, thiếp thân cao hứng đến không biết phải làm sao, bày trí trong phòng đều thay mới cả, chỉ chờ phu thê chúng ta gặp lại thôi, cũng đã lâu thiếp thân không gặp phu quân rồi. Ngung ca nhi cũng rất nhớ phụ thân hắn!" Lý thị nói, trong lời nói hàm chứa sự thẹn thùng của nữ nhi, "Con dâu tính nhờ mẫu thân cho ý kiến về cách bài trí, vì phu quân hiếm khi mới về nhà một chuyến......"
Đại phu nhân Lý thị là tức phụ do Tôn thị tìm cho nhi tử Tào Dần, được chọn theo bộ dáng của một đương gia chủ mẫu. Dung mạo Lý thị cũng chỉ là trung đẳng, nhưng tính tình đoan trang, phụ giúp Tôn thị mấy việc nội trợ, việc nào cũng làm gọn gàng ngăn nắp, có thể coi là nội trợ đảm đang của Tào phủ, tất cả người trong phủ đều vô cùng kính trọng nàng.
Chỉ là phu thê hai người mỗi người hai nơi, đã lâu không gặp.
Hai, ba năm trước, vốn Lý thị muốn theo vào kinh chăm sóc Tào Dần, nhưng lại bất ngờ có thai. Phong thủy Giang Nam lại thích hợp để an thai hơn kinh thành, nghĩ tới nghĩ lui, lão phu nhân đứng ra cho con dâu ở lại.
Lúc này, trưởng tử Tào Dần là Ngung ca nhi cũng đã được sinh ra, hiện giờ đang ở tuổi bi bô tập nói.
Nhắc tới Tào Dần, còn có Tào Ngung, trên mặt Tôn thị liền hiện ra tươi cười vui sướng, vỗ vỗ tay Lý thị: "Ngươi làm việc sao ta lại không yên tâm? Cho dù bừa bãi như thế nào, thì Dần ca nhi cũng thích cả."
Đại phu nhân khựng lại, trên gò má hiện lên màu đỏ ửng nhợt nhạt.
Mẹ chồng nàng dâu hai người cười đùa trong chốc lát, Lý thị như nhớ lại cái gì, liền tỏ vẻ cung kính, hạ thấp tiếng nói hỏi: "Mẫu thân, lần này Hoàng Thượng tuần tra phía Nam, sẽ dừng chân ở hành cung* sao?"
*Hành cung: Hành cung là hệ thống cung điện được triều đình xây dựng bên ngoài kinh thành, làm nơi để nhà vua nghỉ ngơi mỗi khi xa giá tuần du.
Nếu mà nói đến việc mà lão phu nhân kiêu ngạo nhất, đó chính là dưỡng dục đương kim thánh thượng, mặc dù ở tận Giang Nam, nhưng lúc nào cũng được Khang Hi nhớ trong lòng, không biết đã được hưởng bao nhiêu phúc khí.
Nhìn mắt bình sứ được ban thưởng trên bàn ăn, Tôn thị cũng không trách con dâu vô ý vô tứ mà tìm hiểu, sắc mặt nhu hòa đến không thể nhu hòa hơn: "Cũng không phải, ngươi đoán nhầm rồi. Dần ca nhi truyền tin tới nói, thánh giá muốn nghỉ trong phủ của chúng ta...... Mà nơi này lại không thể bằng với hành cung, chỗ ở quá mức đơn sơ, lão gia đang muốn kiếm ngân lượng tu sửa, cũng để cho Hoàng Thượng an tâm ở lại."
Dừng chân ở Giang Ninh chức tạo phủ?
Khóe miệng Lý thị hơi hơi nhếch lên, kìm lại trái tim đang vui mừng, thánh quyến của Tào thị cực thâm hậu, ở Giang Nam này, có thể nói không ai có thể so.
"Mẫu thân, Hoàng Thượng là nhớ thương ngài chứ còn gì nha!" Nàng nhỏ giọng nói.
Nghe lời này, lão phu nhân cũng vô cùng vui mừng. Nhưng dù nghĩ như vậy, nàng cũng vui tươi hớn hở mà lắc đầu, rồi sau đó liếc Lý thị một cái: "Lời này cũng không thể nói bậy. Lão thân sẽ tự mình hiểu...... Đúng rồi, ngươi hỏi cái này làm gì?"
"Cũng không sợ ngài chê cười," Lý thị chần chờ một lúc lâu, nhẹ giọng nói, "Là Đại ca của con dâu truyền tin tới, nói hắn tìm được một mỹ nhân. Tuy chỉ là nữ nhi ruột của huyện lệnh*, nhưng dung mạo thuộc hàng tốt nhất, muốn vào phủ hầu hạ Hoàng Thượng......"
*Huyện lệnh: Chức tri huyện thời xưa. Chức quan đứng đầu một huyện thời xưa.
-----
Đôi lời editor:
Hóng xem hầu được khong =))