Sủng Phi Cự Liêu (Giới Giải Trí)

Chương 100: Chào Hỏi



Thẩm Thu Hoa không ngờ Tôn Liệt lại nói thẳng như vậy, nàng ra vẻ bất ngờ khẽ cong môi: "Động tay động chân cái gì cơ?"

Tôn Liệt nhìn gương mặt xinh đẹp của nàng, cúi đầu nhìn đất: "Thu Hoa, cô thật sự không biết sao?"

"Tôi chỉ biết hai ngày nay có vài tin đồn không tốt. Nhưng hẳn là các fans so đo nhau thôi, tôi cũng không để tâm." Thẩm Thu Hoa tiếp tục giả ngu.

"Thu Hoa, cô ở trong giới này không phải ngày một ngày hai. Vẫn nên chú ý nhiều hơn. Trong giới này luôn tranh giành lợi ích, không ai đến đây làm từ thiện. Tóm lại cô phải chú ý. Nên trò chuyện nhiều với người đại diện của mình hơn, nếu không được thì cô nên tìm một công ty chuyên tuyên truyền để khi cô tiến tổ, mọi người vẫn có thể thấy hình ảnh của cô." Tôn Liệt có thể nói ra những lời này đã xem như rất chân thành với Thẩm Thu Hoa.

Thẩm Thu Hoa không phải không biết tâm của người tốt. Ánh mắt nàng sáng ngời, dịu dàng: "Cảm ơn anh, Liệt ca. Trong giới này, người có thể nói với tôi những lời này không nhiều. Tôi sẽ ghi nhớ lời anh nói."

Nghe thấy vậy Tôn Liệt có chút ngượng ngùng. Mu bàn tay của hắn đặt ở sau lưng, nụ cười có chút cứng đờ: "Tôi chỉ nhắc nhở cô chút thôi. Chúng ta là bạn, không có lý nào tôi thấy mà không nói."

"Tôi cũng xem anh là bạn." Mắt phượng của Thẩm Thu Hoa híp lại, đuôi mắt hơi nhếch lên, dáng vẻ dịu dàng vừa rồi đã hóa thành khí phách, hào khí như nữ tử giang hồ.

Hai người trò chuyện ở lối đi khá lâu, đã khiến phóng viên chú ý. Dương Quỳnh ở phía sau Thẩm Thu Hoa nhỏ giọng nhắc nhớ, hai người lập tức tách ra, mỗi người tìm chỗ ngồi của mình.

"Vừa rồi phóng viên có lẽ đã chụp được, không biết sẽ lại nói lung tung gì đây." Dương Quỳnh nhỏ giọng nói.

"Dù sao hôm nay trên mạng cũng không yên bình, cứ mặc bọn họ viết lung tung đi. Thêm một tin hay ít một tin cũng không có ảnh hưởng lớn, dù sao cuối cùng em cũng sẽ giải quyết một lượt." Không có người ngoài, giọng Thẩm Thu Hoa quyết đoán, lạnh lùng, nếu quyết định phản kích, nàng sẽ không nương tay.

Buổi lễ long trọng tổ chức hoàn toàn khác với lễ trao giải trước đó. Khắp nơi đều là bàn tròn, bốn năm người một bàn. Thẩm Thu Hoa nhìn bàn của mình vẫn chưa ai vào ngồi, nàng cũng không sốt ruột, cùng Dương Quỳnh đến quầy nước lấy một ly nước khoáng. Dương Quỳnh thích ngọt, lấy một ly nước trái cây.

Hai người vừa quay đầu đã thấy Kiều Ngọc Sơ đang đi đến. Hôm nay Kiều Ngọc Sơ mặc tây trang màu đen, thoạt nhìn như tây trang bình thường nhưng nhìn gần sẽ thấy những họa tiết màu đen chìm. Thẩm Thu Hoa không hiểu biết về thời thượng nhưng kiếp trước là cung phi nên vừa nhìn đã biết tây trang này không phải loại bình thường. Nàng cười nói: "Kiều ca, hôm nay thật có tinh thần!"

Kiều Ngọc Sơ là thiên vương giới âm nhạc, thân phận không cần phải nói. Tính tình của hắn không lạnh nhưng cũng không thân thiện. Bạn bè trong giới không ít nhưng bạn bè hiện còn tham gia nghệ thuật không nhiều. Hắn và Thẩm Thu Hoa là vì tự kết duyên nên làm tri kỷ.

Nhìn thấy Thẩm Thu Hoa, hắn cười đi đến ôm nàng một cái: "Thu Hoa, nghe nói ở đây có thể gặp em nên anh đã mong chờ rất lâu." Dứt lời, hắn kề bên tai Thẩm Thu Hoa, nhỏ giọng nói: "Gần đây anh tìm được một vài thứ tốt, có mang đến đây. Chờ sau khi hoạt động kết thúc, em chờ anh một chút, anh dẫn em đến nơi lịch sự, tao nhã." Nói rồi, hắn lui về sau một bước, giữ khoảng cách lịch sự: "Em đến nhớ đưa cho anh một bức tự."

Thẩm Thu Hoa muốn đỡ trán. Vị thiên vương này mỗi lần gặp nàng đều muốn chữ của nàng nhưng cũng không cần phải muốn nhiều như vậy.

"Kiều ca, anh muốn nhiều chữ như vậy để làm gì?"

"Để anh tập!" Kiều Ngọc Sơ nói khiến Thẩm Thu Hoa khó hiểu: "Lần trước anh đã tìm một ông bạn trong giới thư pháp xem chữ của em, ông ta nói chữ của em rất tốt, ông ta sẽ phải nghiên cứu thật kỹ. Còn bảo em trẻ tuổi đã có thể viết được chữ như vậy, quả thực là kỳ tích. Trong khoảng thời gian này, mỗi khi rảnh rỗi anh đều sẽ tập theo chữ của em, thư pháp cũng đã tiến bộ không ít."

Nhìn Kiều Ngọc Sơ nhắc đến thư pháp như uống nước tăng lực, Thẩm Thu Hoa thầm thở dài. Quả nhiên lòng người không bao giờ đủ mà. Tựa như với địa vị hiện tại của Kiều Ngọc Sơ thật sự là sự nghiệp trên đỉnh. Cho nên mới theo đuổi thư pháp. Mà bản thân nàng ỷ vào hai đời làm người, thư pháp có chút thành tựu đã chạy vào giới giải trí.

"Được rồi, nhưng Kiều ca phải thật sự có thứ tốt cho em xem đấy."

"Không thành vấn đề." Kiều Ngọc Sơ vô cùng hào phóng với Thẩm Thu Hoa. Chỉ cần là giấy, bút tốt đều sẽ để lại một bộ cho nàng.

Hai người đang trò chuyện, một người phụ nữ bỗng đi đến. Cả hai quay đầu, cùng cười.

"Lily, hoạt động này làm tốt lắm." Kiều Ngọc Sơ khen ngợi.

Người tới là chủ biên của tạp chí "Duyệt Kỳ" Cố Tư Lâm, cũng là nhân vật rất có sức ảnh hưởng trong giới thời trang quốc nội. Năm ngoái, Thẩm Thu Hoa đến Pháp xem show, cũng là Cố Tư Lâm hỗ trợ liên hệ. Cho nên hai người cũng là người quen cũ.

"Chị Tư Lâm." Thẩm Thu Hoa thường ngày luôn lười biếng, không thích ứng phó người khác. Nhưng khi nàng muốn ở chung với họ, dù bao nhiêu người, nàng đều rất chu đáo, để mọi người cảm nhận được sự chân thành của nàng. "Đã lâu không gặp. Cảm ơn chị đã mời em tham gia hoạt động này. Em rất vinh hạnh."

Cố Tư Lâm cầm rượu sâm banh: "Kiều ca chịu đến đã rất nể mặt rồi." Có thể mời được minh tinh cấp bậc như Kiều Ngọc Sơ, hoạt động này của nàng đã áp được đối thủ cạnh tranh, đây là chuyện rất có mặt mũi.

Kiều Ngọc Sơ lấy ly rượu sâm banh trên bàn hơi chạm ly với nàng: "Hoạt động của Lily cô, tôi đương nhiên sẽ tham gia. Chúng ta làm bạn nhiều năm vậy rồi."

Cố Tư Lâm nhìn Thẩm Thu Hoa: "Thu Hoa, trang phục hôm nay em mặc rất đẹp. Vừa rồi người phụ trách FR trong nước còn khen em. Chị cảm thấy anh ta sẽ có hành động." Ám chỉ rõ ràng như vậy, ba người ở đây đều hiểu là ý gì.

Không đợi Thẩm Thu Hoa lên tiếng, Kiều Ngọc Sơ đã nói: "Lily, Thu Hoa là bạn vong niên của tôi, cô ở trong giới thời trang chú ý em ấy chút." Lời này rất hữu hiệu.

Gương mặt trang điểm xinh đẹp của Cố Tư Lâm hiện lên ý cười: "Tôi đã sớm nghe nói thư pháp của Thu Hoa rất tốt, chỉ là tôi là người ngoài nghề, không hiểu được. Nhìn anh chú ý cô ấy như vậy, vậy nhất định là thật rồi."

Kiều Ngọc Sơ giơ ngón cái, đáp: "Là trình độ này này."

"Kiều ca khích lệ rồi." Thẩm Thu Hoa vẫn giữ thái độ khiêm tốn.

Cố Tư Lâm cười lên rất lay động lòng người. Người phụ nữ này tuy không còn trẻ nhưng lại có sự thành thục cực kỳ hấp dẫn. "Không có mấy người có thể khiến Kiều ca khích lệ."

Ba người trò chuyện vài câu, hai người kia đều rất bận rộn, bao nhiêu người chờ bắt quan hệ cho nên ba người tách ra, mỗi người trò chuyện cùng người khác.

Thẩm Thu Hoa quay đầu nhìn Dương Quỳnh, biểu cảm hơi vô tội.

"Sao vậy em?" Dương Quỳnh cho rằng nàng nhìn thấy gì đó.

"Chị nói xem sao toàn nam minh tinh phản ứng với em vậy?"

Dương Quỳnh nhịn cười: "Vì nam minh tinh không có quan hệ lợi ích với em."

Thẩm Thu Hoa đương nhiên biết điều này nhưng vẫn cảm thấy buồn bực. Tranh giành lợi ích trong giới giải trí rất giống với cung đấu kiếp trước. Luôn có người muốn làm đóa hoa bất bại nên sẽ luôn hái những đóa hoa mới xuống. Hoặc nhóm hoa non vì phân bón tươi tốt mà đấu đá nhau, luôn cảm thấy chỉ khi đóa hoa non khác rơi xuống, mình sẽ có thể lộ diện. Nhưng sự thật là hoa chưa nở xong, đã vì đấu nhau mà toàn bộ héo úa.

Trong mắt nàng, lo nghĩ cách đối phó người khác, không bằng tận hưởng cuộc sống của mình. Người có tâm bất chính chung quy rất khó trụ lâu.

"Hai người bên cạnh đang nói về em đó." Dương Quỳnh kề bên tai Thẩm Thu Hoa khẽ nói.

Thẩm Thu Hoa không quay đầu, chỉ dụng tâm nghe hai người trò chuyện. Sau đó nàng ngu ngơ nhìn Dương Quỳnh, ánh mắt như đang hỏi: "Bọn họ nói tiếng gì vậy?"

Dương Quỳnh không ngờ nương nương sẽ lộ ra vẻ mặt ngây ngốc, đáng yêu này. Cô bỗng muốn kéo người vào lòng, xoa nắn một phen. Nhưng cuối cùng vẫn nhớ mình đang ở đâu, vì thế nhịn cười nhỏ giọng nói: "Họ đang nói tiếng Tây Ban Nha."

"Vậy họ nói gì về em?" Thẩm Thu Hoa hiếm khi tò mò.

"Nói em xinh đẹp. Là mỹ nữ phương Đông." Ánh mắt Dương Quỳnh lộ vẻ tự hào.

Thẩm Thu Hoa uống nước, đáp: "Chị lại đang dỗ em."

"Chị nào có." Dương Quỳnh đứng đắn nói.

Hai người vừa rời khỏi khu vực chọn món vừa nói. Khi đến chỗ ngồi, Dương Quỳnh mắt tốt thấy một người. Cô khẽ giật ống tay áo của Thẩm Thu Hoa, bĩu môi về phía hướng kia.

Thẩm Thu Hoa nhìn theo hướng mắt của cô, khóe môi cười lạnh.

Lăng Tương Quân đứng ở xa đang trò chuyện với người khác. Một khoảng thời gian không gặp, nàng vẫn đáng yêu như trước.

"Chuyện ngày càng thú vị rồi." Đuôi mày Thẩm Thu Hoa nhướng lên, ngồi vào chỗ mình. Lúc này bàn đã có người ngồi nhưng Thẩm Thu Hoa lại không quen biết.

Sau khi ngồi xuống, Thẩm Thu Hoa tự giới thiệu với người phụ nữ ưu nhã ngồi cùng bàn: "Chào chị, tôi là Thẩm Thu Hoa."

Người phụ nữ khoảng 35 tuổi, rất lịch sự đứng lên bắt tay nàng: "Tôi tên Phòng Vận, rất vui được gặp cô. Cô còn đẹp hơn cả trên TV."

Thẩm Thu Hoa từng nghe qua cái tên này. Nàng nghĩ chút đã biết thân phận của đối phương.

Phòng Vận là chủ của công ty điện ảnh Lợi Tinh. Là công ty chế tác điện ảnh lớn trong nước, mấy năm nay Lợi Tinh đã cho ra rất nhiều bộ phim xuất sắc. Tiếng tăm trong giới rất tốt, còn có đoàn đội chế tác số một trong nước. Đạo diễn và biên kịch trong giới đều rất thích hợp tác với Lợi Tinh, chất lượng của phim cũng khá đảm bảo.

"Cảm ơn bà Lý đã khen." Thẩm Thu Hoa lập tức sửa lại xưng hô.

Phòng Vận nghe thấy xưng hô biết Thẩm Thu Hoa đã biết thân phận của mình. Nàng tham gia hoạt động này là muốn kết bạn, tìm một vài tài nguyên, nhân mạch cho nhà mình.

Hai người ngồi xuống trò chuyện. Phòng Vận là một người phụ nữ am hiểu nhiều thứ. Nói chuyện với nàng rất nhẹ nhàng. Thẩm Thu Hoa thông kim bác cổ, hai người trò chuyện về lịch sự, nói về những quan điểm của mình đối với nhân vật lịch sử. Sau đó, Phòng Vận hỏi: "Thẩm tiểu thư có ý kiến gì về ngành sản xuất điện ảnh hiện tại?"

Thẩm Thu Hoa cười xua tay: "Bà Lý, tôi là người hành nghề, thân trong cục khó tránh khỏi quơ đũa cả nắm. Nếu chị muốn biết, hẳn nên hỏi những người không làm trong nghề này. Bọn họ sẽ có cái nhìn rõ hơn."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.