Sủng Phi Cự Liêu (Giới Giải Trí)

Chương 11: Bà Bà



Miêu Phi Vũ bất mãn nói: "Tiểu Hồ, cô quay nhiều kỳ như vậy vẫn không biết nhà tài trợ của chúng ta sao?"

"Cái này là của Nhất Sắc Tài?" Hồ Hàn xem trang phục là dạng cách tân. Trang phục này của Nhất Sắc Tài người khác mặc vào sẽ không hoàn toàn cảm thấy hứng thú. "Khó trách họ mời Thẩm tỷ làm người đại ngôn. Thật sự rất đẹp!"

Thẩm Thu Hoa cảm ơn lời tán thưởng của Hồ Hàn, hai người ngồi xuống ăn cơm. Cơm chiều mang theo bản sắc địa phương nhưng mà hai người đều ăn không quen. Miêu Phi Vũ là một đại hán phương Bắc, có cái nhìn tương đối tinh tế. Vừa nhìn thấy mấy người đều ăn không quen liền nhờ lão bản làm vài món cơm nhà. Lúc này mọi người mới có thể xem như no bụng.

Cơm nước xong, dựa vào an bài lúc trước, bốn người chia thành hai đội tự hoạt động. Dương Quỳnh theo sau Thẩm Thu Hoa cùng Kỷ Văn Hiên, đi cùng người quay phim.

"Chị, chúng ta đi đâu đây?" Kỷ Văn Hiên tuổi nhỏ, miệng lại ngọt. Đa số khách mời tới đây đều lớn hơn hắn, hắn kêu ca ca tỷ tỷ cũng không ngại.

"Tùy tiện một chút đi. Tổ khác đã đi hướng đông vậy chúng ta đi hướng tây." Thẩm Thu Hoa nhìn qua đường vào thôn phía tây.

Trong thôn lúc này đã lên đèn. Nơi này là chỗ sâu trong núi lớn, cùng bên ngoài liên hệ rất ít, người dân vẫn giữ thói quen sinh hoạt mộc mạc như trước. Đèn điện là đèn dây tóc đơn giản, ánh đèn hơi vàng khiến du khách cảm thấy ấm áp.

"Mạc tiếu nông gia lạp tửu hồn,

Phong nên lưu khách túc kê đồn.

Sơn trùng thủy phúc nghi vô lộ,

Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn.

Tiêu cổ truy tùy xuân xã cận,

Y quan giản phác cổ phong tồn.

Tòng kim nhược hứa nhàn thừa nguyệt.

Trụ trượng vô thì dạ khấu môn."

Bóng đêm yên lặng, Thẩm Thu Hoa ngâm nga bài thơ "Du Sơn Tây Thôn", nàng cảm thấy bài thơ thích hợp với thôn này.

"Chị, chị xem qua kịch bản sao?" Kỷ Văn Hiên đột nhiên đến bên người Thẩm Thu Hoa nhỏ giọng hỏi.

Thẩm Thu Hoa không nhẹ nhàng dịch người mình ra. Nàng không có thói quen cùng người khác thân cận gần như vậy, đặc biệt là nam nhân.

"Kịch bản gì?"

Kỷ Văn Hiên có chút giật mình, muốn nói ra nhưng quay đầu lại thấy camera vẫn luôn theo sau, lắc đầu.

Thẩm Thu Hoa là người thông minh cỡ nào, vừa nhìn đã biết. Lập tức hiểu được, hoạt động tự do này bên trong còn có thứ khác, không phải chỉ là tùy ý đi dạo như vậy.

Đi về phía trước một chút. Lúc này đột nhiên xuất hiện một con chó lớn nhảy ra, điên cuồng sủa về phía hai người. Thẩm Thu Hoa lui về sau hai bước, tuy rằng nàng sợ nhưng không hoảng. Bởi vì phía sau nàng là Dương Quỳnh.

Dương Quỳnh vốn dĩ đang ở phía sau camera để tránh xuất hiện trên màn ảnh. Lúc này cũng không nghĩ nhiều, tiến lên hai bước, đem Thẩm Thu Hoa che phía sau mình. Bên kia Kỷ Văn Hiên cũng bị dọa sợ đang đứng đó ngây ngốc mà hô to gọi nhỏ.

"Cậu mau tránh đi!" Dương Quỳnh không biết nói gì. Một đại nam nhân sao lại vô dụng như vậy.

Lúc này con chó nhào đến, Dương Quỳnh một chân trực tiếp đá vào bụng nó, con chó liền bị đá ra xa, quỳ rạp trên đất mà rên, không hung hăng nữa.

"Em có sao không?" Dương Quỳnh không lại xem con chó, quay đầu kiểm tra Thẩm Thu Hoa.

Thẩm Thu Hoa lắc đầu. "Có chị ở đây em sao có thể có chuyện được?"

Lúc này chủ con chó kia mới chạy đến, thấy không ai bị thương mới yên tâm. Thôn dân tính tình thuần phác, chủ chó nói chính mình nhất thời sơ sẩy không cẩn thận để nó chạy ra, cũng may không ai bị thương.

"Anh này... Này cũng rất nguy hiểm." Kỷ Văn Hiên sợ đến mức đầu đầy mồ hôi lạnh.

"Phải phải, tôi lần tới nhất định chú ý." Chủ chó thấy mọi người không có ý muốn hắn bồi thường, lập tức mang chó rời đi.

Đột nhiên xuất hiện chuyện như vậy, mọi người cũng không có hứng thú tiếp tục đi nữa, bắt đầu trở về.

Trên đường về, Thẩm Thu Hoa cùng Kỷ Văn Hiên nhìn thấy một lão bà bà bên đường đang lấy nước. Thẩm Thu Hoa vừa muốn đi qua, Kỷ Văn Hiên đã chạy đến giúp.

"Lão nhân gia, nơi này không có nước máy sao?" Kỷ Văn Hiên nhận lấy thùng nước lão bà bà hỏi.

"Nơi này chúng ta đều uống nước trên núi. Muốn lấy nước phải tự mình qua suối bên kia lấy về." Lão bà bà vừa đi vừa nói.

"Vậy cũng thật vất vả." Kỷ Văn Hiên ban đầu cảm thấy thùng nước không nặng nhưng càng về sau càng cảm thấy nặng hơn.

"Chúng ta đời đời đều sinh hoạt như vậy, đã quen rồi." Lão bà bà quay đầu nhìn Thẩm Thu Hoa bên cạnh, hai mắt đột nhiên sáng lên. "Cô nương này số mệnh rất tốt."

Thẩm Thu Hoa cười cười, "Lão nhân gia, bà bao nhiêu tuổi rồi?"

"Ta năm nay vừa vặn 80." Lão bà bà nhìn Thẩm Thu Hoa không chớp mắt, "Cô nương kiếp trước cô nhất định là người đại phú đại quý."

Kỷ Văn Hiên cười nói: "Bà bà, bà biết xem tướng sao?"

Lão bà bà lắc đầu. "Xem tướng thì ta không biết. Ta chỉ có thể nhìn thấy duyên kiếp trước của người khác."

"Vậy bà xem cháu kiếp trước như thế nào?" Kỷ Văn Hiên căn bản không tin, bất quá trong sơn thôn có người như vậy hắn cũng có thể lý giải.

"Cậu trai trẻ, cậu và ta không có duyên phận. Ta không thể nhìn thấy." Lão bà bà nói rồi quay đầu nhìn người quay phim cùng Dương Quỳnh. Bà nhìn đến Dương Quỳnh thì ánh mắt hơi dừng, ngay sau đó lại nhìn Thẩm Thu Hoa.

"Hai người các cô duyên phận rất sâu. Vậy mà có thể dây dưa hai kiếp."

Kỷ Văn Hiên cảm thấy chính mình gặp phải một người chuyên bịa chuyện xưa, cảm giác giây tiếp theo lão bà bà sẽ nói chính mình nhìn thấu thiên cơ, sau đó lấy mã QR ra gọi mọi người quét mã để tìm hiểu một chút.

Thẩm Thu Hoa lại hoàn toàn ngược lại, nàng cảm thấy bản thân gặp được một người rất lợi hại. Chỉ là nàng không có hứng thú bắt chuyện cùng lão bà bà, đối với người giống bà đồng này, nàng đều là kính nhi viễn chi.

Kiếp trước không muốn bị người lợi dụng. Kiếp này... Nàng có chút cố kỵ. Nàng sợ hãi bà đồng này có siêu năng lực, đem nàng một lần nữa trở về kiếp trước.

Dương Quỳnh trong lòng cũng âm thầm giật mình, một lão bà bà bình thường lại có thể lợi hại như vậy! Xem ra thôn này là ngọa hổ tàng long.

Sau khi đến nhà lão bà bà, Kỷ Văn Hiên buông thùng nước, lau đi mồ hôi trên mặt. Thẩm Thu Hoa không đi vào cửa, đối với những chuyện quái lực loạn thần, nàng tự mình trải qua nên tương đối kiêng kị.

Kỷ Văn Hiên ra tới nhỏ giọng nói: "Chị, chị may mắn không vào. Bên trong toàn là những đồ vật dùng giấy vàng viết phù chú treo trên tường bay tới bay lui, rất dọa người."

Thẩm Thu Hoa không nói gì thêm, mọi người bắt đầu trở về.

Sơn thôn yên lặng, có gió nhẹ thổi qua, càng cảm thấy yên tĩnh đến không một tiếng động.

"Đó là nhiệm vụ bí mật sao?" Thẩm Thu Hoa đột nhiên hỏi.

"Cái gì?" Kỷ Văn Hiên khó hiểu.

"Cậu xem qua kịch bản rồi?" Thẩm Thu Hoa không e dè camera bên cạnh nói. "Đường trở về của chúng ta cùng lúc đi là không giống nhau. Hơn nữa đã nhầm trước khi gặp được lão bà bà. Cậu từ lúc bắt đầu đã nhầm đường, còn không phải vì để gặp lão bà bà sao?" Nàng có trí nhớ vô cùng tốt. Thời điểm đi tuy rằng nói chuyện nhưng những cảnh vật nàng thấy đều để lại ấn tượng trong đầu. Cho nên khi Kỷ Văn Hiên cố ý mang nàng đi về bằng đường khác, nàng không nói gì chỉ là trong lòng càng chú ý hơn.

Nàng không lo lắng Kỷ Văn Hiên có ý đồ khác. Bên cạnh mình có Dương Quỳnh, cô không phải một người dễ chọc. Trái lại, khi Kỷ Văn Hiên đưa kịch bản cho nàng, nàng liền biết Kỷ Văn Hiên biết được hoạt động bí mật.

"Chị, chị đừng nói giỡn. Em sao lại biết được kịch bản?" Kỷ Văn Hiên cười ha ha.

"Kia phải hỏi bản thân cậu." Thẩm Thu Hoa mỉm cười, nhìn thấy đèn của khách sạn ở phía trước.

Kỷ Văn Hiên sờ đầu, nghệ sĩ trước mặt này dù là nữ nhưng ngoài ý muốn nàng lại rất thông minh. Hắn thật sự muốn đem những điều mình biết nói ra như vậy bản thân sẽ dễ chịu. Có điều máy quay lại luôn ở bên người nên không thể được.

"Chi, chị đừng tức giận." Kỷ Văn Hiên thấy Thẩm Thu Hoa một mình đi phía trước, vội vàng đuổi theo vài bước.

"Tôi vì sao lại tức giận?" Thẩm Thu Hoa sửng sốt vì lời này. Sau đó hiểu được ý của Kỷ Văn Hiên, cười nói: "Tiết mục mà, tôi hiểu."

Dương Quỳnh ở phía sau máy quay bất đắc dĩ lắc đầu. Chuyện rối loạn như vậy hậu kỳ nên chỉnh sửa thế nào đây? Kỷ Văn Hiên còn quá trẻ thế nên bị biến hóa trong cảm xúc của Thu Hoa khiến cho lộ tẩy. Những lời kia không phải là thừa nhận sao?

Trở lại khách sạn, tổ còn lại vẫn chưa trở về, Miêu Phi Vũ ngồi trong đại sảnh gọi điện thoại. Nhìn thấy tổ họ trở về, vội vàng cúp điện thoại. "Mệt rồi sao? Hiện tại có thể trở về nghỉ ngơi."

Thẩm Thu Hoa quay đầu hơi cúi người nói với nhiếp ảnh gia luôn đi theo mình. "Anh vất vả rồi."

Nhiếp ảnh gia tay đang ổn định liền run một chút. Minh tinh khách khí hắn đã gặp không ít, nhưng chỉ một động tác đơn giản lại có thể biểu đạt tốt như vậy, hắn thật sự chưa từng gặp qua.

Thẩm Thu Hoa cùng Dương Quỳnh lên lầu, Kỷ Văn Hiên bên kia mặt hơi suy sụp nói. "Miêu ca, Thẩm tỷ này quá thông minh, em không chơi lại chị ấy."

"Cậu bị cô ấy phát hiện gì sao?" Miêu Phi Vũ bảo hắn ngồi xuống nói.

Kỷ Văn Hiên buông tay. "Chị ấy hầu như đều đoán được. Có điều kỳ quái ở chỗ, Lương bà bà hình như thật sự nhìn thấy kiếp trước của chị ấy. Còn có kiếp trước của Dương trợ lý bên cạnh chị ấy. Lương bà bà thừa dịp Thẩm tỷ không bên cạnh em nói, kiếp trước Thẩm tỷ tuyệt đối không phải người bình thường. Là người dưới một người trên vạn người."

Miêu Phi Vũ từng khảo sát nơi này trước khi đến, đã gặp qua Lương bà bà. Hắn là người theo tư tưởng khoa học, Lương bà bà này lại suốt ngày giả thần giả quỷ. Nghe bà ấy nói về kiếp trước, hắn một chữ cũng không tin. Kiếp trước? Dù sao không ai biết được. Tùy tiện cũng có thể nói được.

Hai người đang bàn luận thì tổ còn lại đã về. Sắc mặt Hồ Hàn có chút khó coi. Miêu Phi Vũ cùng Kỷ Văn Hiên vội vàng lại hỏi.

"Làm sao vậy?" Miêu Phi Vũ trước để Hồ Hàn ngồi trên sô pha, lấy một ly nước nóng cho nàng.

"Trong thôn này cái gì cũng có. Trên đường gặp phải một con rắn đen nhỏ, chút nữa đã cắn Hồ Hàn." Ngô Nham nói một chút tình hình cụ thể. Bọn họ là một tổ được xem là quy củ. Ven đường nhìn không ít cảnh đẹp nên thời điểm trên đường về Hồ Hàn phát hiện có rắn, sợ đến mức la to. Kết quá kêu quá thảm liền dọa được con rắn kia chạy mất.

"Lợi hại!" Kỷ Văn Hiên cùng Hồ Hàn cùng nhau quay tiết mục này lâu, sớm đã quen thuộc. Nghe vậy liền trêu nàng.

Hồ Hàn vẫn chưa hết hoảng sợ, nghe vậy lấy tay vỗ hắn. "Cậu sao lại như vậy? Mình đều bị dọa chết, cậu còn chọc mình."

"Không có không có, tuyệt đối không có. Thật ra bên mình cũng không tốt đẹp gì, bị một con chó vừa đuổi vừa sủa, thật thảm." Kỷ Văn Hiên vội vàng biện hộ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.