Sủng Phi Cự Liêu (Giới Giải Trí)

Chương 5



Thời điểm có thể ra ngoài một mình, Nguyên Hương cùng Như Quyên liền vòng thật lâu để cắt đuôi phóng viên, đi vào khách sạn. Vào cửa liền thấy trên bàn toàn là những món mà bọn họ thích ăn.

"Đây là mua từ bên ngoài, không biết hai đứa ăn có hợp không?"

"Nương nương...." Hai người cảm động.

Thẩm Thu Hoa giơ tay, đánh gãy câu tiếp theo của họ. "Xưng hô này phải sửa. Nếu hai đứa muốn theo chị, vậy chúng ta xưng hô chị em đi."

Hai người đều mở to mắt nhìn. "Nương nương.... Không phải, bọn em sao lại có thể xưng hô như thể với người?" Quan hệ chủ tớ đã ăn sâu bám rễ trong lòng của Nguyên Hương cùng Như Quyên. Bọn họ luôn coi Thẩm Thu Hoa là thần, làm sao có thể xưng hô chị em đây?

"Muốn đi theo chị thì phải xưng như vậy." Khí tràng của nương nương xuất hiện. Rất nhiều lúc Thẩm Thu Hoa không muốn nhiều lời vì những chuyện đơn giản. Lời vừa nói ra, Nguyên Hương cùng Như Quyên đều im lặng không nói gì khác.

Không khí rơi vào lúng túng. Dương Quỳnh đi tới hỏi: "Hai đứa sao lại không muốn thay đổi xưng hô? Việc này cũng không phải chuyện lớn gì."

Với Dương Quỳnh, đây chỉ là một vấn đề xưng hô. Chỉ là với ba người kia thì lại là vấn đề nan giải. Nguyên Hương cùng Như Quyên kiên quyết không muốn sửa, vẫn muốn gìn giữ quan hệ chủ tớ. Thẩm Thu Hoa thì kiên quyết muốn sửa, muốn phủ định đi quan hệ chủ tớ.

"Chị...chị Thu Hoa" Như Quyên nhìn thấy thái độ kiên quyết của Thẩm Thu Hoa, thử kêu một tiếng, nàng thiếu chút nữa đã cắn phải đầu lưỡi.

Thẩm Thu Hoa nghe vậy cười nói: "Này mới ngoan, ăn cơm đi." Chỉ là ánh mắt hướng về Nguyên Hương.

Nguyên Hương nghẹn đến đỏ bừng mặt, "Chị...Thu Hoa..."

"Vậy mới đúng!" Dương Quỳnh lại gần vỗ vỗ hai người. "Hai đứa xem chị đã đổi xưng hô từ lâu nè."

Nguyên Hương cùng Như Quyên ngồi xuống ăn cơm, nghe xong lời này, cả hai nhìn nàng, trong mắt tràn đầy sự ghét bỏ. Chị không tuân thủ quy củ cũng không phải ngày một ngày hai, còn không biết xấu hổ mà đem ra khoe mẽ?

"Thi đấu thuận lợi không?" Thẩm Thu Hoa vẫn giữ thói quen ăn không nói, ngủ không nói. Sau khi hai người ăn xong mới bắt đầu trò chuyện.

" Dạ vẫn tốt." Như Quyên thay hai người trả lời.

"Cho nên tình huống phạm sai lầm tối qua là do hai người cố ý?" Ánh mắt Thẩm Thu Hoa không tha cho một hạt cát. Ngày hôm qua là kỳ mới của "Tiến bước xuất đạo", nàng và Dương Quỳnh cùng nhau xem, khi nhìn thấy sai lầm liền cảm thấy không đúng.

Nguyên Hương cùng Như Quyên nhìn thoáng nhau, "Bọn em khi đó nhìn thấy nương... Nhìn thấy chị Thu Hoa vì quá kích động cho nên ảnh hưởng đến sự phát huy lúc sau" Như Quyên giả thích nói.

Thẩm Thu Hoa ánh mắt dò xét biểu cảm trên mặt hai người, lúc này mới nhẹ giọng nói, "Nguyên Hương, Như Quyên mọi chuyện kiếp trước đều đã qua. Kiếp này, chị muốn cùng hai em kết bạn, làm chị em. Chị không hy vọng hai em vì chị mà trả giá quá nhiều. Bọn em có cuộc sống của mình, chị cũng có cuộc sống của bản thân." Dương Quỳnh lúc này lộ mặt ra, chứng minh chính mình là cuộc sống của Thẩm Thu Hoa.

"Chị Thu Hoa, bọn em hiểu ý của chị nhưng đi theo chị đã là thói quen của bọn em. Đi theo chị làm việc, trong lòng bọn em luôn kiên định. Hiện giờ bọn em trong giới giải trí, dù tiến hay lùi cũng là thân bất do kỷ. Trong lòng vẫn luôn bất an, lo sợ." Như Quyên nói ra lo lắng của mình. Nếu được ở bên cạnh nương nương thì không cần phải phiền não như vậy.

"Em cùng Như Quyên đã thương lượng qua, bọn em muốn thua trận này. Sau đó, chờ công ty đuổi ra lúc đó họ sẽ tự hủy hợp đồng." Nguyên Hương cũng lên tiếng.

Dương Quỳnh không nghĩ hai người lại quyết tâm lớn như vậy, chuyện này chính là hủy đi tương lai của chính mình.

Thẩm Thu Hoa trong lòng cảm động nhưng đối với cách làm của hai người thì không tán thành. "Chị không hiểu về giới giải trí nhưng chị cảm thấy đây không phải ý tốt. Chưa nói đến nỗ lực trước kia của hai em tựa như kiếm củi ba năm thiêu một giờ, nếu chị là ông chủ của mấy đứa, ít nhất chị sẽ không tha hai đứa dễ dàng đâu."

Nguyên Hương cùng Như Quyên nhìn nhau.

"Đặc biệt là biểu hiện lúc trước của hai đứa không tệ, lúc này để thua trận đấu, rất khó làm người khác tin tưởng hai đứa không cố ý. Nếu có người muốn mang hai đứa đi, hai đứa nói ông chủ của mình sẽ nghĩ như thế nào?" Thẩm Thu Hoa không hiểu giới giải trí nhưng nàng hiểu nhân tâm. Loại chuyện đơn giản như vậy chỉ cần liếc mắt một cái là sẽ nhận ra ngay.

"Vậy bọn em nên làm thế nào?" Hai người cảm thấy không nên tự mình quyết định lung tung.

Thẩm Thu Hoa mỉm cười, "Nỗ lực giành được thành tích tốt nhất."

"Chuyện này..." Như Quyên không rõ, hai người là một lòng một dạ muốn hủy hợp đồng.

"Chờ hai đứa thành danh, mới có thể càng ngày càng có nhiều quyền quyết định. Hiện tại trước mắt, ngoan ngoãn nghe theo sắp xếp của công ty, không cần làm chuyện tương tự vậy. Chị sẽ vì hai đứa, cố lên" Thẩm Thu Hoa không nhắc đến việc hủy hợp đồng. Nàng nghĩ, cách tốt nhất để hủy hợp đồng chính là bồi thường tiền hợp đồng. Chỉ là một trăm triệu này nàng nên kiếm bằng cách nào đây. Biện pháp chung đã có, nàng muốn trước hết là ổn định tâm hồn bay bổng của hai cô nương này, sau đó mới thực hiện bước tiếp theo.

Cuối cùng, sau khi xác nhận ý định của Thẩm Thu Hoa, Nguyên Hương cùng Như Quyên mới rời khỏi khách sạn. Hai người có thời gian ra ngoại hạn chế vì thế không thể ở lâu được.

Đứng ở mép giường, nhìn hai người như kẻ trộm rời đi, Thẩm Thu Hoa thở dài một tiếng.

"Hai đứa tương đối suy xét chưa tốt nhưng không phải có em ở đây rồi sao? Trải qua chuyện này. Hai đứa về sau làm việc sẽ cùng em thương lượng. Em thở dài làm gì?" Dương Quỳnh dọn dẹp đồ ăn, từ phía sau ôm lấy nàng.

Tay Thẩm Thu Hoa đặt trên tay Dương Quỳnh, xúc cảm ấm áp khiến nàng thả lỏng. "Chị không chú ý tới cánh tay Nguyên Hương bị thương sao?

Dương Quỳnh đương nhiên chú ý tới. Cô làm bảo vệ đối với những chuyện liên quan đến vết thương vô cùng nhạy cảm. "Em cũng chú ý à. Đó là bị bầm có lẽ là bị va chạm."

"Đúng vậy." Thẩm Thu Hoa cầm iPad trên bàn lên, tìm một đoạn video rồi đưa cho Dương Quỳnh xem. Đây là video hậu trường của "Tiến Bước Xuất Đạo", hôm nay giữa trưa mới tung ra. Trong video, Nguyên Hương đang luyện tập vũ đạo thì đột nhiên lộn nhào một cái, cả người đều đụng vào tường. Nếu không phải thân thủ nàng nhanh nhẹ, dùng tay chắn một chút thì có lẽ mặt nàng đã đụng vào tường.

Tổ tiết mục dùng cái này để ngược fans, cũng coi như kéo thêm fans về cho Nguyên Hương. Bên dưới đều bình luận đau lòng.

Dương Quỳnh không hổ là dân chuyên nghiệp, rất nhanh đã nhìn ra vấn đề. "Thời điểm Nguyên Hương phạm sai có người động tay động chân? Đoạn video này thật sự được biên tập quá tốt, cơ bản không nhìn ra được động tác sai lầm trước đó của em ấy." Dương Quỳnh ngẫm lại lại cảm thấy không đúng, mình có thể nhìn ra được bởi vì đã từng được rèn luyện hàng năm mà thành hỏa nhãn kim tinh. Thẩm Thu Hoa làm sao lại có thể nhìn ra được?

"Chị thấy vấn đề này thế nào?"

Thẩm Thu Hoa nhấn lùi video về một chút, dừng ở khoảnh khắc trước khi Nguyên Hương phạm sai đâm vào tường, màn hình nhanh chóng chuyển cảnh, Thẩm Thu Hoa kịp thời nhấn dừng. "Chị nhìn ánh mắt của cô gái này." Nàng chỉ một nữ sinh trong mắt không chứa sự kinh hoảng thay vào đó là tràn đầy vẻ đắc ý. Tuy rằng chỉ một cái ánh mắt lướt qua nhưng cũng đủ khiến Thẩm Thu Hoa cảm thấy không thoải mái. Bởi vì sự không thoải mái này làm nàng xem đi xem lại video này rất nhiều lần, lúc ấy mới phát hiện ra vấn đề.

"Ý em là có người cố tình hại Nguyên Hương?" Dương Quỳnh cảm thấy kỳ lạ. Nguyên Hương tuy rằng thi đấu không tệ nhưng không phải thành tích tốt nhất, cũng không phải nhân khí cao nhất, vì cái gì lại muốn hại em ấy?

"Chị xem thông tin của người này sẽ biết." Thẩm Thu Hoa nhìn video này rất nhiều lần, lúc này muốn nhắm mắt dưỡng thần.

Hai người ngồi ở trên sô pha, Thẩm Thu Hoa dựa vào vai Dương Quỳnh, tìm vị trí thoải mái mà nhắm mắt lại.

Dương Quỳnh xem danh sách thi đấu thì tìm được nữ sinh kia, tên là Nghê Giai Linh. Kéo xuống bên dưới thì phát hiện sở trường đặc biệt của nàng giống với Nguyên Hương, đều là am hiểu về vũ đạo. Hơn nữa nàng với Nguyên Hương là hai người thi đấu vũ đạo tốt nhất. "À quan hệ cạnh tranh..."

"Xem đến đoạn cuối video, nhân khí của Nguyên Hương so với nàng cao hơn. Tuy rằng Nguyên Hương xếp hạng không cao nhưng lại có điểm đặc biệt. Nguyên Hương không thích nói chuyện có thể dùng điểm này làm điểm nhấn, thêm vào đó lại có quan hệ tốt với Như Quyên. Điểm này khiến cho Nghê Giai Linh có thể sẽ bị đào thải, vì vậy nàng mới ra tay." Thẩm Thu Hoa nhắm mắt phân tích nói.

Dương Quỳnh cúi đầu đem đầu của Thẩm Thu Hoa đặt lên đùi mình, để nàng nằm thoải mái một ít. "Em rõ ràng không thường xem gameshow, vì sao có thể biết được điều này?"

"Chuyện này còn không rõ sao, cùng với kiếp trước trong hoàng cung có gì khác nhau? Chỉ có một điểm không giống là nơi này thủ đoạn đơn giản hơn, người cũng ngu ngốc hơn mà thôi." Thẩm Thu Hoa cau mày, thật sự không có hứng thú gì.

"Vậy sao em lại không nói cho Nguyên Hương biết?"

Thẩm Thu Hoa nghe vậy mở mắt nhìn nàng. "Chị nghĩ Nguyên Hương không biết sao? Em ấy kiếp trước là cung nữ quản sự của Lung Hoa Cung, em lại là cây to đón gió, nếu em ấy không có bản lĩnh thì làm sao có thể quản được?"

"Mấy người các em...!" Dương Quỳnh cảm khái nói, "Có kí ức kiếp trước chẳng khác nào khai quải?"

Khó có được Thẩm Thu Hoa hiểu ý tứ từ khai quải, nghe xong lời này nàng trong lòng nghĩ nghĩ, cười gật đầu. "Ăn nhiều khổ, hiện giờ chính là lúc để phát huy."

Hai người ở thành phố H không đến hai tuần, xác định Nguyên Hương cùng Như Quyên sẽ tiếp tục thi đấu, hai người mới rời khỏi thành phố H, về tới nhà mình ở trong thôn tiếp tục cuộc sống bình bình đạm đạm. Giống như chưa hề phát sinh chuyện gì.

Chỉ có Thẩm Thu Hoa sau khi trở về đều dành thời gian viết tác phẩm thư pháp, chọn lựa từng bức từng bức một. Thư pháp của Thẩm Thu Hoa kiếp trước trong hoàng cung là đứng đầu, kiếp này cũng được bán ra với giá rất cao, là do được Lý lão trong giới thư pháp khẳng định.

Dương Quỳnh nhìn nàng làm việc này, lập tức hiểu được nàng muốn đem tác phẩm bán ra đổi lấy tiền vi phạm hợp đồng của Nguyên Hương cùng Như Quyên. Chỉ là dựa vào việc này có thể kiếm được một trăm triệu sao?

Thẩm Thu Hoa cũng biết đáp án là không thể.

"Nếu em thật sự muốn bán những tác phẩm này, vậy chị đưa em gặp Lý lão. Dù sao hai người cũng lâu rồi chưa gặp. Coi như là ôn chuyện đi." Dương Quỳnh biết có một số việc nếu Thẩm Thu Hoa không làm sẽ không cam tâm. Cô cũng biết ở phương diện tài chính này bản thân không thể giúp được gì. Chính mình muốn kiếm nhiều tiền thì chỉ có thể đi liều mạng, nhưng việc này lại bị Thẩm Thu Hoa ngăn cấm. Cho nên cô chỉ có thể hỗ trợ Thẩm Thu Hoa, toàn tâm ủng hộ những ý tưởng của nàng.

Thẩm Thu Hoa lại lắc đầu. "Nếu em nói, Lý lão nhất định sẽ giúp. Chỉ là một trăm triệu không phải chuyện nhỏ. Cháu trai của ông ấy - Lý Ân Dật của tập đoàn Nguyên Sơn có thể có được số tiền này nhưng em ngược lại càng không thể cùng anh ta nói chuyện." Thẩm Thu Hoa lúc trước đã làm Tổng giám đốc của tập đoàn Nguyên Sơn, đương nhiên hiểu được tài chính của bên đó.

Dương Quỳnh đau lòng mà nâng gương mặt của Thẩm Thu Hoa, "Thu Hoa, em đừng cho bản thân áp lực lớn như vậy. Nếu không tính chuyện hợp đồng, Nguyên Hương cùng Như Quyên hiện tại không phải khá tốt sao? Ít nhất hai đứa còn ở bên nhau. Cuộc sống luôn phải tự mình nỗ lực, em không thể làm thay hai đứa được." Cô biết Thẩm Thu Hoa nhất định đã nghĩ mọi cách để kiếm tiền, nhìn nàng biểu hiện bình tĩnh như vậy nhưng đại não bên trong lại đang vận động hết sức.

"Em hiểu." Thẩm Thu Hoa ngoài miệng nói vậy, chỉ là trong lòng vẫn nhịn không được mà nghĩ, chỉ trách chính mình chung quy quá bất lực.

Nửa tháng sau, Nhất Sắc Tài bắt đầu tuyên truyền, quảng bá. Trên các tuyến đường lớn, nhỏ đều có thể thấy được hình tượng của Thẩm Thu Hoa. Tại nơi hai người cũng có, người trong thôn rất nhanh đã nhận ra Thẩm Thu Hoa, mọi người đều tìm hai người để quen biết với đại minh tinh.

Loại tình huống này hai người đều không đoán trước được. Các nàng không nghĩ tới lần này Nhất Sắc Tài lại tuyên truyền rầm rộ như vậy.

"Không phải nói hiệu quả và lợi ích không tốt sao? Tại sao lại quảng bá mạnh như vậy?" Dương Quỳnh một bên oán giận, một bên thu xếp đồ đạc. Nơi này không thể ở được nữa. Ở trước cửa bị những người tới xem náo nhiệt san bằng. Nhưng nếu như không thể ở đây được thì hai người nên dọn đi nơi đâu?"

"Phải về nhà sao?" Dương Quỳnh hỏi.

Thẩm Thu Hoa lắc đầu. Trong nhà khẳng định càng không yên ổn. Bảy đại cô tám dì cả đó, đặc biệt khiến nàng đau đầu chính là dì ba cùng với em họ trong nhà. Nàng trở về chính là chui đầu vào lưới. Trò chuyện cùng ba mẹ qua điện, nàng biết được trong nhà có nhiều người thường xuyên tới muốn ngẫu nhiên gặp được nàng.

"Đi thành phố B." Tự hỏi trong chốc lát, Thẩm Thu Hoa liền quyết định.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.