Sau một ngày nghỉ ngơi, Thẩm Thu Hoa liên tiếp nhận gần hai mươi buổi phỏng vấn. Những câu hỏi được đưa ra đều vô cùng ôn hòa, đương nhiên cũng có những câu hỏi khá bén nhọn.
Khi được hỏi có quan hệ gì với Kiều Ngọc Sơ, Thẩm Thu Hoa cười nói: "Dù sao mọi người đều có phán đoán của chính mình, mọi người nghĩ là quan hệ gì thì chính là quan hệ đó. Vui vẻ là được."
Lời này khiến phóng viên có chút kinh ngạc. Nàng hỏi câu này cũng không phải muốn làm khó dễ Thẩm Thu Hoa, nàng chỉ hy vọng có thể có cơ hội nói chuyện với Thẩm Thu Hoa. Không nghĩ đến Thẩm Thu Hoa lại dễ dàng từ bỏ cơ hội này.
Buổi tối 9 giờ, Thẩm Thu Hoa cũng hoàn thành xong buổi phỏng vấn cuối cùng. Dương Quỳnh đã sớm gọi cơm, lúc này gọi điện, người phục vụ của khách sạn rất nhanh sẽ mang cơm đến.
"Em không cần đua như vậy. Ăn cơm chiều rồi hẳn tiếp tục, phóng viên cũng sẽ thông cảm mà." Thẩm Thu Hoa không ăn cơm nhiều, giữa trưa nàng chỉ ăn một chút, cơm chiều cũng chưa ăn, bây giờ có lẽ đã sớm đói bụng.
"Đều là công tác. Chị xem mấy đứa nhỏ ngồi xổm ở cửa đáng thương ra sao. Nhanh kết thúc để bọn họ còn có thể trở về sớm chút." Khi Thẩm Thu Hoa ra cửa nhìn thấy vài nữ hài đang ngồi xổm ở cửa phòng nàng, nàng suýt nữa tưởng là fans. Hỏi ra mới biết người ta là phóng viên truyền thông đang xếp hàng chờ phỏng vấn nàng. Đầu năm nay, làm phóng viên cũng không dễ dàng.
Dương Quỳnh gắp sườn cho vào chén nàng. "Em đau lòng bọn họ, sao lại không đau lòng chính mình? Ăn nhiều thịt một chút. Chị nói cho em biết, em còn gầy nữa sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả lên hình đó." Này rõ ràng là uy hiếp.
Nhắc đến chuyện này, Thẩm Thu Hoa cũng rất buồn bực. Nàng đã cố gắng ăn cơm rồi. Nhưng mỗi ngày đóng phim, chạy hoạt động khiến cố gắng của nàng đổ sông đổ biển. Giữ được cân nặng đã là không tệ rồi.
Nữ diễn viên thật sự phải gầy, gầy thành người trong sách lên hình mới có thể đẹp. Nhưng hiện tại Thẩm Thu Hoa đã gầy như tờ giấy, này rất không ổn. Dù sao cũng không ai muốn để một tờ giấy lên hình, đóng phim.
"Không béo lên được, em cũng đâu còn cách nào?" Nàng vừa ăn một đũa, muốn buông đũa xuống đã bị Dương Quỳnh buộc đành tiếp tục ăn xong.
"Em có biết lời này sẽ kéo bao nhiêu thù hận không?" Dương Quỳnh lắc đầu: "Bằng không em đừng tập thể dục buổi sáng nữa. Chị thấy hiện tại em đã luyện rành kiến thức cơ bản của kinh kịch. Không cần phải luôn luyện tập, nghỉ một thời gian, nuôi thịt."
Thẩm Thu Hoa tự hỏi trong chốc lát, vẫn lắc đầu: "Tập thể dục buổi sáng đã thành thói quen của em rồi. Vì nhiều nguyên nhân khiến thời gian tập thể dục của em đã không còn nhiều lắm. Dù không tập cũng không có nhiều ảnh hưởng." Mặt nàng đau khổ nhìn Dương Quỳnh: "Em thật sự không ăn nổi nữa."
Đã trễ thế này, ăn quá nhiều cũng không tốt. Dương Quỳnh đành phải tha cho nàng.
"Ngày mai cần đến đài truyền hình ghi hình tiết mục. Ngày kế bay đến thành phố F cũng để ghi hình tiết mục. Sau đó đi gặp Lư Tự, anh ấy sẽ nói về công tác sắp tới cho em." Dương Quỳnh nhìn sổ công tác trong tay mình.
Lúc trước cô dùng điện thoại để ghi chú lại lịch công tác của Thẩm Thu Hoa nhưng luôn cảm thấy có vấn đề, nhìn thế nào cũng không vừa mắt. Sau đó, cô quyết định mua một quyển sổ tay, lập tức cảm giác thoải mái nhiều.
Ngày hôm sau, Thẩm Thu Hoa đến đài truyền hình chuẩn bị tham gia tiết mục. Đây là tiết mục May Mắn Cuối Tuần. Mỗi kỳ sẽ mời một vài khách mời đến chơi trò chơi. MC Trương Thần Dương dẫn tiết mục này đã được 5 năm, vô cùng có kinh nghiệm.
Thẩm Thu Hoa vào hậu trường. Nàng tham gia tiết mục này là vì tuyên truyền cho "Năm Xưa Không Đổi". Tham gia chương trình còn có nam chủ Tôn Liệt, nữ nhị Liễu Phàm Chi và nam nhị Bàng Thiên Ninh. Mọi người vừa gặp nhau vào buổi họp báo vài ngày trước. Tổ tiết mục sắp xếp phòng nghỉ chuyên môn cho từng người.
Khác với tạo hình phục cổ sườn xám trong cuộc họp báo lần trước, lần này Liễu Du tạo hình cho Thẩm Thu Hoa theo phong cách hiện đại đơn giản. Không mang trang sức phức tạp, không màu sắc sặc sỡ, tất cả đều theo hướng đơn giản. Thẩm Thu Hoa thay trang phục xong, Liễu Du nhìn cảm thấy rất vừa lòng.
"Chị Thu Hoa, lần này chị thử phong cách hiện đại xem. Em cảm thấy chị rất hợp với nó. Về sau em nghĩ chị nên thử thêm nhiều phong cách hiện đại hơn."
Không thể phủ nhận, Thẩm Thu Hoa mặc cổ trang thật sự rất đẹp. Ngoài ngũ quan tinh xảo, khí chất cổ điển cũng đã tăng thêm điểm cho nàng. Đây là chuyện tốt nhưng cũng là điều hạn chế đường diễn của nàng. Thẩm Thu Hoa không phải không nghĩ đến việc thay đổi. Nhưng nàng không muốn vì thay đổi mà gượng ép, nàng muốn tất cả đều thuận theo tự nhiên, không cần quá gượng ép.
Về việc tạo hình, nàng có chút tâm đắc của bản thân nhưng vẫn không chuyên nghiệp bằng Liễu Du. Sau một thời gian làm việc chung, hiện tại Liễu Du đã bắt đầu thử những điều mới lạ.
"Chị rất thích tạo hình này." Thẩm Thu Hoa có nền tảng tốt, chịu được khổ. Nàng thích tạo hình này vì nó đơn giản. Kiếp trước cung phục luôn rất phức tạp, hoa mỹ, thân là cung phi, nàng không thể không mặc. Kiếp này nàng thích những trang phục đơn giản. Trang phục này chỉ có áo sơ mi cùng quần ngắn. Mặc quần ngắn chủ yếu là vì để tiện tham gia trò chơi của chương trình.
Dương Quỳnh và Tề Duyệt đứng cạnh nhìn chằm chằm hai chân Thẩm Thu Hoa. Đôi chân trắng như tuyết kia thật sự rất khó để người khác xem nhẹ. Mấu chốt là vừa trắng vừa thon, rất giống chân của tiên nữ.
"Chị Thu Hoa nên mua bảo hiểm chân cho mình." Tề Duyệt hâm mộ nói.
Dương Quỳnh tự hào đáp: "Thu Hoa nên mua bảo hiểm toàn thân."
Thẩm Thu Hoa cười: "Hy vọng đừng kéo theo quá nhiều hận thù là được."
Tề Duyệt lắc đầu: "Đó là chuyện không thể."
Khi bắt đầu ghi hình. Tiết mục mở màn, các khách mời lên sân khấu, MC cùng khách mời sẽ trò chuyện, tất cả diễn ra vô cùng thuận lợi. Khán giả đều rất có kinh nghiệm, biết khi nào nên vỗ tay reo hò, khi nào nên im lặng xem. MC Trương Thần Dương dẫn chương trình vô cùng hài hòa, không vắng vẻ Liễu Phàm Chi và Bàng Thiên Ninh.
Khi vào giai đoạn trò chơi, đầu tiên là chia đội. Thẩm Thu Hoa và Tôn Liệt là một đội, Liễu Phàm Chi và Bàng Thiên Ninh là một đội. Trò đầu tiên là đoán thành ngữ. Trò chơi cũ này mấy diễn viên cũng ít hứng thú đi, lại phải giả vờ hưng phấn. Thẩm Thu Hoa trước nay chưa từng chơi qua. Quy tắc trò chơi là phải hành động miêu tả thành ngữ. Chỉ cần không nói từ trong thành ngữ, nói gì cũng có thể, diễn gì cũng được.
Tôn Liệt hỏi: "Trong chúng ta, ai đến đoán?"
"Anh quyết định đi." Tôn Liệt nhớ đến Thẩm Thu Hoa là quán quân cuộc thi thơ từ. Với một người hiểu biết về thành ngữ như vậy, đương nhiên không xa lạ với thành ngữ. Hắn thử nói: "Cô có lẽ biết nhiều thành ngữ hơn tôi. Nếu không cô đoán đi?"
Thẩm Thu Hoa gật đầu: "Được."
"Chúng ta diễn tả hay nói?" Tôn Liệt tiếp tục hỏi.
"Nói đi." Thẩm Thu Hoa và Tôn Liệt không có bất kỳ ăn ý nào, nàng cảm thấy nói vẫn chắc chắn hơn.
Bắt đầu thi đấu, năng lực biểu đạt của Tôn Liệt không tệ. Hắn rất nỗ lực nói ra thành ngữ đầu tiên, sau đó khiến hắn hỏng mất chính là Thẩm Thu Hoa có thể dựa vào chữ đầu tiên nói ra những thành ngữ liên quan. Đương nhiên như vậy vẫn được tính vì Thẩm Thu Hoa nói rất nhanh nên luôn có một cái đúng. Qua vài thành ngữ, Thẩm Thu Hoa cũng hiểu được quy luật. Tổ tiết mục sẽ không chọn những thành ngữ quá khó để đoán, cho nên nàng bắt đầu đoán những thành ngữ thường thấy nhất, đơn giản nhất, cũng tiết kiệm được rất nhiều thời gian. Kết thúc vòng một, đội các nàng đoán đúng tám thành ngữ.
Thành tích này có tốt hay không? Thẩm Thu Hoa không biết, muốn biết phải xem thành tích đội bạn.
Đội bạn là Bàng Thiên Ninh diễn tả Liễu Phàm Chi đoán thành ngữ. Thẩm Thu Hoa đã sớm nghĩ đến chuyện này. Dù sao Liễu Phàm Chi cũng không thích nói chuyện, miêu tả thành ngữ sẽ có chút khó khăn. Cuối cùng đội họ đoán đúng sáu thành ngữ.
Nếu vòng thứ nhất là trò chơi trí lực thì vòng thứ hai là trò chơi thể lực. Trên sân khấu sẽ có một vài chướng ngại vật, đội viên mỗi đội cùng nhau chạy tiếp sức, đội nào đến trước, đội đó sẽ giành thắng lợi. Luật chơi rất đơn giản nhưng vì đạo cụ được chuẩn bị rất tốt, khán giả bên dưới đều kinh ngạc cảm thán.
Đạo cụ đều là những chướng ngại vật đơn giản giống với những chướng ngại vật trong quân huấn. Việc này không thành vấn đề với khách mời nam nhưng lại có chút khó khăn với khách mời nữ.
Lúc này Thẩm Thu Hoa cảm thấy Liễu Du xem như có kinh nghiệm. Nếu mình mặc váy đến đây thì sẽ bất tiện.
Bắt đầu vòng hai, Tôn Liệt xuất phát, vượt qua tường vây, lướt qua xà đơn, đi qua ván gỗ, vượt qua chướng ngại vật đến đích. Thẩm Thu Hoa cũng sẽ đi như vậy.
"Cố lên!" Tôn Liệt cổ vũ nàng. Nàng gật đầu. Hít sâu một hơi, xuất phát.
Vì chiếu cố khách mời, chỉ cần vượt tường một lần là có thể qua. Thẩm Thu Hoa nhìn độ cao của tường, nàng chắc chắn mình có thể vượt qua nhưng nàng vẫn lựa chọn vòng qua. Nàng cũng rất thuận lợi vượt qua xà đơn, đi trên ván gỗ càng dễ dàng. Cảm giác cân bằng là điều cần thiết khi học vũ đạo. Chướng ngại vật cuối cùng cũng thuận lợi vượt qua.
Tôn Liệt vỗ tay cổ vũ nàng. Hắn hoàn toàn không nghĩ đến Thẩm Thu Hoa có thể hoàn thành một cách nhẹ nhàng như vậy. Có lẽ Thẩm Thu Hoa luôn không thích nói đùa, cho nên khiến Tôn Liệt cảm thấy nàng rất nghiêm túc, không thể tùy ý nói đùa. Lại vì nàng quá gầy, vừa vặn phù hợp với cảm giác nhu nhược của mỹ nhân cổ đại, khiến Tôn Liệt cảm thấy nàng sẽ không thường tập thể dục. Nhìn động tác vượt qua chướng ngại vật vừa rồi của nàng, Tôn Liệt cảm thấy mình quá sai rồi.
Suy nghĩ của Tôn Liệt giống với rất nhiều người, có cả fans Thẩm Thu Hoa. Hầu hết mọi người đều cảm thấy Thẩm Thu Hoa vô cùng nhu nhược. Cho nên khi nàng bị công kích, phản ứng của fans mới mãnh liệt như vậy. Thần tượng nhà mình đã nhu nhược như vậy, mình tất nhiên phải ra sức bảo hộ. Hôm nay Thẩm Thu Hoa vượt qua chướng ngại vật đã đánh đổ đi ấn tượng của rất nhiều người về nàng.
Sau khi đội các nàng thi xong, đến đội bạn thi đấu. Bàng Thiên Ninh là người thích vận động. Khi vượt qua chướng ngại vật, hắn gần như không giảm tốc, luôn dùng tốc độ nhanh nhất vượt qua. Động tác của Liễu Phàm Chi cũng rất linh hoạt. Nàng chỉ không thích nói chuyện, nhưng những mặt khác rất toàn diện, nếu không với khuyết điểm trí mạng của nàng đã sớm bị giới giải trí đào thải.
Kết thúc vòng hai, đội Bàng Thiên Ninh, Liễu Phàm Chi thắng.
Thừa dịp nhân viên công tác chuẩn bị sân chơi, Tôn Liệt nói với Thẩm Thu Hoa: "Không nghĩ đến động tác của cô lại linh hoạt như vậy."
"Tôi có luyện tập." Thẩm Thu Hoa chưa bao giờ làm kẻ yếu. Kiếp trước nàng lấy sắc thờ người, đương nhiên phải trở thành dáng vẻ Hoàng thượng thích. Đế vương thích nữ tử nhu nhược, cho nên nàng nhu nhược. Kiếp nàng nam nữ đều có thể xông ra có được một mảnh thiên địa của chính mình, nàng cũng bắt đầu nỗ lực luyện tập. Trong lòng Thẩm Thu Hoa vẫn luôn có giấc mộng anh hùng. Nàng muốn giống phụ thân phụ tá quân vương, thống trị thiên hạ. Nàng muốn giống Dương Quỳnh, hăng hái việc nghĩa, trừng ác dương thiện. Dù nàng có thể thực hiện được giấc mộng anh hùng hay không, nàng vẫn sẽ luôn cố gắng.
Các trò chơi sau theo thứ tự bắt đầu. MC Trương Thần Dương trong quá trình dẫn chương trình, luôn sẽ dùng những từ ngữ hành động hài hước dí dỏm. Rất nhiều từ Thẩm Thu Hoa không hiểu nghĩa. Thường ngày, nàng không thích dùng điện thoại nên không hiểu rất nhiều từ mới xuất hiện. Chuyện này khiến nàng cảm thấy không thích ứng được, rất nhiều lúc khi mọi người hiểu ý cười, nàng hoàn toàn không hiểu được, tuy rằng nàng đã che giấu rất khác nhưng vất vả bên trong chỉ có nàng biết.
Ghi hình xong, toàn thân Thẩm Thu Hoa đều là mồ hôi. Trên đường về khách sạn, nàng hỏi mọi người những từ đó nghĩa là gì. Tề Duyệt là người hiểu rõ nhất trong chuyện này, thao thao bất tuyệt giảng giải cho Thẩm Thu Hoa. Thẩm Thu Hoa bảo nàng tải hết những truyện cười cùng những từ ngữ đang lưu hành giúp mình.
Chuyện này quá dễ với Tề Duyệt, khi về khách sạn nàng bắt đầu tìm.
Liễu Du tẩy trang cho Thẩm Thu Hoa, sau khi chăm sóc da xong cũng trở về phòng. Trong phòng chỉ còn Thẩm Thu Hoa và Dương Quỳnh. Thẩm Thu Hoa nhắm mắt lại như đã ngủ.
"Có phải những từ đó làm em rất vất vả không?" Dương Quỳnh hiểu nàng, chuyện này với người khác chỉ là bình thường. Nhưng với Thẩm Thu Hoa thì khác. Nàng học quá nhiều thứ, ngược lại không thể chịu đựng được có nhiều thứ mình hoàn toàn không biết gì. Nàng không phải muốn trở nên thông thái, chỉ một học nhiều thêm chút, hiểu biết thêm chút.
"Lúc trước em thật sự xem nhẹ tin tức trên mạng. Tiếp tục như vậy, em sẽ tách biệt với xã hội."
"Cho nên em muốn bù lại những từ ngữ lưu hành cùng truyện cười trên internet." Dương Quỳnh nhìn nàng: "Thu Hoa, em đã rất ưu tú rồi. Chị không thích em miễn cưỡng mình." Cô cảm thấy Thẩm Thu Hoa hoàn toàn không cần vì những từ ban nãy mà phải bắt mình đi xem những thứ kia.
"Dương Quỳnh, em không phải vì tiết mục hôm nay. Là vì em bỗng ý thức được thì ra mình đã có chênh lệch quá lớn với mạng xã hội. Chị hiểu em, em không thể chịu đựng được mình vô tri. Chuyện này không liên quan đến lợi ích, không liên quan đến cái nhìn của người khác, chỉ là thói quen của em mà thôi." Thẩm Thu Hoa duỗi tay, vuốt mặt Dương Quỳnh: "Hơn nữa, để tiểu Duyệt tải về, em chỉ cần xem một lần là được, sẽ không phiền."
Dương Quỳnh nắm lấy tay nàng, đặt lên môi hôn: "Chị hy vọng cuộc sống của em đơn giản vui vẻ."
"Có mọi người giúp em, em đã rất vui rồi." Dù đã quen với việc ngón tay bị hôn, Thẩm Thu Hoa vẫn đỏ mặt.
"Em nhắc đến người khác, chị sẽ ghen đó." Dương Quỳnh ôm chặt nàng vào lòng: "Ngày mai phải bay tiếp. Đêm nay em nghỉ ngơi đi."
Thẩm Thu Hoa ngước mắt, trong mắt tràn đầy tình ý. Đuôi chân mày hơi nhướng lên: "Chị nhịn được?"
"Vì tốt cho thân thể em." Dương Quỳnh ôn nhu cười.
Thẩm Thu Hoa cúi đầu: "Dương Quỳnh, em sẽ không làm diễn viên cả đời. Nhưng em sẽ làm thê tử của chị cả đời."
Môi hai người chạm nhau. Trong phòng tình ý miên man.
Trong một phòng khác, Tề Duyệt nhìn máy tính, cười ý vị thâm trường. Liễu Du tắm xong bước ra: "Tiểu Duyệt, sao cậu cười như vậy? Thấy tin gì thú vị sao?" Nàng đi đến hỏi.
Tề Duyệt đang xem đề tài về Thẩm Thu Hoa. Quả nhiên, đã có những miêu tả về hiện trường của tiết mục do các fans đến xem. Vì bảo mật, khán giả không thể mang điện thoại hay thiết bị điện tử vào. Cho nên mọi người chỉ có thể dùng văn để miêu tả cảm nghĩ. Được đề cập nhiều nhất chính là hai chân của Thẩm Thu Hoa.
Vừa nói đến hai chân, có fans đi tìm các ảnh chiếu chân của Thẩm Thu Hoa, rồi ghép ảnh đăng Weibo. Cũng có fans làm video, lấy ảnh chiếu chân của Thẩm Thu Hoa trong phim ra. Mọi người sôi nổi chia sẻ, bình luận, rất nhanh từ khóa "chân Thẩm Thu Hoa" lọt vào hot search.
"Hôm nay khi nhìn thấy chị Thu Hoa lộ chân, mình đã biết cái này có thể lên hot search mà. Nhìn xem, quả nhiên không ngoài dự liệu của mình." Tề Duyệt lộ vẻ "đã sớm nhìn thấu" nói.
Sau khi các hoạt động tuyên truyền liên tục kết thúc, Thẩm Thu Hoa hiện đang ngồi đối diện với Lư Tự, uống trà Long Tỉnh.
"Thu Hoa, có phải em béo lên không?" Câu đầu tiên Lư Tự nói khi gặp nàng chính là câu này.
Diễn viên nữ nghe người khác nói mình béo sẽ không vui. Nhưng Thẩm Thu Hoa không giống, nàng nghe xong cười nói: "Khoảng thời gian này Dương Quỳnh cho em ăn rất nhiều món giàu calo."
"Em thật sự quá gầy. Hiện tại thì khá hơn rồi. Nếu có thể tăng lên vài kg nữa thì tốt. Diễn viên luôn phải như vậy, béo không được, gầy cũng không được. Kiếm tiền của người xem, không thể để người xem thất vọng." Là người đại diện, Lư Tự có quyền lên tiếng về chuyện thể trọng.
"Phải, em đang cố gắng." Thẩm Thu Hoa uống trà: "Kế tiếp anh sắp xếp công tác gì cho em?"
Lư Tự đỡ trán: "Thu Hoa, em mới là sếp, được không? Đừng nói như mình làm công vậy."
"Anh là người đại diện. Đương nhiên em phải nghe theo sự sắp xếp của anh."
Lư Tự mở sổ trên bàn của mình ra: "Lúc trước anh giúp em nhận nhân vật yêu cơ họa quốc đã được thông qua. Nhưng thời gian khai máy phải hoãn lại, cho nên anh tạm thời nhận giúp em một bộ phim truyền hình. Hợp đồng còn chưa ký, em xem kịch bản rồi hẵng nói." Hắn đưa một phần kịch bản đến.
Thẩm Thu Hoa lật xem một chút. Không có kịch bản của phần đầu, chỉ có kịch bản của nhân vật cùng kịch bản đại cương. Phim này là phim hiện đại. Vai nữ 3. Suất diễn khoảng 50 cảnh. Này xem như cũng được. Hơn nữa vai diễn còn là vai Thẩm Thu Hoa chưa từng tiếp xúc qua, vai cảnh sát.
"Có đánh diễn sao?" Thẩm Thu Hoa chú ý đến điểm này.
"Đúng vậy. Cho nên phim này mới có thể đến tay anh." Lư Tự uống trà, tiếp tục nói: "Thu Hoa, thực ra với danh khí hiện tại của em, diễn vai chính không phải chuyện khó. Nhưng hiện tại trong tay anh chỉ có phim cổ trang. Chủ yếu là phim cung đình, nhân vật này em đã diễn qua hơn nữa còn diễn không tệ. Anh cảm thấy nếu em diễn nữa cũng sẽ không có nhiều khác biệt. Hơn nữa đường diễn của em sẽ càng bị thu hẹp, này rất bất lợi cho con đường phát triển của em. Vai cảnh sát trong phim này có rất nhiều cảnh đánh diễn, hiện tại nữ diễn viên chịu quay đánh diễn không nhiều. Mà thanh danh chịu khổ, thích đánh diễn của em đã truyền ra ngoài, cho nên kịch bản này mới đến tay anh."
"Em hiểu. Lúc trước em nỗ lực nhiều như vậy chính là vì có thể mở rộng đường diễn. Tự ca, anh giúp em nhận kịch bản này đi." Thẩm Thu Hoa nhìn trúng phim này vì nó là phim hiện đại. Còn có phải vai chính hay không, cũng không sao.
"Bộ phim này còn hai tuần nữa mới tiến tổ." Lần này Lư Tự sắp xếp công tác có sai lầm. Hắn không nghĩ đến kịch bản tốt sẽ hoãn ngày khai máy, cho nên mới liên lạc với đoàn phim này, nhưng bên đây nhanh nhất cũng phải hai tuần sau mới có thể khai máy, trong lúc này hắn hầu như không sắp xếp công tác mới cho Thẩm Thu Hoa.
Khi Lư Tự nói đến việc công tác kế tiếp, tỏ vẻ xin lỗi khi để một khoảng thời gian trống lâu ở giữa, Thẩm Thu Hoa lại rất vui vẻ nói: "Vậy có nghĩa là em có hai tuần phép sao?"
Lư Tự dở khóc dở cười: "Đúng vậy."
"Vậy thì quá tốt, em có thể đi du lịch." Thẩm Thu Hoa lập tức nghĩ đến việc ra ngoài đi du lịch với Dương Quỳnh.
"Chủ ý này không tệ. Vốn anh cũng không nghĩ ra nên dùng cách gì để lấp đầy hai tuần trống đó, hiện tại xem ra không cần." Lư Tự nhẹ nhàng thở ra.
"Không cần. Em có sắp xếp của mình."
Khi Thẩm Thu Hoa nói cho Dương Quỳnh rằng mình sẽ có gần hai tuần phép, Dương Quỳnh gần như không thể tin nổi: "Nhà tư bản Lư Tự lại lương thiện như vậy sao?"
Thẩm Thu Hoa cười: "Đừng nói Lư Tự như vậy, anh ấy chỉ muốn tốt cho em."
Được nghỉ, tâm trạng của Thẩm Thu Hoa rất tốt, trực tiếp cho Tề Duyệt và Liễu Du nghỉ phép, bảo các nàng chờ đến khi nàng tiến tổ trở về là được. Dương Quỳnh không nói hai lời bắt đầu đặt vé máy bay. Cô nhất định phải tận hưởng kỳ nghỉ phép này.
Vì bất ngờ nhận được tin nên không kịp xuất ngoại. Dương Quỳnh cũng không rối rắm, nhanh chóng đặt vé máy bay. Buổi chiều hai người bay đến một trấn nhỏ có phong cảnh duyên dáng ở phương Nam.
Thẩm Thu Hoa ngủ một giấc trên máy bay, xuống máy bay tinh thần vô cùng tốt. Nhìn thấy Dương Quỳnh đã đặt xong phòng ở, nàng không nhịn được cảm thán internet khiến cuộc sống mọi người nhanh và tiện hơn.
Các nàng đặt một nhà hai lầu. Chủ nhà đã xuất ngoại công tác, vì vậy đã để nhà cho thuê. Vận khí của các nàng tốt, hiện tại không phải kỳ nghỉ, là mùa vắng khách trong du lịch. Hơn nữa nơi này còn chưa hoàn toàn được quy hoạch, rất ít người đến cho nên nhà này đã để trống một tháng. Dương Quỳnh thuê vội vàng, nhìn thấy nội thất trong nhà không tệ nên quyết định thuê. Còn phần vệ sinh chỉ có thể tự mình động thủ.
Hai người lấy chìa khóa từ chỗ hàng xóm cách vách, mở cửa vào nhà. Nhà có ánh sáng rất tốt, vào giữa trưa, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào, sáng đến chói mắt.
"Em cảm thấy nơi này thế nào?" Dương Quỳnh đặt hành lý ở cạnh tường, quay đầu lại hỏi Thẩm Thu Hoa.
"Rất được. Hoàn toàn khác với ở thành phố B." Nàng lau bàn một chút, phát hiện không có bụi. "Không phải nói một tháng rồi không có ai ở sao?"
Dương Quỳnh giải thích: "Vừa rồi hàng xóm nói, hôm nay chủ nhà nhờ cô ấy đến quét tước một chút." Dương Quỳnh nhìn ngôi nhà nói: "Nhưng chị không yên tâm, lát nữa phải quét tước một chút. Chúng ta đi lên lầu xem trước đi."
Hai người lên lầu, trên lầu có hai phòng ngủ. Một phòng ngủ chính và một phòng
cho khách. Dương Quỳnh mang hành lý lên lầu, đặt xuống.