Họp báo xong, Thẩm Thu Hoa vẫn không đi. Đoàn phim vì tuyên truyền phim mới đã tham gia một gameshow của đài truyền hình. Thẩm Thu Hoa cũng có trong danh sách được mời.
"Chỉ chơi trò chơi thôi, em nhẹ nhàng là được, xong rồi mình về đoàn phim." Dương Quỳnh giơ móng tay được Tề Duyệt vẽ cho.
Gần nay không biết vì sao Tề Duyệt lại có đam mê vẽ móng. Nàng không vẽ móng tay của mình mà chỉ thích vẽ móng tay của người khác. Liễu Du là nhà tạo hình, cũng rất am hiểu chuyện này. Dạy Tề Duyệt vài ngày, Tề Duyệt có năng khiếu đã vẽ được cho người khác. Nhưng dù sao nàng cũng là tay mới, không dám tùy tiện kéo người qua đường, chỉ có thể tìm người quen làm thử. Nàng không dám động tay của Thẩm Thu Hoa, móng tay của Liễu Du luôn tự nàng vẽ. Nghĩ đến nghĩ lui, chỉ còn mỗi Dương Quỳnh. Vì thế tay của Dương Quỳnh được dâng hiến làm chuột bạch.
"Chị Quỳnh ơi, chị nói chuyện thì cứ nói, chị có thể đừng nhúc nhích tay mình không?" Tề Duyệt suýt vẽ sai.
Móng tay của Thẩm Thu Hoa luôn được cắt ngắn, vì nàng muốn viết thư pháp. Kiếp trước nàng làm cung phi, phải để móng bởi nó đại diện cho sự tôn quý của nữ nhân hoàng thất. Kiếp này, nàng kiên quyết không để móng tay cũng vì muốn kết thúc những chuyện đã qua.
"Em biết, dù sao em cũng không thích những gameshow như vậy." Tuy nàng không thích nhưng vẫn phải phối hợp với bên tuyên truyền. Cuộc sống luôn có những lúc khiến chúng ta không thích nhưng vẫn phải làm. Thẩm Thu Hoa hiểu điều này.
Gameshow này đã làm rất nhiều năm. Gần đây ratings hơi tụt dốc. Cho nên đoàn phim vừa liên hệ với tổ chương trình lập tức được sắp xếp.
Thẩm Thu Hoa quay show này thật sự rất mệt mỏi. Đạo diễn của show là người rất tích cực, một chút sai lầm sẽ lập tức quay lại. Gameshow quay từ chiều đến tối, Thẩm Thu Hoa hơi tụt huyết áp, đã chống đỡ không được.
Dương Quỳnh đỡ nàng ngồi vào ghế, đi mua đồ uống có hàm lượng đường cao, mở nắp đưa cho nàng: "Em đó, luôn ăn quá ít. Em xem, hiện tại tin lời chị nói chưa?"
Thẩm Thu Hoa nhận chai nước uống một hớp lớn, sau đó cau mày như uống thuốc rồi nhắm mắt nuốt xuống.
"Em thấy sao rồi?"
Thẩm Thu Hoa lắc đầu. Nàng rất muốn quay đến phần cuối của show nhưng hiện tại xem ra có lẽ nàng không làm được.
Đạo diễn đến hỏi thăm tình trạng của Thẩm Thu Hoa, sau khi xác định nàng không thể quay tiếp thì sắp xếp nhân viên trong đoàn đưa các nàng về khách sạn.
Ở hiện trường có một vài fans của Thẩm Thu Hoa, nhìn thấy thần tượng như vậy đều không khỏi đau lòng. Không tiếp tục xem phần còn lại, lũ lượt rời đi.
Xe của đài truyền hình vốn muốn đưa Thẩm Thu Hoa đến bệnh viện. Nhưng Thẩm Thu Hoa từ chối. Nàng chỉ muốn nghỉ ngơi.
Về khách sạn, Dương Quỳnh để Tề Duyệt và Liễu Du về phòng. Còn cô thì ở cạnh Thẩm Thu Hoa đau lòng nhìn sắc mặt tái nhợt nhắm mắt của nàng.
"Em ngủ chút đi, tỉnh lại sẽ khỏe hơn nhiều." Dương Quỳnh cởϊ áσ ngoài cho nàng, đắp chăn đàng hoàng. Vừa muốn đi nấu vài món lót dạ bổ máu, đã bị Thẩm Thu Hoa kéo tay lại.
"Không có chị, em không ngủ được." Thẩm Thu Hoa mở to mắt, bên trong đầy sự bất lực.
Dương Quỳnh nhìn thấy đau lòng không thôi. Nương nương là muốn cô đau lòng chết sao? "Được rồi, em đừng nhìn chị như vậy, chị sẽ bên em mà."
Dương Quỳnh cởϊ áσ ngoài nằm trên giường, ôm Thẩm Thu Hoa vào lòng, nghe thấy tiếng hít thở đều đều của người trong lòng thì cười khổ. Nương nương thật sự xem cô là gối ôm.
Vì nguyên nhân sức khỏe của Thẩm Thu Hoa đành phải hủy bỏ chuyến bay nửa đêm. Dương Quỳnh gọi cho đoàn phim. Đạo diễn thông cảm còn chủ động cho Thẩm Thu Hoa thêm một ngày nghỉ.
Thẩm Thu Hoa ngủ đến nửa đêm. Sau khi tỉnh lại chỉ thấy một màu đen nhánh. May mắn bên cạnh là người thân thuộc kia. Tính cảm giác của Dương Quỳnh rất cao, Thẩm Thu Hoa vừa động, cô lập tức tỉnh.
Thẩm Thu Hoa cảm thấy tay bên eo mình nắm thật chặt, nàng cũng ngoan ngoãn dịch thân mình vào lòng Dương Quỳnh: "Em đỡ hơn nhiều rồi."
Giọng mềm nhẹ mang theo hương thơm của Thẩm Thu Hoa truyền vào tai và mũi của Dương Quỳnh. Đôi môi kia dán bên tai cô mang theo độ ấm mê người.
"Em cố ý!" Dương Quỳnh đến bây giờ không phải Liễu Hạ Huệ*. Cô xoay người đè lên người Thẩm Thu Hoa, dù trong bóng tối, hai người vẫn có thể nhìn thấy rõ tình ý của đối phương.
*Liễu Hạ Huệ là người gặp sắc mà tâm không nhiễu loạn. Ông đã để cho một người phụ nữ đang co ro vì lạnh ngồi lên đùi mình lấy quần áo bao phủ người cô. Hai người cứ ngồi thế cả đêm và ông đã không làm ra điều gì không đứng đắn.
Khóe môi của Thẩm Thu Hoa hơi cong: "Nói trước nha, chỉ có thể một lần thôi." Đáp lại nàng là nụ hôn của Dương Quỳnh.
Trong bóng tối tiếng thở dốc càng thêm rõ ràng. Phảng phất như mỗi một động tác đều sẽ ép khô thể lực của Thẩm Thu Hoa. Một lần của Dương Quỳnh là không thể dùng suy nghĩ thường để nói. Thẩm Thu Hoa thở dốc, toàn thân đẫm mồ hôi: "Lúc nào chị cũng vậy." Nàng có chút hơi giận.
"Được rồi, là lỗi của chị." Dương Quỳnh ôm nàng vào lòng, dỗ nàng.
Ánh đèn mờ nhạt đầu giường chiếu lên da của Thẩm Thu Hoa tựa như mạ thêm một lớp vàng sắc. Dương Quỳnh vắt khăn lông lau mồ hôi cho nàng, lau xong phát hiện nàng đã ngủ.
Một đêm này Thẩm Thu Hoa ngủ rất an ổn, không hề nằm mơ. Khi tỉnh lại trời đã sáng. Dương Quỳnh không ở trên giường, không biết cô đi đâu. Thẩm Thu Hoa thử đứng lên, phát hiện cảm giác choáng váng hôm qua đã hoàn toàn biến mất. Nàng mặc quần áo xong, đi vào nhà vệ sinh rửa mặt. Vừa bước ra đã thấy Dương Quỳnh vào cửa, trong tay xách theo rất nhiều đồ ăn.
"Chị ra ngoài để mua những thứ này sao?" Thẩm Thu Hoa hơi buồn cười. Một đống lớn nhưng đều là đồ ăn vặt!
"Em đó, ăn quá ít. Chờ về lại đoàn phim, bận rộn thì em phải làm sao?" Dương Quỳnh dậy sớm đến siêu thị chọn đồ ăn vặt chứa hàm lượng cao. Khác không nói, nhìn thôi nước miếng của cô đã chảy ròng.
"Hay là thôi đi. Bổ đường cũng không phải bổ như vậy." Thẩm Thu Hoa ngồi ở cạnh giường xoa giữa mày. "Dương Quỳnh, hôm nay chúng ta về thôi."
Thật ra vé máy bay đã đặt rồi. Dương Quỳnh nhìn thấy Thẩm Thu Hoa muốn về gấp, cho rằng xảy ra chuyện gì. Nhưng Thẩm Thu Hoa chỉ muốn nhanh chóng quay xong mà thôi. Nàng đã hứa với Lư Tự phải tích cực một chút, không thể thất hứa được.
Sau khi buổi họp báo kết thúc, Lư Tự lập tức rời đi. Lần này hắn đã trò chuyện rất nhiều với đạo diễn Đặng Diệp Chu của Ngăn Sát. Cũng đã có chút hiểu biết về hướng phát triển bên mảng điện ảnh.
Liễu Du nhìn thấy Tề Duyệt quá nhàm chán, chơi domino thôi mà đã vui vẻ ra mặt. "Tiểu Duyệt này, cậu chưa từng có chuyện gì buồn sao?"
"Cậu nói đúng đó!" Tề Duyệt ngừng chơi domino, nói: "Vì sao mình phải buồn? Nếu mình không vui vậy mình sẽ khiến cho người khác cũng không vui theo." Lời này của nàng nói rất hiển nhiên nhưng Liễu Du nghe xong thì khẽ nhíu mày.
"Được rồi!" Tề Duyệt vỗ vai nàng: "Mình đã từng nghĩ như vậy. Nhưng hiện tại mình hết rồi. Mỗi người đều có những cảm xúc của riêng mình, đây là phản ứng tự nhiên của con người. Mình sẽ luôn khiến bản thân vui vẻ cũng sẽ không lảng tránh những cảm xúc khác." Nàng cười tủm tỉm hỏi: "Cậu biết ai thay đổi mình không?"
Liễu Du không chút suy nghĩ đáp: "Đương nhiên là thần tượng Lạc Hoa của cậu!"
Tề Duyệt giơ ngón trỏ, chậm trãi quơ: "Sai rồi!"
"Không phải Lạc Hoa? Vậy là ai?" Liễu Du thắc mắc hỏi.
"Là Dương Quỳnh." Tề Duyệt buông tay, tỏ vẻ mình cũng không ngờ đến.
"Chị Quỳnh? Chị ấy..... chị ấy làm gì?" Liễu Du thật sự rất khó liên tưởng người trong lời với Dương Quỳnh luôn cà lơ phất phơ.
"Chị ấy bắt mình!" Tề Duyệt đau khổ nói: "Cậu biết không? Lúc đó mình còn nhỏ, không biết sợ là gì. Cảnh sát thì luôn thích bắt cá lớn, mình cao lắm cũng chỉ là hạng tép riu nhưng không biết sao chị Quỳnh cứ thích bắt hạng tép riu như mình. Luôn mời mình đi uống trà." Tề Duyệt lắc đầu. "Cậu nói xem một người tham gia quân ngũ như chị ấy suốt ngày phân cao thấp với mình, không biết để làm gì? Mình bị chị ấy bắt đến mệt." Tề Duyệt nghĩ đến khoảng thời gian đó vẫn không hiểu. Vì sao Dương Quỳnh lại nhìn trúng nàng trong khi vẫn có rất nhiều người khác, còn nhận định nàng là người gây chuyện. Chỉ cần trên mạng có chút động tĩnh, Dương Quỳnh lập tức tìm nàng uống trà.
"Sau đó thì sao?" Liễu Du tò mò. Theo lý hai người nên là đối thủ một mất một còn nhưng xem ra quan hệ của cả hai rất tốt.
"Sau đó thì mình thành thật. Thật ra mình không sợ chị ấy. Chị ấy cũng không giỏi công nghệ thông tin nên mời mình đến đây." Tề Duyệt cường điệu nói. Thật ra có lời nàng vẫn chưa nói, Dương Quỳnh cũng không tốt tính, trên mạng không được thì bên ngoài đánh vài cái là được. Sau vài lần nàng thật sự không chịu nổi. Trời ạ! Khi đó nàng vẫn là bé bi mà!
"Tiểu Duyệt, nói thật, nghe cậu nói xong, mình cảm thấy cậu hơi.... ừm....." Liễu Du cảm thấy hơi khó nói.
"Có phải hơi ngứa đón không?" Tề Duyệt nói thay nàng. "Khi đó mình cảm thấy có người chịu đánh mình cũng tốt. Cậu biết cuộc sống không có mục tiêu nó thế nào không? Khi những đứa nhỏ khác đang vất vả đọc sách thì mình đã kiếm được số tiền mà bọn họ không dám tưởng tượng."
"Cho nên cậu làm trợ lý cũng không phải vì thần tượng Lạc Hoa như lời cậu nói đúng không?" Liễu Du cũng là một cô gái có tâm tư tinh tế.
"Sao cậu lợi hại vậy!" Tề Duyệt thở dài: "Mình chỉ muốn xem người phụ nữ Dương Quỳnh yêu như thế nào thôi."
"Sau đó thì?"
Tề Duyệt buông tay: "Cậu cũng thấy đó. Dáng vẻ không nóng không lạnh của chị Thu Hoa còn lợi hại hơn chị Quỳnh. Tiểu Du, cậu có tin đây là duyên phận không?"
Liễu Du không biết vì sao đề tài lại biến thành chuyện tình cảm: "Cậu muốn nói gì?"
"Muốn nói hai người họ chính là vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Lúc trước chị Quỳnh dữ lắm! Cậu không biết đâu rất dọa người." Tề Duyệt sờ sau cổ, nơi này đã không ít lần bị Dương Quỳnh nhéo.
Liễu Du cau mày, không tưởng tượng được dáng vẻ trước đây của Dương Quỳnh. "Hiện tại thoạt nhìn chị Quỳnh rất hiền mà."
"Cho nên mới nói chị Thu Hoa lợi hại hơn." Tề Duyệt đứng lên xoay cổ. "Tiểu Du này, chuyện trong giới giải trí thay đổi trong nháy mắt, hai người họ có thể đi đến hôm nay đã rất khó." Tề Duyệt nói rồi nhìn Liễu Du cười bất thiện.
Liễu Du theo bản năng lui về sau: "Cậu muốn làm gì?"
"Chị Thu Hoa là thần tượng của cậu! Nhìn thấy thần tượng và chị Quỳnh yêu nhau, cậu thấy thế nào?"
Liễu Du mỉm cười: "Nếu mình không chấp nhận thì đã không ở đây."