Sủng Phi Của Nhiếp Chính Vương

Chương 11: Lời mời của Nhiếp Chính vương



Đứng bên ngoài Ngọc Tuyền trong truyền thuyết, Long Vân Thấm ngẩng đầu nhìn lên bầu trời cao nơi đây, cổ tay áo bên trong ống tay nàng sớm đã bị nàng vo thành một đoàn, nào có bình tĩnh như vẻ bề ngoài vậy. Người đi vào bẩm báo chậm chạp không thấy đi ra, mà nàng đứng bên ngoài cũng đã một canh giờ.

Nàng có thể cảm nhận được rất nhiều ánh mắt sau lưng nàng, bất kể là thị vệ hay cung nữ , những cái nô tài nơi này, đều là chờ chế giễu nàng. Công chúa điện hạ Nam Hoàng quốc cư nhiên ban ngày ban mặt muốn tiến vào Ngoc Tuyền, xem ra đầu óc nóng đến có vấn đề rồi nha.

Long Vân Thấm không cần nghĩ đều có thể đoán được suy nghĩ trong lòng bọn họ, cái loại ánh mắt nóng rực này làm cho nàng cản thấy phía sau lưng đều muốn bốc cháy lên, nhưng nàng lại chỉ có thể thẳng lưng mà đứng, chờ đợi một câu trả lời thuyết phục từ chủ nhân phía sau cánh cửa kia.

Nàng chỉ có cơ hội một lần, nếu không nắm được cơ hội chính là thua ngay trên trên vạch xuất phát . Mà mất đi cả tư cách xuất phát, nàng lại lấy cái gì chống lại những người kia.

Xuân Lan liếc mắt nhìn từng cung nhân qua lại, còn có một đám thị vệ sau lưng, thậm chí ngay cả thị vệ trông giữ bên ngoài Ngọc Tuyền đều là một cái ánh mắt xem diễn. Ánh mắt không một chút nhân tình như vậy mới chân thực là hoàng cung, nó làm người ta ăn không tiêu, huống chi là người như công chúa điện hạ, nàng chỉ là cái nha đầu mười bốn tuổi ưa ngang bướng a.

“Công chúa, chúng ta có nên đi về trước?” Xuân Lan lôi kéo ống tay áo Long Vân Thấm, nhỏ giọng nói bên tai nàng.

Long Vân Thấm sắc mặt một chút cũng không đổi, nàng không có tiếp lời, ánh mắt như trước dừng ở đại môn khép chặt kia.

Chờ, nàng chỉ có một lựa chọn.

Lại nửa canh giờ nữa trôi qua, thời tiết nắng nóng này làm cho nàng đổ đầy người mồ hôi, thân thể Long Vân Thấm này đều ưa chiều chuộng từ nhỏ, đứng như vậy nửa canh giờ đã là cực hạn, lúc này mắt nàng đã có chút mệt mỏi, tầm mắt cũng trở nên mơ hồ . Nàng biết nếu nàng tiếp tục đứng như thế này, khẳng định sẽ té xỉu bên ngoài Ngọc Tuyền, khẳng định sẽ bị cả thiên hạ chê cười!

“Công chúa điện hạ.”

Một tiếng kêu gọi làm cho nàng nhất thời tỉnh táo lại, nàng mờ mịt quay đầu, nhìn đến Mị đứng ở đại môn Ngọc Tuyền, bất ngờ này làm nàng dường như cảm nhận thấy mình đã có cơ hội, rốt cục lộ ra một chút tươi cười:

“Mị, không biết Nhiếp Chính vương có thể hay không, bản cung muốn bái kiến.”

Mị chính là nhìn nhìn một chút một đám người phía sau Long Vân Thấm, nhàn nhạt nói : “Vương gia cho mời công chúa điện hạ đi vào, về phần những người khác đều lưu lại bên ngoài điện.”

Cùng lần trước ở Vân Tiêu điện giống nhau, Long Vân Thấm biết nếu mình đơn độc tiến vào Ngọc Tuyền không phải là cái ý kiến hay ho gì, như vậy sẽ chỉ làm cho những lời nghị luận về nàng ngày càng nhiều, hơn nữa chuyện này truyền ra ngoài, có thể nàng sẽ càng đứng trên đỉnh đầu sóng ngọn gió.

Ngăn lại động tác muốn đi theo của Xuân Lan, nàng ngẩng đầu, nhìn thẳng về phía trước, từng bước một đến gần Ngọc Tuyền. Mỗi một bước của nàng đều mang theo một tia không yên, cũng đồng thời mang theo hi vọng, nàng không biết một khi đi vào bên trong thứ chờ đợi nàng là cơ hội, hay là nguy hiểm. Chính là trước khi tạo được một cái liên minh, nàng chỉ có thể dựa vào chính mình.

Ngọc Tuyền không giống như trong tưởng tượng của nàng, nàng cho rằng một nam tử yêu nghiệt như Lăng Triệt, Ngọc Tuyền của hắn nhất định sẽ hết sức xa hoa. Nhưng hiện thời nàng nhìn đến, chỉ có thể đưa ra cái nhận xét là nơi này tương đối tinh xảo mà thôi, hết thảy cơ bản đều có kiến trúc giống nhau, ở ngoài nhưng là thiết kế rất ít. Bất quá ở phía tận cùng kia chân chính dùng ngọc tạo ra núi giả thác nước, làm cho người ta kinh ngạc không ngớt.

Lăng Triệt đứng tại bên cạnh thác nước, trên người y bào đỏ thẫm thêu mẫu đơn dính một chút bọt nước, ẩm thấm từng vầng như màu máu. Nhưng như thế càng làm nổi bật lên sườn mặt hoàn mĩ của hắn, dưới ánh mắt trời tạo hình tinh xảo a.

Nhìn Long Vân Thấm đi chậm đến trước mặt, Lăng Triệt nhướng mi cho Mị rời đi, bản thân theo thác nước đi xuống gần chỗ nàng. Nàng sẽ đến hắn một chút cũng không ngạc nhiên, nhưng ngoài ý muốn chính là tốc độ của nàng, một buổi tối liền đã nghĩ thông?

“Công chúa điện hạ tựa hồ đối với Ngọc Tuyền rất hiếu kì?” Tiểu nha đầu phía trước không phải là quá không cẩn thận chứ, nếu không phải hắn hạ lệnh cho ám vệ không được ra tay, nàng đã sớm chết ngàn lần không còn đường trở về.

Long Vân Thấm nghe vậy phẫn nộ vuốt cái mũi, không nghĩ tiếp tục đề tài này. Nàng tính toán đem mọi chuyện nói một cách trực tiếp : “Bản cung hôm nay đến, là hi vọng có thể trở thành người một phe với Nhiếp Chính vương, nếu là Nhiếp Chính vương cảm thấy hứng thú, chúng ta có thể tiếp tục nói chuyện.”

Lông mi Lăng Triệt khẽ chớp, hắn dẫn nàng đi vào cung điện, hai người ngồi vào chỗ của mình sau mới mở miệng : “Công chúa giải thích lời này như thế nào?”

Lăng Triệt mỉm cười không tỏ thái độ, đem vấn đề ném trả lại Long Vân Thấm, trong lòng nàng thầm trợn mắt chỉ thiếu mắng cho hắn một trận. Yêu nghiệt này rõ ràng là biết mục đích hôm nay của nàng, lúc này làm ra cái khuôn mặt vô tội kia là có ý gì?”

“Người sáng mắt không nói tiếng lóng, bản cung biết lấy bản lĩnh của Nhiếp Chính vương, trong cung phát sinh chuyện gì đều nắm được nhất thanh nhị sở (nắm được đại khái nha). Mẫu hậu bản cung mất sớm, ở trong cung trừ bỏ phụ hoàng đối với bản cung sủng ái thì bản cung chỉ có một người, nhưng lại là sủng ái ấy lại có mục đích, trong cung tứ phi đều có con thừa tự, nhà mẹ đẻ các nàng đều có thế lực hiển hách. Ta nói chuyện này Nhiếp Chính vương cũng đừng chê cười, bọn họ nếu có tâm muốn diệt trừ bản cung, điều đó hoàn toàn có khả năng.”

Dứt lời, Long Vân Thấm không nghĩ sẽ nói tiếp, nàng như vậy đã rất trực tiếp rõ ràng, nói nhiều ngược lại không có ý nghĩa. Quả nhiên, thần sắc Lăng Trệt dừng lại một chút liền gật đầu, hắn tự nhiên rõ ràng quan hệ lợi hại bên trong đó.

“Công chúa điện hạ dường như đã quên, Hoàng thượng luôn đối với công chúa luôn luôn chiếu cố.”

“Nhiếp Chính vương muốn nói là chiếu cố, vang danh như vậy liền khiến người hữu tâm ghen tị, Nam Hoàng quốc chưa lập thái tử, hết thảy khả năng bọn họ đều có thể hành động.”

Con ngươi sâu thẳm của Lăng Triệt vừa chuyển, ánh mắt thâm thúy cứ như vậy dừng lại trên người Long Vân Thấm, nhưng là hắn nhìn không tới một tia kinh hoảng trong mắt nàng,việc này nàng nói cư nhiên như việc người ta một ngày ăn cơm ba bữa vậy. Long Vân Thấm như vậy làm cho hắn nổi lên hứng thú, nha đầu kia từ khi tỉnh lại liền trở nên bất đồng trước kia. (Thả tim a)

Mà Long Vân Thấm hiện tại là đang cực lực bảo trì trấn định, nhìn thẳng hắn mà trong lòng bồn chồn lợi hại, ở một khắc nàng cho rằng nàng không còn cơ hội, Lăng Triệt đột nhiên lộ ra một chút tươi cười : “Gần đây trường đua ngựa đưa đến bẩy con ngựa tốt, không biết công chúa có hứng thú đi xem một chút?”

Nội tâm mù mịt của Long Vân Thấm cuối cùng trấn định lại, hắn đồng ý? Tuy rằng cái gì cũng chưa nói, nhưng là nàng biết bản thân đã thành công. Trường đua ngựa? Là Trường đua ngựa ở phía đông sao?

“Nhiếp Chính vương có lời mời, bản cung thụ sủng nhược kinh, bất quá bản cung vẫn cần cầu xin ý chỉ ra cung.”

“Không vội, công chúa nếu lấy được phê chuẩn lại thông chi bản vương.”

….

Long Vân Thấm chúc này phi thường khoái trá, bước chân trên đường mà miệng mỉm cười không ngừng, nàng biết bản thân vừa đi một nước cờ mạo hiểm, nhưng vì chống lại thế lực kia, cùng với tự bảo hộ chính mình, nàng chỉ có thể bảo hổ lột da a. Nhiếp Chính vương, ít nhất hiện tại có thể hợp tác…

“Xuân Lan, bản cung lúc này muốn xuất cung, sẽ cần chỉ thị của Phụ hoàng sao?” Đối với việc này Long Vân Thấm không có bao nhiêu ấn tượng, tiền chủ này chưa có bao giờ xuất cung ra bên ngoài đi. Long Vân Thấm vừa nói, Xuân Lan ngốc lăng một chút nhưng là lập tức cúi đầu trả lời : “Trong cung việc này đều do Hoa phi nương nương xử lí, tìm Hoàng thượng cũng chưa chắc có tác dụng, vì từ trước đến nay chưa có ngoại lệ..”

Điện hạ muốn xuất cung?

Xuân Lan quả thực có chút kinh ngạc, công chúa ở trong cung mười bốn năm, trừ bỏ hồi nhỏ nháo với Hoàng Hậu muốn xuất cung du ngoạn, thì chưa từng nhắc qua. Hiện tại, cũng là…

Mà Long Vân Thấm nghe Xuân Lan nói vậy liền biết được, việc nàng cần làm chính là xin chỉ thị của Hoa phi? Xem ra, cần đi nhìn một chút cái phi tử của Long Hạo Thiên a….

Tung hoa cho anh chị đi a hehe..

Liệu xuất cung có thuận lợi? Ra ngoài sẽ không gặp ám sát các kiểu chứ ….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.