Sủng Phi Của Nhiếp Chính Vương

Chương 40: Nàng cần bình tĩnh



Vậy nàng xem như đã bỏ qua một điểm này, Long Hạo Thiên cũng không có ý định buông tha lợi dụng Long Thanh Dương, hắn làm như vậy đối với Long Thanh Dương chính là một loại phương thức nâng đỡ. Nếu hắn thực sự không coi trọng Tam hoàng tử, sẽ không cần hao tổn tâm cơ trọng dụng Tống Miễn như thế đi.

Bất quá, Long Thanh Dương đối với vị trí Thái tử mặt ngoài vẫn như trước thờ ơ, nên thế nhân đều cho rằng hắn không được đế vương sủng ái!

Tranh đấu hoàng gia, quả nhiên là không thể dùng suy luận bình thường mà đánh giá, Long Vân Thấm vẫn tưởng Long Thanh Dương là người đơn giản, nàng, đã sai lầm rồi.

Nhưng nàng sẽ không tin Long Thanh Dương hắn đang lợi dụng nàng, nàng tin vào trực giác của bản thân, một loại cảm giác tin tưởng không lí do nói cho nàng rằng, Long Thanh Dương sẽ không vì ngôi vị Thái tử mà lợi dụng nàng.

--- -----

Hôm nay,Long Thanh Dương không muốn cùng nàng gặp mặt không phải sao, vậy nàng càng muốn cùng hắn thản nhiên đối mặt với nhau.

Long Thanh Dương đã rất lâu không gặp qua Long Vân Thấm, hôm nay là lần đầu tiên hắn bước chân vào Phủ Công chúa. Đại hôn của Văn Nhân Mặc cùng Long Mộ Hi, Phụ hoàng là giao cho hắn toàn bộ lo liệu, quả thực có chút làm không kịp.

Long Thanh Dương không phải người ngu, một đêm hôm ấy có chuyện gì xảy ra không phải hắn không đoán ra được, sau đó hắn chính là bị suy nghĩ của mình dọa cho một thân mồ hôi lạnh. Càng nghĩ, càng vội vã muốn nhanh nhìn thấy Long Vân Thấm.

“Lục muội.” Nhìn Long Vân Thấm sắc mặt hồng nhuận, lúc này mới xem như yên tâm.

“Tam ca như thế nào bày ra biểu cảm này nha, không lẽ nhìn thấy ta làm ngươi phải sầu mi khổ kiểm?” (Đại khái là buồn bực phải suy nghĩ nhiều á)

Long Vân Thấm không giấu vết đánh giá Long Thanh Dương, miệng lại không ngừng trêu ghẹo hắn.

“Mấy ngày nay sự vụ bận rộn, cũng không có thời gian đến xem ngươi, hiện tại nhìn ngươi không có việc gì nơi này mới thấy yên tâm. Bên ngoài nhiều lời đồn đãi, ta mong ngươi vẫn đừng bận tâm thì hơn!” Long Thanh Dương nhớ đến mấy ngày trước đụng phải Văn Nhân Mặc, tâm liền trầm xuống, nam nhân kia tuyệt không phải người đơn giản. Ít nhất hắn hiểu được, Văn Nhân Mặc so với bề ngoài, càng khó dò đoán được tâm tư.

Nếu hắn cùng Lục muội nên chuyện, quả thực không phải việc tốt. Hiện tại như vậy cũng tốt, làm cho hắn yên tâm.

“Tam ca gần đây quả bận rộn đi, không đến xem ta ta không có bận tâm a. Ta theo sư phụ học tập hơn một tháng rồi, sư phụ lão nhân gia có nhắc tới ngươi là đồ bất hiếu đó.”

Long Thanh Dương sửng sốt, rồi lập tức vui sướng đầy mặt, tuấn nhan nho nhã ôn nhuận càng thêm xuân phong ấm áp : “Ngoại tổ phụ đồng ý?”

Nàng gật gật đầu, chọn một ít chuyện lí thú cùng hắn nhắc đến, hai người không khỏi trêu ghẹo Tống Miễn một trận.

Long Vân Thấm cuối cùng nói đến trên người Lăng Triệt, nàng bình thản nhìn hắn : “Ở chỗ sư phụ ta có nhìn thấy một người, không biết Tam ca nghĩ chuyện này như thế nào?”

Nếu Lăng Triệt cùng Tống Miễn có quen biết từ trước, vậy Long Thanh Dương không thể nào không biết gì đi. Hắn nên cùng Lăng Triệt nhận thức, chứ không phải nhìn nhau như người dưng như vậy.

Quả nhiên, vừa nghe đến hai chữ Lăng Triệt, Long Thanh Dương lập tức ảm đạm cười khổ : “Ngươi đã biết?”

“Ta nên biết cái gì sao?” Tâm Long Vân Thấm đập nhanh hơn, nàng chỉ chờ một câu trả lời của hắn.

“Ta không biết hắn nói với ngươi cái gì, kỳ thực ta muốn ngươi vĩnh viễn đều không biết chuyện này. Biết ta trên tay nhiễm đầy máu tươi.” Ánh mắt Long Thanh Dương bỗng chốc thay đổi, nam nhân ôn nhuận ấm áp như ánh mặt trời trong khoảnh khắc giống như Tu la đi ra từ bóng đêm, ánh mắt thị huyết của hắn làm Long Vân Thấm cả người sợ hãi.

Long Thanh Dương rất nhanh thu hồi lại hơi thở bản thân, xua tay nói : “Thôi, ngươi muốn biết ta liền để cho ngươi biết. Ngươi nếu như muốn tranh ngôi vị Thái tử, chúng ta chắc chắn ở nơi đó gặp mặt. Hiện tại, coi như chào hỏi nhau mà thôi.”

Long Vân Thấm nắm chặt ống tay áo chính mình, làm cho mình bảo trì được bình tĩnh, nàng biết bản thân có thể hỏi ra một ít bí mật. Hơn nữa sự tình hiện tại nàng đều mông lung không nắm chắc được, Long Thanh Dương vừa rồi đã hiểu nhầm ý tứ của nàng.

Nhưng đâm lao thì phải theo lao, nàng tinh tế phân tích cẩn thận, phủ công chúa hiện tại không có tai mắt của ai, nàng tin tưởng khả năng làm việc của Ảnh.

“Tam ca?’

“Ngươi đang kỳ quái ngoại tổ phụ luôn luôn vì phụ hoàng làm việc ,không biết hắn cùng ngoại tổ phụ có quen biết sao? . Ta nghĩ ngươi chắc cũng đoán được Phụ hoàng kỳ thực âm thầm bồi dưỡng ta, a…. Hắn nói hắn vì tương lai của ta mà suy nghĩ, kỳ thực ta vẫn luôn biết được hắn tính toán muốn cân bằng thế lực các phe tranh đấu mà thôi. Nhưng cuối cùng hắn không có tính được ngươi sẽ làm được cho Nhiếp Chính vương chú ý, quan hệ nhất thời trở nên phức tạp hơn một chút mà thôi.”

Long Thanh Dương tù khi nói đến Long Hạo Thiên thì cảm xúc cả người đều thay đổi, ở trước mặt nàng không chút nào che giấu thất vọng cùng đau khổ, Long Vân Thấm hiểu được cảm xúc lúc này của hắn, nàng cũng đã từng trải qua a, nhất thời trái tim nàng càng thêm băng giá.

“Lục muội, ham muốn quyền lực của Phụ hoàng so với tưởng tượng của ngươi lớn hơn nhiều lắm, ngươi nếu như cũng muốn hao tốn tâm tư trên vị trí kia, tất nhiên phải cẩn thận. Kỳ thực ta chỉ muốn ngươi sống một cuộc sống đơn giản, tự do tự tại. Cũng chính vì Long Mộ Hi không có tâm tư tranh đoạt, cho nên phụ hoàng đương nhiên đối với nàng sủng ái cùng che chở hơn chúng ta. Đây là dĩ nhiên.”

Không giống với bọn họ, sủng ái giả dối ẩn giấu bao mưu tính, Long Mộ Hi quả thực đơn giản hơn nhiều lắm!

Long Vân Thấm trầm mặc không biết mở miệng hỏi như thế nào, nàng đang chờ Long Thanh Dương tiếp tục, nàng biết hắn sẽ nói đến việc kia, điều nàng thực quan tâm……

“Ta cùng Nhiếp Chính vương quan hệ…phức tạp.” Long Thanh Dương suy nghĩ hồi lâu vậy mà không thể tìm được một từ phù hợp để nói quan hệ của hắn cùng Lăng Triệt hiện tại.” Hắn nhìn Long Vân Thấm sâu thẳm nói : “Trong tay ngươi có phải đang giữ Thanh Y vệ hay không, là hắn cấp ngươi?”

Oanh____

Rốt cục sắc mặt nàng khẽ biến, nàng có thể nghe ra được một chút ý tứ trong những lời kia, tam ca, hắn cùng Lăng Triệt….

“Thanh Y vệ là phụ tá đắc lực nhất của hắn, do một mình Ảnh đứng đầu. Nhưng hiếm có người biết, người sáng lập ra Thanh Y vệ lúc trước, lại là…ta.” Long Thanh Dương giống như nhớ tới quá khứ mà thất thần, nghĩ đến một thời đao quan bóng kiếm, cùng có một màn huyết tinh tàn sát kia : “Bởi vì Thanh Y vệ mà ta cùng Lăng Triệt bắt tay, sau đó không ngừng hợp tác.Ta với hắn trước kia có thể xem như bằng hữu đi, có điều hiện tại chỉ có thể xem là minh hữu đơn thuần mà thôi.” Hắn âm thầm trợ Lăng Triệt nhậm chức Nhiếp Chính vương, Lăng Triệt trái lại trợ giúp hắn kiềm chế đám người Long Hách Tường.

Cho tới nay, liền ngay cả Long Hạo Thiên cũng cho rằng bản thân mình thông minh nâng đỡ nhi tử mình đi lên vị trí Thái tử tương lai, trở thành một thanh lợi khí sắc bén đối phó Nhiếp Chính vương, lại không thể ngờ được Long Thanh Dương cùng Lăng Triệt đã đạt thành minh ước từ trước.

Một phen nói hết ra ngoài, Long Thanh Dương cảm thấy một thân đều thoải mái, lén gạt đi hết thống khổ, Long Vân Thấm muốn biết hắn liền một lần nói lại cho nàng tất cả. Hắn vẫn luôn luôn bảo hộ nàng!

“Nói như vậy, ngươi từng bước tiếp cận ta, cũng là ý tứ của Nhiếp Chính vương? Hắn cũng biết rõ ràng sao? Thậm chí việc ngươi mang ta đi gặp sư phụ?”

Long Vân Thấm mặc dù không thể nghi ngờ Lăng Triệt cùng Long Thanh Dương là người dụng tâm kín đáo, nhưng nàng không thể ngờ được hai người đã từng nhận thức nhiều năm như vậy, nàng có cảm giác bản thân mình bị đùa giỡn.

Nhớ đến bộ dáng cười đến vô tội của Lăng Triệt, nàng đột nhiên cảm thấy thật chướng mắt, hắn có phải đang chờ nàng từng chút một biết hết tất cả những thứ này, sau đó muốn nhìn nhìn phản ứng của nàng?

Ha ha, tốt lắm, Lăng Triệt! Ngươi tốt lắm!

Long Thanh Dương không biết trong lòng nàng đang nghĩ gì, thấy sắc mặt nàng có chút không đúng liền đứng ra giải thích : “Không có chuyện này, ta vì cái gì phải tiếp cận ngươi? Hắn là hắn, ta chính là ta, Tam ca đơn giản chính là muốn hảo hảo bảo hộ ngươi.”

Long Vân Thấm mím môi không trả lời Long Thanh Dương, thần sắc nàng cũng không có vì câu nói của hắn mà tốt lên chút nào, nàng hiện tại quả thực có cảm giác chính mình bị người xoay vòng vòng. Liên tục hai ngày qua, hình tượng Lăng Triệt cùng Long Thanh Dương ở trong lòng nàng bị đảo điên không chút nào rõ ràng, nàng cảm thấy bản thân mình có chút khiếp sợ.

Càng nghĩ càng thấy chính bản thân mình yếu đuối, nàng lại một lần nữa bị người đùa giỡn trong tay sao! Tuy rằng không có nhiều tức giận, nhưng không có nghĩa nàng có thể dễ dàng tha thứ, vì thế nàng hướng đến Long Thanh Dương không cảm xúc nói : “Tam ca, ta cần suy nghĩ một chút, ngươi nên về đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.