Sủng Phi Của Nhiếp Chính Vương

Chương 47: Ngoạn cùng ngươi



Cả người Long Mộ Hi đều ửng hồng, nàng ta nằm trên giường lớn, thần trí mơ màng, Long Vân Thấm không biết nên đối nàng ta làm thế nào mới đúng. Phân phó Hỏa Hồ đi lấy nước, trong lòng nàng bắt đầu xoay chuyển, tình huống như thế này là làm sao?

Có gì đó không giống.

Xuân Lan lôi kéo ống tay áo Long Vân Thấm nói: “Công chúa, nô tì thấy ngũ công chúa bệnh không nhẹ, người có cần gọi Tam hoàng tử cùng Văn tướng quân đến đây hay không? Nô tì nghĩ nên đi thỉnh ngự y mới đúng!”

Long Vân Thấm nghiêng đầu nhìn lại Long Mộ Hi, trầm tư nói: “Bản cung nghĩ trước nhìn xem tình hình đã, nếu là sự tình trong nhà nữ nhi muốn kêu ngự y thực cũng khó. Ngũ công chúa là người sống sĩ diện như vậy, thiết nghĩ cũng không muốn phô trương chuyện này đâu!”

Xuân Lan gật đầu, nhưng trong lòng vẫn thủy chung đề phòng như trước. Hỏa Hồ đi lấy nước về thì mang vào trong phòng, một bên lau chán cho Long Mộ Hi một bên sốt ruột nói: “Điện hạ, Ngũ công chúa đây là như thế nào?”

Long Vân Thấm lắc đầu, nhìn Hỏa Hồ đã lau lâu như vậy mà nhiệt độ Long Mộ Hi vẫn không chút nào giảm xuống, cuối cùng Xuân Lan đều cảm thấy có gì đó không thích hợp: “Điện hạ, này chỉ sợ có chuyện?”

Long Vân Thấm nhìn cung nữ hầu hạ bên cạnh Long Mộ Hi phân phó: “Ngươi đi mời Văn tướng quân lại bên này, bảo hắn chờ ở bên ngoài sân.”

“Dạ vâng.”

Chờ cho cung nữ kia rời đi, nàng cho Xuân Lan lui xuống, trong phòng hiện tại chỉ còn nàng cùng Long Mộ Hi hai người, Long Vân Thấm lúc này mới tiến lên thăm dò mạch tượng Long Mộ Hi, sắc mặt trầm thấp.

Máu trong người lưu thông bình thường, chẳng qua là nhiệt độ cơ thể hơi cao, nhất thời nhìn không ra là bệnh trạng gì. Chăm chú nhìn nữ tử trên giường hồi lâu, Long Vân Thấm quyết định, ừm, mặc kệ. Thực sự thì Long Mộ Hi nhiễm bệnh, hay bệnh chết đi chăng nữa thì cùng nàng đâu có quan hệ gì, nếu nàng tùy tiện nhúng tay ngược lại có thể rước thêm nhiều thị phi.

Vừa ra khỏi phòng liền nhìn thấy Văn Nhân Mặc đi lại, nàng đi qua chào hỏi cùng hắn: “Ngũ công chúa thân thể không khỏe, chỉ sợ không thể trở về ngay lúc này được!” Ngươi nhưng là phu quân tương lai của người ran ha, sự việc này liền giao cho ngươi đó, Long Vân Thấm âm thầm nói trong lòng.

Văn Nhân Mặc nghe như vậy chính là tùy ý gật đầu, cũng không tỏ vẻ gì, nhất thời hai người đều lâm vào im lặng. Long Vân Thấm âm thầm kinh ngạc, biểu hiện của hắn như vậy có phải quá lạnh nhạt hay không a? Tuy rằng hắn cùng Long Mộ Hi đêm đó không phát sinh chuyện gì, nhưng tốt xấu gì Long Mộ Hi cũng là thê tử tương lai của hắn nha, nửa tháng sau còn muốn đjai hôn linh đình a.

“Công chúa điện hạ nếu cảm thấy mệt mỏi vậy có there tìm một gian sương phòng khác nghỉ ngơi, Tam hoàng tử điện hạ lúc này chắc còn ở tiền viện, nơi này là sương phòng nghỉ ngơi của nữ quyến, thần lưu lại có chút không thích hợp, hiện tại liền cáo lui trước.” Văn Nhân Mặc dứt lời liền ôm quyền rời đi, từ đầu tới cuối cũng không vào trong nhìn Long Mộ Hi một cái.

Long Vân Thấm nhún nhún vai, mặc dù nàng cảm nhận được quan hệ kì quái giữa hai người kia, nhưng bảo nàng đi tìm tòi nghiên cứu nguyên nhân thì thực ngại ngùng rồi, nàng mới không rảnh rỗi đến như vậy đâu.Đợi Long Mộ Hi hết bệnh cũng không thể ngay tức khắc được, nàng liền mang theo Xuân Lan đi đến sương phòng bên cạnh nghỉ ngơi.

Xuân Lan bưng một chậu nước rửa mặt định cấp Long Vân Thấm rửa mặt chải đầu một chút, nàng chần chờ nhìn sang phòng bên cạnh, trong lòng cuối cùng không nhịn được nói ra: “Công chúa, nô tì cảm thấy Ngũ công chúa đột nhiên phát bệnh thế nào cũng thấy kì quái? Chúng ta cứ chờ như vậy cũng không phải biện pháp, nếu bệnh tình Ngũ công chúa không chuyển biến tốt hơn, chẳng lẽ chúng ta phải lưu lại Quốc An tự ngủ lại sao?”

Xuân Lan càng nghĩ trong lòng càng sốt ruột, Ngũ công chúa từ trước đến nay đều một bộ dạng độc ác hung hãn, không biết lần này có phải quỷ kế của nàng ta hay không?

Long Vân Thấm tựa người trên nhuyễn tháp từ từ nhắm mắt lại, nghe được Xuân Lan thực sự sốt ruột không khỏi cảm thấy có chút bất đắc dĩ: “Không có việc gì, Quốc An tự đều là thuộc quản lí của hoàng gia, ngủ lại một đêm cũng không ngại gì, nếu từ giờ đến chiều bệnh tình nàng còn không chuyển tốt lên hẳn là sẽ có ngự y tới. Trước tiên ngươi ra tiền viện nói với Tam hoàng tử một tiếng, ta hiện tại vừa vặn muốn ngủ một chút.”

Xuân Lan rời đi, Long Vân Thấm đưa mắt ra ngoài cửa sổ, khóe miệng không nhịn được gợi lên một chút đường cong. Long Mộ Hi nếu đã muốn ngủ lại, nàng lại có lí do gì không bồi nàng ngoạn một chút đây, lần trước nàng kém chút nữ bị hãm hại còn chưa có cơ hội trả đũa, lần này vừa vặn.

Phòng bên cạnh, nguyên bản nữ nhân đang hôn mê đã ngồi dậy từ khi nào, nàng tựa vào trên tường sắc mặt hồng trướng không được tốt lắm, toàn bộ người đều mệt mỏi. Hỏa Hồ ở bên ngoài đi vào, dè dặt đóng lại cửa rồi chạy đến nói thầm gì đó vào trong tai Long Mộ Hi, lập tức làm cho Long Mộ Hi hai mắt sáng ngời, nàng ta cười đắc ý: “Nàng cho rằng bắt mạch cho ta sẽ nhìn đến cái gì sao? Ha ha, cũng là ha đầu ngươi chu đáo, không bị bệnh mà như bị bệnh thật, cứ như vậy, dù cho chuyện gì phát sinh ra thì phụ hoàng đều không thể hoài nghi là ta làm.”

Long Mộ Hi ở đầu giường lấy ra một bao thuốc bột đưa cho Hỏa Hồ, “Đem cái này bỏ vào giếng nước hậu viện đi!”

Hỏa Hồ gật gật đầu, trên mặt đồng dạng lộ ra một chút ác độc, nàng cầm thuốc kia dựa theo phân phó của Long Mộ Hi mà làm. Vừa khép lại cánh cửa, Hỏa Hồ liên trực tiếp mở ra bao thuốc kia ngửi ngửi, không phải đoàn tụ tán, đây là nhuyễn cân tán! Long Mộ Hi muốn làm cho mọi người mất hết nội lực.

Nàng đang tính làm cái gì? Chẳng lẽ phía sau còn phát sinh cái gì?

Hỏa Hồ nhìn nhìn sương phòng bên cạnh một chút, sau đó liền đi đến bên cạnh giếng nước…

Quả nhiên, buổi chiều liền có ngự y chạy đến, kiểm tra tỉ mỉ một lần liền nói Ngũ công chúa thân thể ấm nóng, cần tĩnh nằm nghỉ ngơi mới được. Quốc An tự này một mảnh thanh u, liền mong mọi người nghỉ ngơi lại một đêm, chờ ngày mai Ngũ công chúa chuyển biến tốt rồi hồi cung sau.

Long Vân Thấm tự nhiên bị bộ dáng đáng thương hề hề của Long Mộ Hi giữ lại, ánh mắt kia quả thực làm cho nàng buồn nôn.

“Lục muội không muốn lưu lại giúp ta một đêm sao?”

Long Vân Thấm tựa tiếu vi tiếu: “Không ngại, bản cung liền lưu lại một đêm.”

Long Thanh Dương dục muốn nói gì nhưng liền bị nàng chấp nhận đánh gãy, đợi cho Văn Nhân Mặc đi xuống an bày sự tình, hắn liền lôi kéo nàng đến bên cạnh đình nghỉ chân cách đó không xa.

“Ngươi đã biết nàng có tâm tư không tốt còn ở lại nơi này làm gì, dù sao có ta lưu lại là đủ rồi.” Hắn là thấy quyết định của nàng không được ổn lắm.

Long Vân Thấm không tính sẽ nói toạc ra cho Long Thanh Dương, nàng còn đang chờ xem tối nay có cái gì hay xảy ra a, làm sao mà quay về được, nếu bỏ lỡ không phải là rất đáng tiếc sao?

“Tam ca, từ giờ đến tối nhớ lấy không cần uống nước.”

Long Thanh Dương sửng sốt, cau mày nhìn Long Vân Thấm, nàng lại làm như không thấy, vẫy vẫy tay chào hắn rồi đi vào trong sương phòng.

Đêm đó, Long Mộ Hi viện cớ thân thể không khỏe nên không đến dùng cơm, làm cho Long Vân Thấm đang dùng điểm tâm cũng phải cười cười, động tác nàng tự nhiên đối với thường ngày không chút thay đổi. Nhưng là Văn Nhân Mặc thi thoảng sẽ nhìn nàng chằm chằm, làm cả người nàng không được tự nhiên. Dùng cơm xong nàng liền tìm lí do trực tiếp rời đi.

Sương phòng Long Mộ Hi gần ngay sát phòng nghỉ của nàng, thời điểm đi qua phòng nàng ta, Long Vân Thấm chần chờ một chúc rồi đột nhiên quyết định sang phòng nàng ta nhìn một chút.

Long Mộ Hi hiển nhiên không ngờ nàng sẽ tới, nàng ta sửng sốt, theo phản xạ giấu hết đồ đạc này nọ xuống dưới đầu giường, hồ nghi mở cửa cho Long Vân Thấm: “Ngươi tới làm cái gì?”

Trong phòng cũng không thấy bóng dáng một cung nữ nào, nàng nhìn Long Mộ Hi hôm nay có thuận mắt hơn một chút, “Đến xem ngươi có phải không lại muốn vòng vo cái gì.”

“Khôn cần hảo tâm của ngươi.”

“Ha ha…” Long Vân Thấm cúi đầu cười, ánh mắt dần dần sắc bén nhìn nàng, “Có hảo tâm hay không bản cung không biết, bất quá hôm nay nghe ngự ý bắt mạch nên muốn đến nhắc nhở ngươi một chút. Đại hôn ở phía trước, Ngũ công chúa vẫn nên giữ gìn bản thân mới phải.”

Hai chữ đại hôn được nàng đặc biệt nhấn mạnh,có thể nhắc nhở một chút với Long Mộ Hi là hôn sự nàng ta còn chưa diễn ra đâu. Quả nhiên sắc mặt Long Mộ Hi đại biến, nàng lại tạ thời khắc đó xoay người rời đi. Nếu nàng ta vẫn cố chấp phải chơi trò chơi này, Long Vân Thấm không ngại cùng nàng ngoạn đến cùng.

Nàng vừa rời đi, phòng bên cạnh liền truyền đến thanh âm ly trà vỡ vụn, Long Vân Thấm đặc biệt hài lòng. Kích thích như vậy, đuôi hồ li của Long Mộ Hi rất nhanh sẽ lộ ra a.

Ban đêm, yên tĩnh không tiếng động.

Xuân Lan canh giữ ở gian ngoài, nàng ngồi một mình ở trong phòng. Bên trong lóe ra ánh sáng leo lét của đèn lồng, theo ngọn gió ánh sáng có chút lay động in lên hình bóng nàng. Long Vân Thấm nhìn ra bên ngoài rồi buông thư trong tay nằm xuống.

Nàng chờ….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.