Lúc còn ở trong phòng Hỏa Hồ đã có loại xúc động tấu cho Long Mộ Hi một trận, sau đó đem thuốc bột kia rắc đầy lên người nàng ta, nữ nhân chết tiệt này quả thực đủ xấu xa, có thể nghĩ ra thủ đoạn như thế này đối với chủ tử nàng! Có chút dọa người đấy!
Long Vân Thấm ước lượng số thuốc bột trong tay cười nói: “Phân lượng không ít.”
“Cũng đúng, nữ nhân kia một lòng chỉ mốn chủ từ trầm mê bất tỉnh rồi sau đó cái kia…” Hỏa Hồ nói đến dây liền ngừng, đầu óc Long Mộ Hi thật sự rất tốt? Kỹ xảo lần trước đã không dùng được rồi, cư nhiên còn muốn dùng lại lần nữa.
“Hỏa Hồ! Thuốc này ngươi tách ra được không? Dùng một phần ba dược liệu thì như thế nào?” Trong lòng Long Vân Thấm đột nhiên nảy ra một ý tưởng.
Hỏa Hồ gật gật đầu nói: “Thuộc hạ không thể giải độc, bất quá điều chế ngũ thạch tán biết một chút, một phần ba lượng có thể, sẽ không làm cho đối phương phát hiện khác thường…”
Long Vân Thấm lấy ra một bình sứ nhỏ, đem hai phần ba số thuốc đổ vào trong, còn thừa bên ngoài một phần thì đưa cho Hỏa Hồ. Nàng ngẩng đầu nhìn sắc trời, một canh giờ đã trôi đi quá nửa rồi, “Kế tiếp Long Mộ Hi sẽ làm cái gì?”
“Nha hoàn vừa rồi kia đi tiền viện làm việc, đêm nay các thiếu gia quý môn đến dự hôn lễ không ít, trong đó chắc chắn có rất nhiều tên bại hoại, nữ nhân kia sẽ đem bọn họ bỏ vào trong phòng của chủ tử, sau đó…” Cứ như vậy gạo phải nấu thành cơm, hơn nữa không ai có thể hoài nghi đến Long Mộ Hi được.
“Bại hoại?”
“Đúng vậy.” Hỏa Hồ nói có chút khinh thường, “Bọn họ nếu lấy lí do say rượu mà đi sương phòng nghỉ ngơi, đi nhầm phòng hay không ai có thể nói trước được?” Cho nên bọn hắn không cố ý muốn đi vào phòng của Công chúa điện hạ, chỉ là say rượu nha, không khống chế được cử chỉ mà làm bậy…. Trong mắt thế nhân câu chuyện sẽ tự nhiên được vẽ ra rằng: Công chúa điện hạ Nam Hoàng Quốc say rượu nên làm ra việc thất đức, không những thất đức mà còn bại hoại không tưởng…
“Đợi lát nữa cung nữ kia trở về phòng của ta, ngươi đem dược này hạ lên người nàng, đưa nàng nằm lên nhuyễn tháp thay thế ta, về phần nếu có tên bại hoại nào đến, cứ để hắn đến như cũ đi.” Long Vân Thấm nghĩ nghĩ trong lòng vẫn còn một chút lo lắng, Long Thanh Dương còn ở bên ngoài, hắn chắc chắn sẽ rất lo lắng cho nàng.
“Về phần Tam ca ở bên ngoài, ngươi cũng đi ra thông báo cho hắn một tiếng.” Hỏa Hồ lập tức hiểu ý, nhìn phương hướng tân phòng kia nói: “Chủ tử người?”
Long Vân Thấm sửa sang lại y phục của mình một lần thật chỉnh tề, nhìn căn phòng có ánh nến lúc sáng lúc tối kia, nàng dù sao cũng đến rồi, nói như thế nào cũng phải vào nhìn tân nương tử một cái mới đúng.
“Bản cung đi gặp hảo tỷ tỷ.”
Long Vân Thấm đi đến trước cửa, thông qua màn giấy mỏng manh nhìn bóng người không ngừng lay động bên trong, không suy nghĩ đẩy người đi vào.
“Không phải ta nói không cho người tiến vào sao, các ngươi nghe không hiểu?”
Động tác đẩy cửa của Long Vân Thấm dừng lại một chút, rồi sau đó cười ý vị thâm trường, nàng nhìn bộ dáng thẹn quá thành giận của Long Mộ Hi, trong mắt nàng ta hiện tại tràn đầy không thể tin, chỉ biết trừng mắt nhìn nàng chằm chằm, nội y bên trong sắp rơi ra đều không biết giữ chặt lại.
Long Vân Thấm chậc chậc hai tiếng, mở rộng ra cánh cửa cười cười đón gió, “Bản cung đây là không nhìn lầm đi, tân nương tử không phải là nên mặc hỷ phục ngồi ở đầu giường đợi tân lang đến sao, Ngũ công chúa lớn mật thật kinh thế hãi tục, cư nhiên tự mình thoát đi hỉ phục, lại còn chuẩn bị nội y kĩ càng như vậy?”
Long Mộ Hi lúc này mới hồi thần lại, trên người nàng ta chỉ còn một lớp áo lót che dậy, gió bên ngoài thổi qua người nàng ta làm cả người đều run run. Nhưng điều này không đả kích nàng bằng việc Long Vân Thấm đột nhiên xuất hiện ở đây, nàng ta không phải là đang nghỉ ngơi trong viện kia sao, không phải là đang trúng ngũ thạch tán của nàng, lúc này cùng một nam nhân háo sắc nào đó điên loan đảo phượng à? Sau đó bị một đám người phát hiện tróc chích mới đúng chứ?
“Ngươi, ngươi như thế nào ở chỗ này?” Long Mộ Hi kéo lại nội y trên người, đáy mắt tràn ra một tia hoảng sợ, Long Vân Thấm hiện đang ở đây, vậy người đang hôn mê trong sương phòng kia là ai?
“Ngươi tới này làm gì, tối nay là đại hỉ của ta cùng tướng quân, ai cho phép ngươi đi vào.” Long Mộ Hi lên tiếng đuổi người ngay lập tức, nàng biết sự tình lúc này đã có gì đó không thích hợp rồi, Long Vân Thấm không bị kê đơn! Nhưng dù sao nàng cũng không có gì phải lo lắng, dù sao về sau còn rất nhiều cơ hội để đối phó ả, nhưng tướng quân sắp tới rồi Long Vân Thấm này phải rời đi.
“Ngươi gấp cái gì, bản cung cố tình đến gặp ngươi, ngươi đuổi người như thế không phải làm mất mặt bản cung sao. Nhìn một cái, ngươi mặc đồ như vậy làm gì, định đi câu nhân à?” Long Vân Thấm một phen kéo mở ra áo khoác của Long Mộ Hi, Long Mộ Hi bị dọa kêu a một tiếng, nhưng chỉ có thể bất an ôm hai tay trước ngực của mình.
Long Vân Thấm nhịn xuống ý niệm ghê tởm trong đầu, vừa nói chuyện vừa rời đi lực chú ý của Long Mộ Hi, một bên nàng giải thuốc bột đã chuẩn bị vào ánh nến đang cháy trên mặt bàn, lại làm như mình đang vỗ tay khen ngợi, “Quả nhiên là trời sinh vưu vật, ngươi đều sở động lòng ngươi như mẫu phi của ngươi, lá gan của Ngũ công chúa quả thực đủ ghê gớm, cũng không biết là ai dạy ngươi làm ra chuyện lợi hại như vậy, dám mặc đồ này trong ngày đại hôn.”
Áo lót Long Mộ Hi đang mặc không phải đồ bình thường, Long Vân Thấm mặc dù chưa từng nhìn thấy Thanh Lâu nhưng ít nhiều nghe nói đến, nội y Long Mộ Hi đang mặc kia, trừ bỏ dùng để quyến rũ nam nhân ở ngoài thì còn làm gì được, da thịt như ẩn như hiện bại lộ thế kia, càng quyến rũ nhân tâm mơ màng a.
Thuốc bột đã hạ xong, nàng không còn muốn liếc thêm một ánh mắt nào nữa, mắt lạnh nhìn Long Mộ Hi, “Tối nay bản cung đến cốt là muốn cảnh cáo ngươi một câu, ngươi tốt nhất an phận chútt, thủ đoạn như thế này nghĩ dùng lại một lần nữa, bản cung tuyệt không lưu tình.”
Phanh___
Khoảnh khắc Long Vân Thấm đóng lại cánh cửa, liền có âm thanh vật nặng rơi xuống ở trong phòng vọng ta, nàng không khỏi cười cười lần nữa, ngũ thạch tán chắc sẽ cháy theo ánh nến đi. Long Mộ Hi vốn đã có tà niệm, hiện tại có dược trợ lực, đêm nay hẳn là phấn khích không ít.
“Ngươi kê đơn với nàng?”
Bước chân Long Vân Thấm lập tức bị kiềm hãm, nghe thanh âm kia quá quen thuộc với nàng nhìn nam tử chậm rãi đi ra từ chỗ tối, đến khi thấy rõ khuôn mặt hắn vẫn không thể không cả kinh, Văn Nhân Mặc!