Sủng Phi Của Nhiếp Chính Vương

Chương 69-1



Đoàn người đi vào hành cung, Long Vân Thấm cùng đoàn người của Long Thanh Dương tạm thời tách nhau ra, Long Vân Thấm mang người đi về Trọng Hoa cung.

Bởi vì lần này nàng trực tiếp đứng lo tiếp đãi sứ thần, nên sẽ ở lại trong cung một thời gian, thực không biết nên vui hay nên buồn nữa. Đại khái niềm vui duy nhất của nàng chính là được nhìn thấy Lăng Triệt nhiều hơn.

Lời nói của Phong Hạ vừa rồi làm nàng cảm thấy chú ý nhiều, có thể Phong Hạ có liên hệ gì đến mẫu thân nàng chăng?

“Cong chúa điện hạ cùng Trưởng công chúa quả thực rất giống nhau.”

Giống chỗ nào? Nếu là gương mặt thì nàng không ý kiến, dung mạo của nàng quả thực tương tự tiên hoàng hậu, nhưng cái Phong Hạ nói chắc chắn là tính tình!

Càng làm Long Vân Thấm chú ý hơn cả, là nam nhân tên Phong Hạ kia khi nhắc đến mẫu thân nàng thì trên mặt lộ ra phiền muộn bi thương, một loại cảm súc nồng liệt thật sâu.

Không phải trên đường xuất giá, Trưởng công chúa Bắc Tề cùng Đại tướng quân phát sinh cái quan hệ chặt chẽ gì đó chứ?

Bất quá, đó chỉ là suy đoán.

Long Vân Thấm đột nhiên bật cười, thân là nữ nhi lại đoán mẫu thân cùng nam nhân khác có quan hệ, chắc cũng chỉ có mình nàng…

“Đông Mai, sao lại đi ra ngoài.”

Suy nghĩ Long Vân Thấm bình tĩnh lại, nhìn Đông Mai cầm một cái bình chầm chậm đi vào, liền ra tiếng hỏi.

Đông Mai dừng một chút, trực tiếp đi lên phía trước, nhẹ giọng nói, “Mị thị vệ vừa đến, muốn nô tì đến Ngọc Tuyền lấy đồ, nô tì nguyên bản muốn bẩm báo người, nhưng người đi ra ngoài mất nên nô tì cả gan đi qua một mình a.”

Đem này nọ đặt ở trên bàn, biểu cảm Đông Mai cẩn trọng nhìn nữ tử trước mặt, nàng lần đầu tiên có dũng khí tự mình quyết định như vậy, có chọc giận công chúa điện hạ hay không?

Long Vân Thấm một chút cũng không để ý, tính tình Đông Mai vốn ngại ngùng, nàng không nhất thiết phải so đo thiệt hơn.

“Đây là lấy lấy chỗ Nhiếp Chính vương sao?”

“Vâng, Mị thị vệ muốn nô tì cầm đến làm thuốc, nói là cấp công chúa điện hạ bồi bổ thân mình.”

Long Vân Thấm một mặt tò mò, hẳn là Lăng Triệt làm đi? Rốt cuộc dây là cái gì, nhìn giống giống bình rượu hoa đào mọi lần nhưng nhỏ hơn chút. Đột nhiên nghĩ tới bình cao dược, khóe miệng Long Vân Thấm run rẩy, nhịn không được mở ra nắp bình.

Quơ quơ cái bình, có chút nặng, nhưng nàng quan sát hồi lâu đều không xác định được cái gì bên trong.

“Nói xem là cái gì vậy?”

Đông Mai nghe vậy cúi đầu xem, nhìn bên trong một mảnh tối om, nhưng có mùi tràn ra làm nàng nhíu mày không thôi, sau đó cầm lên kim châm nhúng vào trong, chốc lát sau kim châm liền rung động không thôi. Đông Mai đem kim châm lấy ra, một vật dài dài như cái đũa liền xuất hiện trên mặt bàn, hương rượu lạnh lẽo tràn ra, cảm giác ướt sũng.

Tê tê rung động, sắc mặt Đông Mai lập tức tái nhợt, nàng sợ tới mức đem kim châm ném ra xa, cả người ngã ngồi trên đất.

" Rắn…rắn.. "

Cư nhiên là rắn sống!

Nhịp tim Long Vân Thấm theo đó đập thình thịch, tuy rằng không bị dọa thất sắc như Đông Mai, nhưng cũng ngồi không yên, nhìn con rắn nhỏ xanh biếc bị kim chân ghim qua người, cả người nó không ngừng ngọ nguậy, cái lưỡi thò ra lại thụt vào, thật sự nàng nhìn đến mức cả người đều nổi da gà.

Đem Đông Mai nâng dậy, sắc mặt Long Vân Thấm không thể nói là tốt, " Mị có nói cái gì không? Cái bình này là đồ làm thuốc à? " Ngâm rắn vào trong rượu, không tính bắt nàng ăn đấy chứ?

Ni mã, đây là muốn trêu nàng sao? Nàng không thích nhất loài bò sát này!

Đông Mau chuyển động cái cổ cứng ngắc, run run nói chuyện, " Là.. là…bộ dáng này… "

Long Vân Thấm nhìn con rắn xanh kia hồi lâu, cuối cùng nói ra một câu, " Bắt con rắn này bỏ vào trong bình đi. "

Hốc mắt Đông Mai hồng hồng tha thiết nhìn nàng, căn bản đã bị dọa sợ không dám cử động, bảo nàng bắt con rắn kia có chút miễn cưỡng.

Cuối cùng vẫn là nha đầu Hạ Vũ lúc nào cũng tùy tiện gan lớn đi vào bắt rắn nhỏ trở về, vẻ mặt còn mang theo hưng phấn cười khanh khách không ngừng, " Công chúa, thứ tốt như vậy ở đâu lấy ra vậy, đây là loài ‘trúc diệp thanh’ hiếm có nha! Xem ra chúng vừa nở ra không lâu, dùng rượu ngâm vào trị hàn chúng rất công hiệu đó! Nếu cho nô tỳ biết sẽ đi bắt nấu vài món canh đặc biệt cho người! "

Long Vân Thấm nghe đến suýt buồn nôn, trực tiếp đi ra tiền viện.

Sắc trời vừa vặn, nàng từ Trọng Hoa cung đi ra ngoài, tản bộ ở vùng phụ cận bên ngoài.

Bất tri bất giác đi ra ngoài phạm vi của mình, chờ đến lúc nhìn trong mắt một mảnh hoa đào xán lạn, mới dừng lại.

Nếu nàng nhớ không xa, nơi duy nhất trong cung có rừng đào như vậy là Đào Yêu cung.

Nàng sao lại đi đến đây.

Long Vân Thấm không nghĩ nhiều xoay người trở về, sợ lại đụng mặt quốc sư Dịch Tương.

Nhưng đã không kịp rồi, nàng vừa nhấc chân được một bước phía sau liền vang lên tiếng nói, " Công chúa điện hạ gặp quỷ sao? Chạy nhanh như vậy? Hay Đào Yêu cung là cái địa phương có gì đó làm ngươi tránh không kịp. "

Dịch Tương nhìn bóng lưng cứng ngắc cách mình không xa, tâm ý coi như sung sướng. Nàng vừa xuất hiện ở gần Đào Yêu cung hắn liền chú ý tới, cũng không nghĩ quấy rầy nàng, nhưng đến lúc nàng kinh ngạc quay đầu muốn rời khỏi, hắn nhịn không được gọi lại.

Trong lòng Long Vân Thấm ảo não, bản thân quả nhiên không nên đi loạn ra ngoài, nhất thời thấy phong cảnh đẹp liền ngu ngơ đi đến. Quốc sư Dịch Tương, nàng thật không đồng ý tiếp xúc với hắn.

" Quốc sư, thật khéo. " Long Vân Thấm mỉm cười chào hỏi.

Dịch Tương lại lắc đầu, ở giữa tiết trời hoang vắng đi tới trước mặt nàng, " Không khéo, là ta chú ý tới ngươi lâu rồi. "

Nhất thời Long Vân Thấm xấu hổ vô cùng, nàng giống như người xông vào địa phương của người ta a.

Dịch Tương xoay người, chỉ vào chạc cây hoa đào vươn ra đầu tường, " Công chúa điện hạ không vào xem một chút mảnh rừng đào này có bao nhiêu sức sống, chuyển đi chuyển lại hai lần đều không ảnh hưởng đến nó. "

" Không tiện quấy rầy quốc sư. "

" Công chúa điện hạ chẳng lẽ không tò mò nguyên nhân ra chú ý đến ngươi? Tam hoàng tử đại khái đã nói ta hỏi hắn về ngày sinh tháng đẻ của công chúa đi? "

Long Vân Thấm sửng sốt, Tam ca khi nào thì nói cho nàng? Long Thanh Dương có nói vấn đề Dịch Tương tìm hiểu nàng chứ đâu nói cái gì ngày sinh tháng đẻ đâu.

Nhìn biểu tình của Long Vân Thấm, Dịch Tương vô tội nhún vai, " Xem ra là ta lắm miệng, Tam hoàng tử đại khái cũn không có nói. "

Trong đầu Long Vân Thấm không khỏi suy nghĩ, cuối cùng đi nửa bước về phía Dịch Tương, " Bản cung tò mò, quốc sư vì sao muốn biết ngày sinh tháng đẻ của bản cung. "

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.