Sủng Phi Của Nhiếp Chính Vương

Chương 79-1: Bộc trực (1)



Lúc đó nàng đột nhiên không chịu nổi phun ra một ngụm máu tươi rồi trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

“Là Nhiếp Chính vương đại nhân mang người trở về.” Xuân Lan thấy Long Vân Thấm đã không gì đáng ngại, cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhớ tới hôm trước Nhiếp Chính vương ôm công chúa điện hạ sắc mặt trắng bệch trở về, vạt áo còn nhiễm một chút máu tươi, bản thân nàng bất ngờ đến mức không thể tin được vào mắt mình, nữ tử bị rút hết sinh khí đó thực là công chúa điện hạ nhà các nàng sao?

Tức thời, tất cả thái y trong thái y viện đều bị phái đến chẩn bệnh. Mà cuối cùng, sắc mặt mỗi người đều khác nhau mà rời đi, cuối cùng chỉ còn lại một mình Nhiếp Chính vương đi ra, lại sau đó…

“Bẩm công chúa, thời điểm người hôn mê, không có bất cứ ai đến đây.”

Xuân Lan không rõ ràng chuyện gì đã xảy ra trong ễ hiến tế, nhưng nhận ra được sắc mặt lo âu của Nhiếp Chính vương cũng đủ hiểu nó nghiêm trọng đến mức nào. Một ngày một đêm, trong Trọng Hoa cung chỉ có nàng cùng Hạ Vũ canh chừng, căn bản không dám tin tưởng một tâm phúc nào.

Long Vân Thấm một bên uống nước một bên nghe Xuân Lan báo cáo lại tình hình, trong lòng đại khái đã rõ có chuyện gì xảy ra, chuyện nàng hộc máu hôn mê là chuyện không thể lường trước được, hiện thời nhớ lại có lẽ là do hàn chứng bộc phát, cũng có lẽ là trận pháp do Dịch Tương bày nên, chỉ có một điều chắc chắn mọi chuyện không phải xảy ra một cách ngẫu nhiên.

Người của Thái y viện đã tới, nhất định là ý chỉ của phụ hoàng, hơn nữa cả Lăng Triệt cũng không thể ngăn cản được. Như vậy hàn chứng trên người nàng cùng với biến chứng đó chắc chắn hắn đã biết?

Trong lòng Long Vân Thấm phát lạnh, mặc dù nàng cố ý giấu diếm, rốt cục bọn họ cũng đã biết.

Tình huống lúc này đến cùng là thế nào, nàng hoàn toàn không thể nắm rõ ràng được, cho Xuân Lan lui ra ngoài, sau đó Long Vân Thấm lập tức hô thanh Ảnh xuất hiện.

“Chủ tử.”

Ảnh kỳ thực chưa rời đi quá xa Long Vân Thấm, đó là vì chức trách của hắn, nhưng không thể không nói hắn cũng bị chuyện xảy ra lần này dọa cho choáng váng. Nhìn Long Vân Thấm trước mặt vẫn tái nhợt như cũ, hắn không giấu được lo lắng hỏi.

“Ảnh, nói cho ra vì sao đột nhiên ta hôn mê bất tỉnh, sau lễ hiến tế thì thế nào? 

Tình huống bên ngoài lúc này, thế nào?”

Bàn tay Long Vân Thấm giấu dưới ống tay áo đã cực lực nắm chặt, nàng có chút khẩn trương, cũng đồng dạng lo lắng.

Ảnh tự nhiên không dám giấu diếm.

“Bẩm chủ tử, nguyên nhân chủ tử hôn mê thuộc hạ không biết, chuyện này chỉ có vài người trên đài rõ ràng, thuộc hạ không có cơ hội đến gần. Bất quá mọi chuyện sau đó thuộc hạ nhưng là biết đến…”

Lông mi Long Vân Thấm khẽ chớp nhìn về phía Ảnh, ánh mắt trong suốt mà nhiễm một tầng trào phúng, Ảnh nhìn mà trong lòng cũng phải giật mình, chẳng lẽ chủ tử cũng biết?

“Chủ tử?”

“Nói đi, không cần cố kị.” Nếu tất cả những thứ này có liên quan đến pụ hoàng, nàng cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, dù sao người tính kế nàng từ trước đến nay không ít, cũng không thiếu phần Long Hạo Thiên.

“Sauk hi chủ tử hôn mê, lễ hiến tế vẫn diễn ra bình thường, vương gia muốn đem nàng ôm đi lại bị Hoàng thượng ngăn trở. Thẳng đến khi quốc sư kêu đình chỉ lại mọi chuyện mới kết thúc. Không giống chủ tử trực tiếp hôn mê bất tỉnh, nhưng hai vị điện hạ sau khi bừng tỉnh đều có những biểu hiện rất lạ lùng, Nhị hoàng tử giống như có chút mất hồn, bây giờ đang an dưỡng ở trong cung điện, còn Tam hoàng tử trở nên trầm mặc ít lời hơn bình thường.”

Kỳ thực như vậy xem như là tốt, dù sao không ai khoa trương giống nàng.

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó vương gia trực tiếp ôm chủ tử về Trọng Hoa cung, vương gia chân trước vừa đến nơi thì chân sau người của Thái y viện đã đến, xưng là theo ý chỉ của Hoàng thượng trị liệu cho người. Vương gia không có cách nào ngăn cản, cho nên….”

“Cho nên bệnh tình của ta thế nào hắn đều biết?”

“Bọn họ không dám truyền loạn ra ngoài, sau khi bẩm báo đến Hoàng thượng thì chưa thấy xuất hiện.”

Trong lòng Long Vân Thấm thả lỏng, chỉ cần không phải tất cả thế nhân đều biết chuyện của nàng là tốt rồi, nếu hàn chứng bị lộ,một nữ tử không thể dựng dục con nối dòng liền không có tư cách tranh thủ vị trí thái tử.

Mà kết quả như vậy, nàng nhất quyết không muốn nhìn đến.

“Ta muốn gặp Phụ hoàng.”

Long Vân Thấm trực tiếp đứng dậy phủ thêm quần áo, mệnh lệnh Ảnh mang nàng đến Ngọc Quỳnh điện, giờ phút này nàng đột nhiên cảm giác được tiếp tục giấu diếm không còn tác dụng gì nữa, vậy thì đến tìm Long Hạo Thiên bộc trực tất cả, có lẽ sự tình không đến nỗi hỏng bét như nàng tưởng tượng.

Ảnh không còn cách nào khác đành mang nàng đến Ngọc Quỳnh điện, đây cũng là lần đầu tiên Ảnh không có ẩn nấp ở trong chỗ tối hành động. Lần đó Lăng Triệt liều lĩnh ôm nàng trở về Trọng Hoa cung, quan hệ giữa bọn họ chắc chắn đã bị bách quan ngờ vực, nói không chừng chuyện này đã truyền lưu đi rất xa.

Tào công công thủ ở bên ngoài, vừa nhìn thấy Long Vân Thấm đến thì giật mình, chạy nhanh đi hành lễ, " Tham kiến công chúa điện hạ, đêm đã khuya, công chúa điện hạ đây là? "

" Bản cung muốn gặp Phụ hoàng, Tào công công đi thông truyền một tiếng. "

Tào công công lập tức chần chờ, bộ pháp dưới chân không động một chút, gương mặt Long Vân Thấm không nhịn được lộ ra tàn khốc: " Bản cung không muốn nhắc lại lần thứ hai, Tào công công tốt nhất làm tốt bổn phận của ngươi đi. "

Lần đầu tiên Long Vân Thấm không dùng vẻ mặt ôn hòa, đây là lần đầu tiên từ khi xuyên không nàng tỏ tháo độ như vậy. Trong lòng Tào công công nhất thời trầm xuống, lập tức coay người đi vào thông báo, chỉ chốc lát sau hắn đã đẩy ra cửa điện nói: " Hoàng thượng cho mời. "

Long Vân Thấm nhường Ảnh đứng ở bên ngoài, bản thân hướng vào trong điện mà đi.

Long Hạo Thiên cũng không có xử lí chính sự gì, chỉ là dựa vào một bên cửa sổ đối mặt với nàng, trên mặt hắn tỏ ra vẻ thần bí khó lường làm nàng không thể nhìn thấu.

" Nhi thần tham kiến Phụ hoàng. "

Long Vân Thấm nỗ lực áp chế khẩn trương cùng bất an trong lòng, nam nhân trước mắt nàng là đế vương của Nam Hoàng quốc, luôn luôn là như vậy.

Long Hạo Thiên chăm chú nhìn thật sâu vào nữ tử đang  cúi đầu hành lễ trước mặt mình, nhớ đến sự tình vừa xảy ra ngày trước, cùng những lời của quốc sư, cả người không khỏi trầm tư.

" Thân thể Hoàng nhi có bệnh, tại sao không nghỉ ngơi cho tốt? "

Long Vân Thấm mạnh mẽ ngẩng đầu, bắt gặp cảm xúc chợt lóe lên rồi vụt tắt trong mắt Long Hạo Thiên, trực tiếp mở miệng: " Phụ hoàng đã biết? "

" Trẫm cần biết cái gì? "

" Phụ hoàng, ta đột nhiên té xỉu, ngài lại phái nhiều thái y đến kiểm tra như vậy, haha, nhi thần có phải hay không cảm kích được phụ hoàng yêu thương nhiều như vậy? " Nếu không phải ngờ vực nàng, thậm chí hoài nghi nàng, hắn căn bản không cần thiết hao tâm tư như vậy. Hắn là hoài nghi nàng té xỉu ra giả, chính là quan tâm đến việc nàng luôn không chịu thỉnh thái y từ nhỏ thì đúng hơn.

Hiện giờ tốt lắm, cái gì cũng đều biết hết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.