Sủng Phi Của Nhiếp Chính Vương

Chương 79-2: Bộc trực (2)



Sắc mặt Long Vân Thấm ngày càng lạnh, khóe miệng không che giấu chào phúng một chút nào, “Phụ hoàng? Ta nên kêu ngài một tiếng như vậy sao? Hay vẫn nên cung kính gọi một tiếng Hoàng thượng?”

“Lớn mật! Đây là thái độ của ngươi nói chuyện với trẫm?” Long Hạo Thiên nhất thời giật nảy quát, hắn trực tiếp phất ống tay áo khiến cho Long Vân Thấm không chịu nổi mà té trên mặt đất, lại vẫn cứng cỏi đứng lên.

“Ta nói sai cái gì sao! Từ một khắc khi ta tỉnh lại, phụ hoàng ngươi liền sủng ái chiều chuộng không ngừng, ta quả là thụ sủng nhược kinh, cứ nghĩ phụ hoàng thật sự yêu thương ta, nhưng càng về sau ta càng không thể không phát giác, ta căn bản là sai lầm rồi. Nếu thực sự thương yêu, làm sao có thể đẩy ta lên nơi đầu song ngọn gió như vậy, thậm chí tổ chức lễ mừng cập kê long trọng trong Thừa Đức điện, ban Phủ Công chúa, rõ ràng lịch sử Nam Hoàng quốc từ trước đến nay đều chưa từng xảy ra chuyện như vậy. Long Mộ Hi hận ta, hận ta cướp đi người trong lòng nàng, hận ta muốn thú Văn Nhân Mặc tranh đoạt binh quyền của hắn.”

Long Vân Thấm dừng lại một chút, lại tiếp tục cười nói: “Phụ hoàng thật tâm muốn kén phò mã cho ta, hay vẫn là muốn nhân cơ hội mượn sức Văn Nhân Mặc, muốn xâm nhập vào Quân đại thế gia, tận dụng cơ hội diệt trừ tận gốc…”

Phanh…

Thanh âm vật nặng rơi xuống đất truyền đến, Long Vân Thấm nhìn gương mặt nam nhân trước mặt không che giấu được tức giận, nhưng nàng hiện tại đã muốn bất chấp tất cả. Nàng đã sắm vai một công chúa nghi kị rụt rè trong thời gian quá lâu rồi, hiện thời đã không tránh được sự thật đã bãi lộ, thì chẳng còn lí do gì để che giấu nữa.

“Phụ hoàng cho người xây phủ công chúa cho ta, làm cho ta hưởng mọi đãi ngộ bậc nhất. Đồng thời lại ban cho Nhị hoàng tử quyền thống lĩnh cấm vệ quân, thậm chí bắt đầu trọng dụng Tam hoàng tử, chủ ý của ngài rốt cục là gì, nếu cho ta đoán, có phải người muốn chọn một trong hai người họ làm người thừa kế, còn ta…. Cũng là để ngài mê hoặc tầm mắt người trong thiên hạ mà thôi..”

Nói một hơi như vậy, Long Vân Thấm ngược lại cảm thấy bản thân không có nhiều lắm sợ hãi, lần này đến đây nàng đã xác định đánh cược mạng sống của mình, nếu nàng không tổn thất ra ngoài có nghĩa nàng còn có hi vọng, còn nếu không qua được, cũng có nghĩa, nàng ở trong long Long Hạo Thiên, chính là một người định sẵn phải chết!

Thật lâu sau nàng vẫn không nghe thấy người kia nói chuyện, điều này làm cho nàng có chút nghi hoặc, ngẩng đầu, liền nhìn đến ánh mắt âm u của Long Hạo Thiên nhìn mình chằm chằm, thần sắc có chút mê mang: “Thấm Nhi, ngươi nhưng thật ra rất giống mẫu hậu ngươi, ngươi đã hiểu thông thấu mọi chuyện như vậy thì cần gì nói ra đâu! Cứ để phụ hoàng thương ngươi vậy không tốt sao?”

Nàng cười thảm một tiếng, hắn nói vậy là tính thừa nhận rồi sao? Tuy rằng nàng vẫn luôn muốn biết sự thật, nhưng lúc này nghe hắn nói vậy, lòng nàng vẫn là ẩn ẩn đau làm sao, cũng không biết là cảm xúc của nàng hay của ‘Long Vân Thấm’. 

Nàng khát vọng tình thân, cho tới nay mong muốn nhất vẫn chính là tình thương của cha a!

“Phụ hoàng, ngài đã biết hàn chứng của ta, có phải càng có lí do để buông tha ta hay không, làm quân cờ của ngài, ta lúc này chẳng còn giá trị lợi dụng nào hết..” 

Sắc mặt Long Hạo Thiên âm trầm, lại không nói thêm câu gì. Hắn chờ Long Vân Thấm tiếp tục nói.

“Hay hoặc là, phụ hoàng sẽ lại tiếp tục lợi dụng ta, như vậy cuộc chiến thừa kế ngài tạo ra có lẽ rất đáng xem a. Phương pháp khảo nghiệm của phụ hoàng vẫn đặc biệt như vậy a, thậm chí lấy cả tình thân đi khảo nghiệm bọn họ.”

Long Vân Thấm cảm thấy ngàn vạn trào phúng, nàng biết đế vương gia vô tình, lại không thể tưởng tượng được bản thân gặp được một người tối vô tình này.

Cứ nghĩ hắn chỉ muốn lợi dụng mình, trong thâm tâm lại ẩn ẩn đau, nhưng đồng thời cũng cảm thấy có chút may mắn, nàng không phải Long Vân Thấm đó, nếu nàng ấy còn sống mà biết bị phụ thân mình đối xử như vậy, đại khái là càng thêm đau lòng đi.

“Thấm Nhi, ngươi nói nhưng là không sai. Bất quá tại sao ngươi cho rằng trẫm sẽ làm như vậy?” Long Hạo Thiên bỗng nhiên cười cười, quả thực hắn muốn làm một cuộc khảo nghiệm để chọn người thừa kế, nhưng cũng không có làm được một bước đó trong lời nói của nàng.

Huống chi quốc sư đã từng nói một câu, làm cho hắn không thể không lo lắng.

“Bệnh tình của ngươi, ngoài vị thái y trực tiếp chuẩn mạch thì cũng chỉ có trẫm biết, trẫm cũng đã làm cho hắn vĩnh viễn ngậm miệng.”

Long Vân Thấm nheo mắt, trong lòng từng trận kinh ngạc, Long Hạo Thiên lại đột nhiên đi tới vuốt tóc nàng, gương mặt hiền từ: “Ngươi đã muốn vị trí thái tử thì tuyệt đối đừng bao giờ mềm lòng như vậy, nếu không muốn người thứ ba biết bệnh tình của ngươi, nhất thiết phải độc ác một chút.”

Cả người Long Vân Thấm chấn động, vậy người trong thái y viện, đã chết?

Bởi vì nàng.

Nàng lâm vào trầm mặc, thực chất từ trước đến giờ, nàng không phải là một nữ nhân tâm ngoan thủ lạt.

“Thủ đoạn của phụ hoàng đủ ngoan.”

“Bất quá chỉ là một mạng người mà thôi, hoàng nhi trở về nghỉ ngơi thật tốt đi thôi, công cuộc tế thiên đã hoàn thành, quốc sư cũng đã báo trước được tân cơ Nam Hoàng quốc ta trong tương lai, thế nhưng là một mảnh trong sang đấy!”

Lời nói Long Hạo Thiên mơ hồ không rõ, đến khi Long Vân Thấm rời khỏi Ngọc Quỳnh điện vẫn còn cảm thấy đầu óc đần độn. Giật mình một cái, nàng đột nhiên níu chặt một góc y phục của mình, thần sắc vội vàng lên tiếng: “Lập tức mang ta đi Đào Yêu cung.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.