Tổng đốc Giang Nam, Kỳ Gia Bảo cảm thấy nữ nhi đã thất thố trước mặt Đại Hoàng tử nên liền đích thân đưa Minh Hựu về tẩm điện nghỉ ngơi. Đi ngang qua hoa viên, Minh Hựu đem thắc mắc ra hỏi Kỳ Gia Bảo:
- Hoa trong phủ của Đại nhân nở hết rồi, thật đẹp! Nhưng tại sao trong phủ lại chỉ trồng một loại hoa này vậy?
- Đó là vì phu nhân và nữ nhi nhà ta đều thích Hải đường.
Nói rồi Kỳ Gia Bảo bỗng ngâm vài câu thơ:
- Ðông phong diểu diểu phiếm sùng quang,
Hương vụ không mông nguyệt chuyển lang.
Chỉ khủng dạ thâm hoa thuỵ khứ,
Cố thiêu cao chúc chiếu hồng trang.(*)
....
Về phòng nghỉ ngơi, Minh Hựu có sai người đi tìm hiểu về mũi tên đã được Kỳ Phượng Nhi sử dụng.
- Thưa Hoàng tử, đây là Tiểu Anh Tiễn.
- Tiểu Anh Tiễn?
Minh Hựu thắc mắc, học bắn cung từ năm 7 tuổi nhưng hắn chưa bao giờ nghe về loại cung tên này.
Thái giám hộ vệ bên cạnh hắn từ từ giải thích:
- Đây là loại cung tên tự chế. Tuy thân cung tên ngắn, khó kiểm soát nhưng uy lực rất mạnh.
Trong khoảng thời gian ở lại Kỳ Phủ, Minh Hựu nhận ra rất nhiều điều thú vị. Ngoài việc phong cảnh Giang Nam phong thuỷ hữu tình thì còn có tiểu nữ tử- tiểu thư Kỳ gia cũng làm hắn cảm thấy đặc biệt.
******
Những ký ức thời còn niên thiếu trở về trong tâm trí Minh Hựu- giờ hắn đã trở thành Đại Vương gia rồi. Từ khi nhìn thấy vị Kỳ Tần kia hắn đã có cảm giác như đã gặp ở đâu rồi, hoặc hắn tự nhủ chỉ là cảm giác của bản thân.
*******
Quay trở về với Kỳ Phượng Nhi, sau khi dùng bữa ở Cam Lộ điện với Hoàng thượng, nàng mang theo lễ vật quý giá được ban thưởng trở về. Mấy cung nữ thân cận của nàng trong Tử Hoa điện thích thú đứng ngắm nghía đôi hài xinh đẹp, đính ngọc Đông Châu rực rỡ.
Xung quanh là những tiếng trầm trồ, xuýt xoa, ca ngợi. Ngay cả l Tâm Đan bình thường trầm ổn cũng tỏ ra thích thú:
- Đôi hài này càng nhìn càng thấy rực rỡ, sáng chói. Xem ra Hoàng thượng rất xem trọng nương nương.
Kỳ Phượng Nhi ngả người trên trường kỷ không nói gì chỉ khẽ cong môi. Xem trọng nàng? Có lý do gì chứ? Chẳng qua là vì mối quan hệ lợi ích giữa hai bên mà thôi.
- Được rồi, ngắm nghía như vậy đủ rồi. Đem cất vào Khố phòng bảo quản cho tốt. Dù sao cũng là đồ do Hoàng thượng ban thưởng.
Không chỉ đám cung nữ mà Hồng Đan cũng khá giật mình. Tuy rằng nàng biết chủ tử của mình không phải người thích rêu rao nhưng mà...
- Nương nương. Nếu Hoàng thượng biết được chắc sẽ không vui đâu.
Tâm Đan bên cạnh cũng nhỏ nhẹ lên tiếng khuyên nhủ. Nhưng Kỳ Phượng Nhi vẫn khẽ lắc đầu:
- Cứ cất đi, nếu không có tổn hại lại xót của!
Nhìn thấy Kỳ Phượng Nhi không mấy vui vẻ, Hồng Đan phẩy tay ra hiệu cho mọi người lui xuống hết.
- Nương nương có vẻ mệt rồi, hay nghỉ ngơi một lúc đi ạ.
Kỳ Phượng Nhi khẽ gật đầu rồi vào trong nghỉ ngơi.
******
Sau khi Kỳ Phượng Nhi rời Cam Lộ điện, Minh Trạch dời gót đến Ngự Thư Phòng làm việc.
- Vương Nguỵ, người mà Liễu Đại nhân tiến cử cho Trẫm hiện giờ hắn đang ở đâu?
- Hồi Hoàng thượng theo sắp xếp của Người, người đó đang ở trong Kinh Thành rồi.
Vương công công ở một bên kính cẩn đáp lại.
- Ngày mai triệu hắn vào cung gặp Trẫm một chuyến!
- Nô tài đã rõ.
Nhấp một ngụm trà nhỏ, Minh Trạch liền nói tiếp:
- Với cả tối nay triệu Hoàng hậu đến đây dùng bữa với Trẫm. Nhớ kĩ, làm theo những gì Trẫm đã dặn dò.
Giọng hắn càng ngày càng nhỏ lại, trầm thấp.
- Nô tài sẽ chuẩn bị.
Tối hôm đó, Hoàng hậu được mời đến Cam Lộ điện dùng bữa. Từ lúc Bạch Trân Ly nhận được tin liền vui vẻ chuẩn bị và còn sai nhũ mẫu bồng theo Hoàng tử đến cùng.
Khi đến Cam Lộ điện, nàng được Vương Công Công dẫn vào trong, thấy thân ảnh màu vàng quen thuộc liền hành lễ:
- Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng.
- Hoàng hậu đến rồi ngồi đi, cùng dùng bữa.
Nói rồi hắn ngồi xuống bàn sai người mang đồ ăn lên, không mấy quan tâm đến sự hiện diện của Hoàng hậu.
Hoàng hậu nở nụ cười đon đả liếc mắt qua nhũ mẫu đang bế Hoàng tử:
- Hoàng thượng, người mau nhìn hài tử của chúng ta đi. Con lại lớn hơn nhiều rồi.
Hoàng hậu như đang muốn vớt vát kiếm tìm thêm một chút sự quan tâm từ vị phu quân trước mặt. Nhũ mẫu hiểu ý liền bồng Hoàng tử tiến tới gần để hắn nhìn. Đứa bé được bao bọc tốt, trắng trẻo mập mạp.
Khi cung nữ bưng đồ ăn lên, cả hai bắt đầu dùng bữa. Vương công công tinh ý đã cho các cung nhân lui xuống gần hết, chỉ để lại vài người hầu hạ cho Hoàng thượng và Hoàng hậu dùng bữa.
Hắn không nói thêm với Hoàng hậu câu nào chỉ lặng lặng ăn, nhìn qua không giống như có khẩu vị. Không khí tĩnh lặng bao trùm, chỉ còn tiếng va chạm của chén đũa và bát. Hoàng hậu còn cố ý gắp thức ăn cho hắn nhưng hắn mảy may không để ý đến:
- Hoàng hậu dùng bữa đi, Trẫm đã có người hầu hạ dùng bữa.
Bấy giờ Hoàng hậu mới để ý bên cạnh hắn xuất hiện một cung nữ. Một cung nữ ở Cam Lộ điện thì không có gì bất ngờ nhưng bình thường không phải vẫn là Vương công công đứng ở một bên gắp thức ăn hầu hạ Hoàng thượng dùng bữa sao? Thêm nữa cung nữ này ăn vận không giống những cung nữ bình thường, có phần giống Quan nữ tử hay Đáp ứng hơn. Ngay cả trang điểm cũng vượt cấp, tóc búi cao cài trâm hồng ngọc.
Trong lòng Hoàng hậu dấy lên sự nghi ngờ. Không lẽ... Hoàng thượng có ý với nha đầu này? Tuy nàng ta không có nhan sắc chim sa cá lặn nhưng trang điểm lên cũng không đến nỗi tệ.
Suốt cả bữa ăn Hoàng hậu không dám lên tiếng hỏi thêm lần nào nữa. Ăn xong, Hoàng thượng cũng không giữ Hoàng hậu ở lại lâu, Bạch Trân Ly không có lý do lưu lại đành phải quay về Khôn Ninh cung.
Trên đường quay trở về trong đầu ngổn ngang những suy nghĩ. Bữa ăn này có gì không bình thường nhưng nàng ta không thể tìm ra bất kỳ điểm dị thường nào.
- Liên Hoa, ngươi thử nghĩ xem Hoàng thượng đang có ý với Bổn cung.
Hoàng hậu nói với cung nữ tâm phúc đi ngay sau. Nhưng không nhận lời hồi đáp:
- Liên Hoa?
Hoàng hậu gọi thêm lần nữa người đi ngay phía sau mới giật mình, đáp lời:
- Dạ? Hoàng hậu.
Bạch Trân Ly dừng bước nhìn Liên Hoa, trông nàng ta không ổn lắm, sắc mặt nhợt nhạt, cơ thể run rẩy.
- Ngươi làm sao vậy?
Liên Hoa sợ sệt nói với Hoàng hậu:
- Nô tỳ có chuyện cần hồi bẩm Hoàng hậu.
Trở về Khôn Ninh cung, Hoàng hậu cho cung nhân lui hết xuống chỉ giữ lại một mình Liên Hoa.
- Có chuyện gì ngươi mau nói đi!
- Hồi nương nương, cung nữ đứng bên cạnh Hoàng thượng hôm nay chính là...
Nghe Liên Hoa nói xong, Hoàng hậu biến sắc, đứng phắt dậy:
- Cái gì? Ngươi nói cung nữ kia là người...
******
Chú thích: (*)
Dịch nghĩa:
Gió đông nhẹ nhàng vuốt ve sắc màu lộng lẫy,
Màn sương mênh mông ngát hương, trăng xế hành lang.
Chỉ sợ đêm về khuya hoa ngủ hết,
(Nên) giơ cao ngọn đuốc sáng để chiêm ngưỡng dáng hoa.
[Hải Đường- Tô Thức]
Theo ghi chép trong Vương Trực Phương thi thoại, từ năm Nguyên Phong thứ 3, Tô Thức bị biếm về Hoàng Châu, nhà ở phía đông viện Định Huệ, muôn hoa đầy núi, chỉ có một cây hải đường, bấy giờ không có người thưởng thức. Tác giả cho đây là cây hoa tri kỉ, đã nhiều lần uống rượu với hoa. Tuy đề thơ là Hải đường, song trong thơ không một lần nhắc đến tên hoa.