Quân Lam Tuyết khẽ mỉm cười: "Lý lão coi trọng, không biết Lăng Vương điện hạ có ở trong phủ hay không?"
Lý lão vội vàng nói: "Dĩ nhiên dĩ nhiên, hôm qua nhận được bái thiếp, điện hạ liền đem chuyện ngày hôm nay dời lại, chờ Quý công tử tới trước, mời vào mời vào."
Quân Lam Tuyết mỉm cười gật đầu, theo sau nàng tiến vào Lăng Vương phủ.
Vận mệnh đã an bài vốn đã không còn cách nào để thay đổi.
Sau khi vào phủ hai cây hoa ngọc lan vẫ còn ở đó, cơn gió thổi tới, khắp viện tràn ngập mùi hoa.
Chú chim trong lồng tre nhỏ ẩn mình dưới tàng cây mà chú mèo điên nhỏ ưu thích vẫn còn ở đó, treo trên nhánh cây, lắc lư nghiêng ngả.
Con đường bên tay trái vẫn thông đến hậu viện kia, hạ nhân liên tục bận rộn.
Bộ quần áo hạ nhân kia mặc trên người, giống bộ quần áo năm xưa nàng mặc như đúc, thoạt nhìn vừa cứng nhắc vừa có chút già giặn.
Quân Lam Tuyết chợt dừng bước, mắt buông xuống, hít một hơi thật sâu.
Đối với nơi sinh sống đầu tiên khi đến với thế giới này, trí nhớ này...
Rốt cuộc so với trong tưởng tượng của nàng còn khắc sâu hơn.
"Quý công tử?" Thấy nàng dừng bước, Lý lão quay đầu lại nghi hoặc, kêu một tiếng.
Quân Lam Tuyết ngẩng đầu, khẽ mỉm cười, thản nhiên nói: Nơi này, thật là thơm."
Lý lão sửng sốt, chợt bừng tỉnh lại, ha ha cười một tiếng, trong mắt cũng như vẻ mặt lão có mấy như đang khoe khoang của vật quý hiếm, vội vàng chỉ vào cây hoa ngọc lan bên người nói: "Quý công tử ngửi được chính là hương thơm của hoa ngọc lan đấy, hiện tại chính là mùa hoa nở, ngài nhìn xem, hai cây hoa ngọc lan này thật sự rất tươi tốt."
"Đúng vậy." Quân Lam Tuyết cười một tiếng: "Hoa vẫn nở như trước, chỉ lòng người ngẩn ngơ."
Lý lão ngẩn ra, tựa hồ có chút không rõ tại sao nàng lại đột nhiên nói ra những lời này, nghe giọng nói của nàng, phảng phất như đã trở về từ trong rất nhiều đau khổ, khiến cho hắn cảm thấy có chút kì lạ.
Quân Lam Tuyết chỉ nhàn nhạn cười nói: "Đi thôi, đừng để Lăng Vương điện hạ phải chờ."
"A, vâng vâng vâng, Qúy công tử mời vào trong." Lý lão phục hồi lại tinh thần, vội vàng nói.
Lúc này, một tên hạ nhân tiến đến đón, cung kính nói: "Điện hạ cho mời Quý công tử đến thư phòng."
" Làm phiền dẫn đường." Quân Lam Tuyết mỉm cười nói.
Người nọ tựa hồ cũng không ngờ thủ phủ kinh đô vẫn còn trẻ và tuấn tú như vậy, không khỏi ngẩn người, rồi sau đó có chút xin lỗi cúi đầu, vội vàng đi tới hậu viện.
Đi tới thư phòng, ngoài ý muốn Tô Lăng Trạch cũng không ở đó, Quân Lam Tuyết cũng không hỏi nhiều, chẳng qua là ngồi trên ghế, nhàn nhạt quan sát thư phòng.
So với trong trí nhớ giống nhau như đúc, một chút thay đổi cũng không có, nhìn cách bày trí quen thuộc, đáy lòng Quân Lam Tuyết càng trở nên lơi lỏng.
Tầm mắt đột nhiên rơi vào một bức vẽ trên tường, quân lam tuyết sửng sốt.
Trên bức tranh vẽ một nữ tử, tướng mạo quen thuộc, dung mạo quen thuộc, khóe miệng theo thói quen giương lên, cặp mắt linh động, này... Không phải là nàng sao.
Quân lam tuyết đứng dậy, không thể tự chủ mà bước đến trước bức vẽ kia.
Tranh này tựa hồ là mới vừa vẽ không lâu, lại giống như đã được vẽ từ rất lâu trước kia, dưới cùng, có mấy chữ viết tang thương mà có lực.
"Không sợ mười trượng nghiêng ngả, không sợ ngăn cách bốn phương, không ngại cách biệt nhân sinh, nhưng chỉ nguyện vì nàng, cam nguyện hủy diệt."
"Mỗi ngày vẽ một chút, chỉ mong lúc vẽ thành, giai nhân sẽ ở đây."