Mạc Bạch lắc đầu, hắn cảm thấy, sự việc này e rằng sẽ không dễ dàng như
vậy. Lam Tử cô nương kia lòng dạ ngay thẳng, ai có thể khẳng định sẽ có
hậu quả gì.
----------------------------
Ám lâu.
“Cái gì>:
Khúc Vô Nham đang nghe thủ hạ báo cáo tin tức, lần đầu tiên hắn không thể duy trì nụ cười trên mặt, đứng dậy có chút khiếp sợ.
“Ngươi nói Tiểu Tuyết Nhi muốn trở lại Hào Châu?” Khúc Vô Nham nhìn thẳng vào người áo đen, hỏi gấp gáp.
Người áo đen gật đầu, “Nếu không có việc gì bất ngờ xảy ra, ba ngày sau có thể đến Quân gia.”
“Chết tiệt?” Nghe vậy, Khúc Vô Nham mắng một tiếng, hoàn toàn không có
như ngày thường, tao nhã cùng dịu dàng: “Quân Tiểu Ngôn thật là một tên
Tiểu hỗn đản, có biết hay không mình đã làm một chuyện ngu ngốc?”
Lại dám quang minh chính đại đưa Tiểu Tuyết Nhi quay về Quân gia.
Chẳng lẽ hắn quên Đại trưởng lão Quân gia vẫn đang nhìn chằm chằm vào vị trí tột trưởng của Quân gia, khao khát giết chết hai chị em, đến lúc đó không cần quan tâm tình huống huyết mạch trực hệ, Đại trưởng lão là có
thể đường hoàng kế nhiệm vị trí tột trưởng Quân gia.
Thật là một tên Tiểu hỗn đản, hắn thật sự nghĩ nửa năm qua mình lợi hại nên mới bình an vô sự, ung dung tự tại?
Nếu không phải hắn vẫn âm thầm bảo hộ tiểu tử kia, chỉ sợ hắn đã bị Đại trưởng lão phái người đến giết từ lâu rồi.
“Chủ nhân, hiện tại chúng ta làm thế nào?” Người áo đen nhỏ giọng chờ lệnh.
Khúc Vô Nham xoay người, thanh âm u ám từ môi mỏng phun ra, “Hiện tại,
bổn tọa lập tức quay trở về, nơi này giao cho ngươi xử lý, không thể có
bất cứ sai lầm nào.”
“Vâng.”
Bỏ lại lời nói, Khúc Vô Nham giống như một vì sao băng, thân Nhược Quang mũi nhọn, chợt lóe lên rồi biến mất.
****
Đối với mọi sự tình phát sinh ở kinh đô, Quân Lam Tuyết hoàn toàn không biết. Giờ phút này nàng đang ở cách kinh đô cả ngàn dặm.
Khi tin tức Thái hậu băng hà truyền đến, đã là chuyện của hơn mười ngày
sau. Đúng lúc này, đám người của Quân Lam Tuyết vì gấp gáp nên đang đi
vào con đường tương đối hẻo lánh.
“Đi qua ngọn núi này, phía trước chính là Hào Châu.” Vũ Thú Kình chỉ vào một ngọn núi lớn ở xa xa.
“Cuối cùng cũng về nhà, tỷ tỷ, ta nhớ phụ thân quá.” Quân Tiểu Ngôn nói đầy hưng phấn.
“Nhà? Các ngươi là người Hào Châu?” Vũ Thú Kình hơi có chút kinh ngạc.
“Không sai.” Quân Lam Tuyết gật đầu.
Hào Châu? Quân gia?
Dường như trong đầu Vũ Thú Kình có cái gì chợt lóe lên, nghĩ nghĩ, lại
cảm thấy mơ hồ không có khả năng này, gia tộc kia chỉ xuất hiện trong
truyền thuyết…
Hẳn là sẽ không trùng hợp như vậy.
Bóng đêm âm u, sau cơn mưa không khí núi rừng thực rõ ràng, còn có chút lạnh ẩm ướt.
Ở nhờ một đêm trong tiểu sơn thôn, nghĩ đến ngày mai sắp về đến gia tộc, Quân Tiểu Ngôn hưng phấn lăn qua lộn lại không ngủ được.