Đúng, sẽ không, Ly nhi sẽ không như thế... Tô Lăng Trạch vùng vẫy đứng lên, có chịu đựng thân thể đã kiệt sức, từng bước từng bước đi về hướng đại môn Vương phủ.
"Đường chủ! Cấm vệ quân cùng mọi người trong ám vệ đang hướng về nơi này!" Một gã sát thủ vội vàng nói với hắc y nhân.
Hắc y nhân liếc mắt nhìn ngọn lửa đang ngày một lớn dần, trong mắt xẹt qua một tia buồn bực, tối nay đã bại lộ quá rõ ràng, nếu cấm vệ quân cùng ám vệ phát hiện bọn họ, sợ rằng hậu quả sẽ còn phiền toái hơn, nghĩ đến Tô Lăng Trạch tạm thời không có cách nào rời khỏi nơi này, nếu mục đích đã đạt được, hắn phải quyết định thật nhanh, trầm giọng ra lệnh: "Rút lui!"
Ra lệnh một tiếng, mấy trăm người đồng loạt rút lui, hắc y nhân chỉ huy bọn họ, nhanh chóng rời đi.
Quân Lam Tuyết dùng tốc độ nhanh nhất của nàng chạy đến, thật vất vả mới chạy đến Vương phủ, lại phát hiện những lão bách tính chạy tới Vương phủ giúp cứu hỏa một tay lại đang vây trước đại môn Lăng Vương Phủ, chỉ trỏ nói gì ở đó, không ai tiến lên đẩy đại môn đang đóng kín kia.
Quân Lam Tuyết nhíu mày, bọn họ còn đứng ở chỗ này làm gì? Không phải là nói đến cứu hỏa sao? Tại sao lại đứng ở đây, không ai thấy thế lửa càng lúc càng lớn sao?
"Tránh ra!" Nàng có chút nổi giận đẩy quần chúng đang vây xem ra, trong lòng chẳng biết tại sao lại mơ hồ bất an.
Đẩy đám người ra, Quân Lam Tuyết vội vàng chạy về phía cửa, đưa tay ra định đẩy đại môn, thân thể lại đột nhiên chấn động mạnh một cái, cúi đầu cứng ngắc người bị đại môn chèn trên mặt đất.
Hẳn là... Vân Ly!
Quân Lam Tuyết sững sờ tại chỗ, tay giơ lên dừng lại ở không trung, rốt cuộc nàng đã hiểu, vì sao bọn họ lại đứng ở ngoài cửa, không dám tiến thêm một bước,
Thì ra là, là bởi vì nơi này có người.
Tại sao có thể như vậy?
Mấy canh giờ trước, nàng còn nghe Vân Ly càu nhàu về chủ tử của mình, còn thấy nàng cùng Vô Nham ngồi chung một chỗ uống trà nói chuyện phiếm, vì sao lần nữa gặp nhau, nàng... nhưng lại là tình trạng này?
Quân Lam Tuyết chậm rãi ngồi xổm xuống, đầu ngón tay cứng ngắc từ từ đến gần thân thể không còn cử động kia, từ sâu trong lòng, tựa hồ vẫn như đang mong đợi cái gì. Từ trong hư vô.
Hẳn... là vẫn còn thở chứ.
Nàng câu nguyện trong lòng, Vân Ly còn trẻ như vậy, làm sao có thể rời đi chốn phồn hoa này như vậy?
Từng chút từng chút đến gần, đầu ngón tay hơi lạnh, sự lạnh lẽo dần lan truyền từ đáy lòng, truyền khắp tứ chi xương cốt.
Không có hô hấp.
Quân Lam Tuyết hít một hơi thật sâu, đột nhiên đưa tay trực tiếp đặt xuống phía dưới chóp mũi, vội vàng xác minh nàng không phải là không có hô hấp, mà chỉ là hơi yếu ớt một chút.
Vậy mà, không có, một chút cũng không có.
Thân thể Quân Lam Tuyết cứng đờ.
Người chung quanh cũng bắt đầu nghị luận, thanh âm thật thấp bắt đầu vang lên.
"Cái này... Ta nhìn người này, tại sao lại quen mắt như vậy a?"
"Xuỵt... Nhỏ giọng một chút, có thể không nhìn quen mắt sao? Đó là vị tiểu thư thường xuyên ở chung một chỗ với Lăng Vương điện hạ, hình như gọi là Vân gì đấy..."
"Gì---- Thật sự là nàng? Nàng hiện tại, hiện tại..."
"Ai, chết thật thảm, sợ rằng cổ cũng bị kẹp đi..."
"Trời ạ, đây rốt cuộc là ai làm, chẳng lẽ sẽ không sợ bị liên luỵ cửu tộc sao?"
"Xuỵt! Nhỏ giọng một chút, nói không chừng hung thủ vẫn còn ở nơi này đấy!"
Mọi người thấp giọng nghị luận, âm thanh tuy nhỏ, mỗi người một câu tuy không lộn xộn, nhưng Quân Lam Tuyết một câu cũng không nghe được.
Từ sau khi trở về từ Lăng Vương phủ nàng liền nhờ Vũ Thú Kình sai người đưa đến thông tin về Vân Ly, hiện tại nàng rất rõ ràng tầm quan trọng của Vân Ly đối với Tô Lăng Trạch.