Chỉ một câu nói đơn giản như vậy làm cho trong lòng bọn thị vệ Lăng Vương phủ nổ toanh.
Dương Thành nghi ngờ có phải là mình nghe lầm hay không.
Hắn không khỏi nhớ tới, lần trước ở Lăng Vương phủ có một vị thị vệ đêm hôm khuya khoắc mặc y phục mỏng như ẩn như hiện, tự mình xông vào phòng ngủ của Điện hạ cố gắng mê hoặc người, khi đó điện hạ nhìn cũng không thèm nhìn, trực tiếp ném người ra cửa.
Sau lần đó, không cho phép bước vào cửa một bước.
Về sau Điện hạ liền nói với những nữ nhân ở trong vương phủ rằng các nàng nếu muốn sống ở Lăng Vương phủ thì phải biết an phận thủ thường, có thể bảo vệ cho mình nửa đời người cơm áo không lo, nếu có ý đồ nào đó, đụng tay đụng chân thì kết quả sẽ giống như nữ nhân kia, bị đánh vào lãnh cung, cả đời không thể bước chân ra cổng chính một bước nào.
Trải qua này chuyện như vậy, những nữ nhân kia cho dù có suy nghĩ gì đi chăng nữa thì cũng không còn dám có ý đồ không chính đáng nữa.
Như vậy có thể thấy được, Điện hạ rất ghét nữ nhân.
Nhất là loại nữ nhân tự động đưa đến cửa.
Dương Thành nhìn Tô Lăng Trạch, nhưng nhìn hắn bây giờ Điện hạ căn bản cũng chưa có bất kỳ không thích ý tứ, ngược lại còn tựa hồ có chút ngoài dự đoán giật mình cùng với cao hứng.
Dương thành ở trong lòng yên lặng toan tính, tốt lắm, xem ra không lâu nữa Lăng Vương phủ sẽ có nữ chủ nhân.
Kìa, hắn và Lam Tử cô nương quan hệ cũng không quá kém, trừ lúc biết nàng là sát thủ Ám Lâu, bản thân mình đối với nàng có một chút xíu nổi da gà thì thời điểm khác bọn họ vẫn chung đụng với nhau rất vui vẻ.
Về sau phải ra sức nịnh bợ mới được.
Ngay cả Quân Lam Tuyết cũng nhất thời không hiểu những lời này là có ý gì, có chút buồn bực quơ quơ mắt, hắn cho hép? Hắn cho phép cái gì?
"Ngươi cho phép cái gì?" Nàng đem nghi hoặc trong lòng hỏi lên.
Đỉnh lông mày Tô Lăng Trạch giương lên, trong đôi mắt đen nhánh lóe lên một tia hơi ngạc nhiên sau đó hài lòng, đúng, là hài lòng.
Đối với lời thổ lộ hôm nay của tiểu nô tài, hắn rất hài lòng.
Tiểu nô tài cư nhiên vụng trộm thích hắn. . . . . . Người này, nhìn thấy nàng hôm nay thổ lộ ra phần tâm ý, quên đi, phần giấu diếm này, hắn cũng không cùng nàng so đo.
Tô Lăng Trạch thấy nàng có chút không rõ nên hiếm thấy tốt bụng giải thích, lập tức thong thả ung dung bắt lấy tay Quân lăng Tuyết, cũng không ghét bỏ thân thể nàng dơ dáy bẩn thỉu giống như mới từ trong đống bùn bò ra ngoài, thản nhiên nói: "Ta cho phép ngươi yêu thích ta."
"Phanh. . . . . ." Quân Lam Tuyết giật mình một cá lảo đảo xuống, thiếu chút nữa liền ngã trên mặt đất.
Hắn cho phép nàng thích, hắn cho phép nàng thích hắn.
Tại sao nàng có thích hắn hay không, còn phải qua hắn có đồng ý hay không à?
Không, đây không phải là trọng điểm.
Trọng điểm là . . . . . Hắn sẽ không xem lời tỏ tình vừa rồi của nàng tưởng là thật chứ?
Nhìn thấy Tô Lăng Trạch tựa hồ xem lời nàng nói tưởng thật, Quân Lam Tuyết nôn nóng, vội vàng nghĩ giải thích, "Thật ra thì ta chỉ là . . . . ." Muốn mượn người của ngươi dùng một chút.
Lời nói vừa mới nói ra miệng, khóe mắt liếc thấy Khúc Vô Nham ngồi ở bên cạnh cửa sổ, trong nháy mắt Quân Lam Tuyết ngậm miệng lại.
Tốt thôi . . . . .
Lúc này đây nàng lấy Tô Lăng Trạch làmbia đở đạn, vị hôn phu trước mắt nàng thoạt nhìn rất vô hại, nhưng lại dường như rất lợi hại?
Tô Lăng Trạch đường đường là Lăng Vương điện hạ của Tĩnh Uyên vương triều, cái Nham Thúc Thúc kia nếu biết hai người bọn họ đi chung với nhau chắc sẽ phải biết khó mà lui?
Dù sao thân phận Tô Lăng Trạch cũng không phải là người bình thường có thể chống lại .
Vì vậy, nàng chỉ có thể ngoan ngoãn ngậm miệng, chỉ có thể về sau lại giải thích với Tô Lăng Trạch, trước hết để cho hắn hiểu lầm thôi, đợi sau khi trở về sẽ lại giải thích lần nữa với hắn, chắc cũng không có vấn đề gì đâu.
Chỉ là không biết Tô Lăng Trạch bá đạo này nếu như biết nàng xem hắn như làm bia đỡ đạn, có tức giận hay không đây, trong lòng Quân Lam Tuyết có chút bất đắc dĩ.
Nhìn Quân Lam Tuyết há miệng, muốn nói cái gì lại không nói rõ, bộ mặt trầm tư cùng bộ dáng kích động, trong mắt Tô Lăng Trạch lóe lên vẻ hài lòng, hắn cho phép nàng thích hắn, nàng quả thật cao hứng.
Tên tiểu nô tài này thật là càng ngày càng đáng yêu.
Quân Tiểu Ngôn không biết khi nào thì đã bò đến bên cạnh Quân Lam Tuyết, kéo ống tay áo Quân Lam Tuyết, ngước đầu, đôi mắt to đen nhánh tỏa sáng nhìn Quân Lam Tyết, thử dò hỏi, " Tỷ, người coi như là hồng hạnh xuất tường sao?"
Nghe vậy, lông mày Quân Lam Tuyết dựng lên, bàn tay đập xuống, "Trẻ con thì biết cái gì? Cái gì gọi là hồng hạnh xuất tường?" Nàng nơi nào trèo tường rồi hả? Nàng rõ ràng chính là vẫn độc thân?
"Trên sách nói đó." Quân Tiểu Ngôn ngón tay chỉ chỉ: "Trên sách nói có nữ nhân có trượng phu nếu như cùng các nam nhân, kề vai sát cánh. . . . . ."
Dừng một chút, đôi mắt to tròn của hắn dừng ở Tô Lăng Trạch nắm tay Quân Lam Tuyết quay một vòng, tiếp tục nói: "Khanh khanh ta ta. . . . . ."
Tiếp tục dừng một chút, Quân Tiểu Ngôn lần nữa xác định khoảng cách giữa bọn họ, "Chính là không tuân thủ phụ đạo, chính là trèo tường."
Cuối cùng, Quân Tiểu Ngôn vòng quanh Tô Lăng Trạch hai vòng, làm ra vẻ như ông cụ non quan sát trên dưới một lần, tổng kết, "Mặc dù dáng dấp ngài cũng không tệ lắm, ngắm thấy ngài cũng là gắng gỏi mạnh mẽ, nhưng không thể phủ nhận chuyện người đã muốn đi tường."
". . . . . ." Khoé miệng Quân Lam Tuyết rụt rụt, hất tay Tô Lăng Trạch ra, một tay túm lấy Quân Tiểu Ngôn từ trên mặt đất lên, cắn răng nghiến lợi nói: "Trên sách nói hay sao? Đệ xem đều là những thứ gì sách vậy, còn có ai nói cho đệ những thứ này?"
Quân Tiểu Ngôn vô tội trừng mắt nhìn, "Tiểu nhân chính là cuốn sách đấy." Hắn khoa tay múa chân, "Kẻ tiểu nhân sách này to lớn rộng như vậy đệ từ bên trong xem ra đấy, a, đúng rồi."
Dường như hắn nghĩ tới cái gì, vội vàng nói: "Tiểu nhân trên sách còn viết, bình thường thê tử hồng hạnh xuất tường bị bắt sau đó sẽ bị chính phu quân sẽ giận dữ xông lên, trước tiên đánh tên nhân tình một trận, rồi sau đó mang thê tử về xử trí theo gia pháp, cuối cùng dùng phong thư hưu vợ gọn gàng."
Nói tới chỗ này, hắn quay đầu, nhìn về phía Khúc Vô Nham thủy chung ngồi ở bên cạnh cửa sổ không nhúc nhích, vẻ nịnh nọt mà nói: "Nham thúc thúc người đánh chứ? Chuyện này đúng là lỗi của tỷ tỷ, Tiểu Ngôn là đứng về phía người, cứ việc đánh, không nên khách khí?"
". . . . . ." Tên tiểu tử hỗn đản này? Dưới chân Quân Lam Tuyết lảo đảo một cái, quay đầu lại gõ một cái vào đầu Quân Tiểu Ngôn, " Đệ xem cái gì tiểu nhân sách? ?"
Thứ này có nội dung gì, so với những thứ tình tiết cấu huyết nàng xem trên TV ở hiện đại còn cẩu huyết tuyệt thế hơn sao?
Quân Tiểu Ngôn nháy mắt, rất là vô tội nói: "Chính là phụ thân nơi đó trộm ra nhìn, có 《 Kim Bình Mai dưới ánh trăng thâu hoan 》 a, còn có 《 hồng trần song diễm chi ngàn dặm Tầm Hoan 》 a. . . . . . À? Đúng rồi, còn có một quyển sách tên rất kỳ quái , Tiểu Ngôn không biết là ý gì, tên gì《 khuê phòng chi nhạc, chi ta là khanh cuồng 》, tỷ tỷ, quyển sách kia thật rất kỳ quái , vẫn viết cái gì ‘ừhm a, a a ừhm ’ , Tiểu Ngôn xem không hiểu. . . . . ."
Khoé miệng Quân Lam Tuyết co quắp, lại co rút một chút
Sau cùng rốt cuộc không nhịn được đem Quân Tiểu Ngôn thả lại trên đất, vô lực
Những thứ này. . . . . . Những thứ này. . . . . .
Nghe tên sách chính là diễm thư (sách về tình yêu). . . . . .
Giống như《 Kim Bình Mai 》nổi danh ở cổ đại .
Giống như tiểu thuyết sắc ở thế kỷ 21 hiện đại?
Hắn còn nói là trộm từ phụ thân, ừ, tốt lắm, nàng không biết thân thể này rốt cuộc có hay không có cha, càng không biết thân thể này có phụ thân là người dạng gì, đoán chừng phải gặp được bổn tôn rồi, mới có thể thức tỉnh một phần trí nhớ của thân thể này.
Nhưng mà?
Nghe được Quân Tiểu Ngôn nói, nàng kia chưa từng gặp mặt phụ thân lại có một đống sách tươi đẹp này, nàng liền một hồi tức giận. . . . . .
Quân gia này rốt cuộc là một gia đình như thế nào.
Phụ thân xem sách này thì cũng thôi đi, lại còn dung túng một sáu tuổi đứa trẻ xem nữa chứ, thật là thất bại trong nền giáo dục?
Quân Lam Tuyết cơ hồ cắn răng nghiến lợi gầm nhẹ với Quân Tiểu Ngôn, " Quân Tiểu Ngôn, từ hôm nay trở đi, đệ đừng mong đụng đến sách đó cho ta?"
"Tại sao vậy tỷ tỷ?" Quân Tiểu Ngôn không hiểu hỏi, có chút uất ức, "Phụ thân nói rồi, trong sách có hoàng kim ốc, mặc dù nhà chúng ta rất có tiền, nhưng hoàng kim ốc vẫn không có, phụ thân còn nói, trong sách có Nhan Như Ngọc, Nhan Như Ngọc là ai Tiểu Ngôn cũng không biết, nhưng là Tiểu Ngôn biết trong nhà Kinh Đô Thành có rất nhiều ‘ tiểu cô gái ’nổi danh. . . . . ."
"Im miệng cho ta?" Quân Lam Tuyết rống lên?
Tiểu cô gái là cái gì? Đó là kỹ viện? Kỹ viện?
Đứa nhỏ này, rốt cuộc là ai viết? Quân Lam Tuyết cơ hồ muốn nổ tung lên.
Đối với cơn giận trong Quân Lam Tuyết, Tô Lăng Trạch lại có vẻ tương đối bình tĩnh, hắn chỉ là chăm chú nhìn Quân Tiểu Ngôn một lúc lâu, góc cạnh môi mỏng hé mở, "Ngươi? Đệ đệ của nàng?"
"È hèm." Quân Tiểu Ngôn ưỡn ngực, bày ra vẻ mặt “Đừng cho là tỷ tỷ ta thích ngươi thì ta sẽ ủng hộ ngươi, ta còn là ủng hộ nham thúc thúc ’ bộ dáng.
Tô Lăng Trạch nhìn khuôn mặt xinh xắn nhỏ nhắn của hắn, giữa hai lông mày quả thật có mấy phần bóng dáng giống tiểu nô tài, mắt không khỏi khẽ híp một cái, tiểu nô tài còn có đệ đệ?
Tại sao hắn lại không biết?
Không đúng phái nhiều người đi điều tra về bối cảnh của tiểu nô tài, vậy mà đều không thu hoạch được gì cả.
Cho đến sau này phát hiện nàng là người của Ám Lâu, nghĩ thầm, Ám Lâu là một tổ chức sát thủ thần bí, hung ác tàn nhẫn, quả thật có năng lực giấu đi bối cảnh của các sát thủ.
Vậy mà, đột nhiên nhô ra một đệ đệ, thật khiến hắn giật mình.
Trong lúc này, Khúc Vô Nham vẫn ngồi ở bên cửa sổ trầm mặc không nói gì chợt đứng dậy, gương mặt tuấn mỹ dịu dàng, hai mắt như cũ chứa đựng vẻ dịu dàng, duy chỉ có nụ cười ít đi.
Hắn nhìn Quân Lam Tuyết, thản nhiên nói: "Tuyết Nhi, tới đây."
Áo trắng đẹp như tuyết, mày ôn nhã, lời của hắn cùng người của hắn giống như nhau, thanh âm tự nhiên thuần khiết tựa như ôn hoà hiền hậu, nhưng nghe ra được vẻ tỉ mỉ, lại vẫn có thể nhận thấy được phần đạm mạc.
Ấn đường Quân Lam Tuyết khẽ chau, mặc dù rằng nàng làm như vậy đối với hắn mà nói có chút quá đáng, dù sao thân thể này là vị hôn thê của hắn , vậy mà, nàng là nàng, nàng là Quân Lam Tuyết, bọn họ căn bản cũng không phải là cùng một người.
Có lẽ thân thể này đời trước thích hắn, cho nên hai người mới có hôn nhân, vậy mà việc này cũng không đại biểu nàng đối với hắn cũng có tình cảm.
Không có tình cảm thì làm sao mà ở chung một chỗ? Vận mệnh của nàng, nàng phải nắm trong tay của mình.
"Hắn là ai?" Quân Lam Tuyết vừa mới mở miệng, Tô Lăng Trạch ở một bên chợt lạnh lùng hỏi.
Nói là hỏi Quân Lam Tuyết , ánh mắt lại không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Khúc Vô Nham, ánh mắt trắng đen rõ ràng trong tĩnh lặng lại sáng, giống như một cái đầm tĩnh mịch đen không thấy đáy, chuyển một cái liền có thể đem người hút đi vào.
Đối với câu hỏi này trả lời." Khúc Vô Nham." Khúc Vô Nham giương mắt đón nhận ánh mắt của hắn, nhàn nhạt tăng thêm một câu, " Vị hôn phu của nàng."