Sủng Phi Của Vương Gia Thần Bí

Chương 23: Trúng Chiêu





Hôm trước, Phượng Ngạn phụng mệnh đi Kinh Giao làm việc, sáng nay trở lại, nghe nói nữ nhi ở quảng trường Chu tước làm cho Doãn gia táng gia bại sản, lại không chịu đáp ứng thỏa thuận, trong lòng không khỏi tức giận. Doãn Hạc Linh chính là đương kim hữu thừa tướng tay nắm binh quyền, mụi mụi cuả hắn là sủng phi của Minh đế, Doãn thị là một trong tứ đại gia tộc trong kinh thành. Lúc trước, Phượng Khinh Vũ đến thanh lâu ngưng phu, đã đắc tội với Hiền vương, lần này lại đắc tội với gia tộc Doãn thị, đem giấc mộng trở thành nhạc gia của Hiền vương đánh tan theo mây khói a!
Phượng Ngạn ngay cả bữa sáng cũng không kịp dùng, tức giận đùng đùng đi về phía Hương Trúc viện
“Phụ thân sớm như vậy đã đến , là chuẩn bị tới cùng nữ nhi dùng điểm tâm sao?” Phượng Khinh Vũ cố ý không nhìn sắc mặt của Phượng Ngạn đã đen như đáy nồi, cười cười nói
Thấy dáng vẻ nhẹ nhàng của Phượng Khinh Vũ, Phượng Ngạn lửa giận cao. Hắn không ngồi xuống, sắc mặt âm trầm: “ Ngươi không thể khiến cho cha bớt lo lắng sao?”
“ Nữ nhi không hiểu ý của phụ thân?” Phượng Khinh Vũ trong lòng cười lành, nhưng trên mặt vẫn bộ dạng của con thỏ nhỏ ôn thuần
Phượng Ngạn nhìn Phượng Khinh Vũ, nàng rất dễ dàng làm cho hắn tuy tức giận nhưng không biết phải làm sao : “ Trước đó, ngươi xông vào thanh lâu ngưng phu đã đắc tội với Hiền vương, mà nay lại ở Chu tước quảng đường làm xấu mặt Doãn thừa tướng. Ngươi nói, ngươi dự định làm sao đây?”
Ra thế!

Khóe môi nàng cong lên nụ cười lành: “ Đắc tội cũng đã đắc tội rồi, còn có thể làm sao?” Cho tới bây giờ nàng có thù tất báo, huống chi loại người như vậy, nếu ngươi không đánh đòn phủ đầu, càng ngày hắn sẽ càng được voi đòi tiên
“ Ngươi…” Phượng Ngạn giận đến 2 má đỏ bừng, nghiến răng, nghiến lợi nói : “ Ngươi cho rằng, chỉ dựa vào Ân Dạ Ly đối xử đặc biệt với ngươi, là có thể đắc tội với những người quyền quý trong triều sao?. Trước mắt, coi như hắn có hứng thú với ngươi, nạp ngươi vào phủ, nhưng hắn chỉ là một vương gia khác họ, làm sao có thể so sánh với hoàng thất cùng huyết thống?”
Phượng Khinh Vũ càng nghe mày càng nhíu chặt, dù nói thế nào nàng cũng là nữ nhi của Phượng Ngạn, làm một phụ thân, lại muốn hủy hoại nữ nhi của mình như thế, thật sự không xứng làm một phụ thân
“ Phụ thân, xin chú ý lời nói của người”
Đây là lần đầu tiên Phượng Khinh Vũ xuyên qua đến nơi này không gọi hắn là cha mà gọi là phụ thân. Xưng hô xa lạ như vậy, khiến Phượng Ngạn không khỏi nhướng mày
“ Đêm qua, nữ nhi mặc dù ngủ lại ở Chiến vương phủ, nhưng không có chuyện gì xảy ra với Chiến vương, phụ thân không tin nhân phẩm của chiến vương, cũng nên hiểu nữ nhi của mình không phải là loại người tùy tiện”
Chuyện Phượng Khinh Vũ đêm qua ngủ lại ở Chiến vương phủ, đã truyền khắp kinh thành. Nàng là người hiện đại, cũng không quá quan tâm, nhưng người cổ đại có tư tưởng truyền thống, cho nên cần phải chú ý. Là nàng quá tùy hứng, cho nên mới để cho người khác có cơ hội bàn tán
Phượng Ngạn cũng cảm thấy mình nói hơi quá mức, giọng nói không khỏi thấp xuống : “ Vũ nhi, hôm nay ta với vậy với ngươi, chỉ là muốn tìm biện pháp cứu vãn”
Phượng Khinh Vũ vừa nghe Phượng Ngạn muốn cứu vãn quan hệ với Hiền vương, sắc mặt không khỏi buồn bã, đang muốn lấy cớ dùng bữa để tránh đề tài này, thì gia đinh dẫn theo nội thi trong cung, vội vã tiến vào
“Người là Phượng Khinh Vũ?” Một vị thái giám khoảng 50 tuổi, thanh âm bén nhọn đến chói tai, vừa bước vào dã cao giọng hỏi
Phượng Khinh vũ nhướng mày, trong lòng mặc dù không vui, nhưng trên mặt không có chút biểu lộ nào, nàng nhẹ nhàng bước về phía trước : “ Đúng là ta, xin hỏi công công đến có chuyện gì?”
Phụng ý chỉ của Thục phi nương nương, truyền Phượng Khinh Vũ lập tức vào cung!”
Vào cung!
Trong mắt Phượng Khinh Vũ xẹt qua tia nặng nề, Doãn thục phi kia muốn tìm nàng tính sổ?
Thấy Phượng Khinh Vũ vẫn còn ở chần chờ, công công đến truyền chỉ lộ vẻ mặt không kiên nhẫn, giọng the thé nói: “Còn không mau đi!”

Phượng Khinh Vũ phục hồi tinh thần lại, cười nói: “Công công, dân nữ còn chưa ăn điểm tâm, ngươi xem có phải hay không đợi. . . . . .”
“Nói nhảm nhiều như vậy làm gì! Chẳng lẽ ngươi muốn thục phi nương nương chờ ngươi sao?”
“Công công chờ một chút, dân nữ đổi bộ y phục liền đi!” Doãn Thục phi đột nhiên cho đòi nàng vào cung, khẳng định là không có chuyện tốt. Nàng nên ứng đối như thế nào đây?
Phượng Khinh Vũ cười với công công, lập tức xoay người đến bên Phượng Khinh Vũ, ở bên tai nàng liên tục dặn dò: “Thục phi nương nương cho đòi ngươi vào cung, cho nên chuyện này còn có cơ hội, sau khi vào cung, nhất định phải nhận lỗi với Thục phi nương nương, biết không?”
Phượng Khinh Vũ chẳng thèm dây dưa cùng với phụ thân, nàng bước ra cửa, thấy Phượng Ngạn còn muốn đuổi theo, liền nhẹ giọng nhắc nhở: “ Phụ thân, nữ nhi phải thay đồ, nếu để thục phi nương nương chờ lâu sẽ không tốt?”
Phượng Ngạn sắc mặt lúng túng, vội vàng dừng bước. Phượng Khinh Vũ sau khi thay y phục xong đi ra ngoài, hắn lại dặn dò nhiều lần ở bên tai nàng, đến khi Phượng Khinh Vũ ngồi vào trong xe ngựa, hắn mới chịu dừng lại, vẻ mặt lo âu
Hoàng Cung
Trong Thấu Phương điện của Doãn thục phi đã bày xong yến tiệc, chỉ có Doãn thục phi cùng với Tông Chính Vân Triệt, Phượng Khinh Vũ sau khi hành lễ với 2 người xong, ngồi vào vị trí của mình
“Vũ nhi a! Hôm nay là gia yến, không cần gò bó!”
Doãn Thục phi cười rất hòa ái, Phượng Khinh Vũ lại thấy sợ hãi trong lòng, hôm nay là Hồng Môn yến, Lan Tâm bị ngăn lại ở ngoài cung, ở trong này chỉ còn mình nàng cô độc tác chiến. Trong hồ lô của Doãn thục phi bán thuốc gì đây?
Phượng Khinh Vũ cười cười : “ Nương nương nói đùa!. Dân nữ với Hiền vương đã hòa ly, tôn ti khác biệt, nên giữ lễ thì tốt hơn”
Trong mắt Doãn thục phi lộ vẻ tức giận, Tông Chính Vân Triệt cũng không nhìn thẳng vào mắt Phượng Khinh Vũ
“ Ha ha!. Vợ chồng son mâu thuẫn cãi nhau là chuyện bình thường. Triệt nhi tuổi còn trẻ, nếu có chỗ nào đắc tội với ngươi, ngươi cứ việc nói với mẫu phi, mẫu phi sẽ giúp ngươi dạy dỗ hắn” Nàng dù sao cũng là người lăn lộn ở hậu cung hơn 20 năm, Doãn thục phi rất nhanh khôi phục nụ cười hòa ái
Phượng Khinh Vũ cười lạnh. Nàng ta mở miệng một tiếng là vợ chồng son, hai tiếng là mẫu phi, còn thay nàng dạy dỗ Tông Chính Vân Triệt!. Tông Chính Vân Triệt này, tân hôn đã ở lì trong thanh lâu, lúc nàng nhục nhã muốn tự sát, mẫu phi nàng đang ở đâu?. Hiện nay lại muốn vãn hồi, đem những chuyện đã xảy ra xem như chưa từng có sao?
“ Nương nương nói đùa, Hiền vương điện hạ tôn quý như thế , dân nữ làm sao dám giận hắn”
Cư nhiên lại cứng đầu như thế, cho người mặt mũi ngươi lại không nể mặt, Phượng Khinh Vũ, vậy ngươi đừng trách bổn cung không khách khí

Trong mắt Doãn thục phi xẹt qua tia âm độc, giơ ly rượu lên, hắng giọng một cái, nói :
“ Tốt lắm, bất kể là ai có lỗi với ai, sau khi uống xong ly rượu này, tất cả mọi ân oán, xem như chấm hết” Dứt lời, ngẩng đầu uống cạn
Có phải trong là rượu này có vấn đề?
Phượng Ngưng Vũ nhìn ly rượu ở trước mặt, giơ ly rượu lên, đưa đến bên mũi ngửi, mùi rượu nồng nặc, không giống có độc, nhưng có những loại độc vô sắc vô vị. Huống hồ, thục phi nương nương kính rượu, nàng lại không thể không uống.
Ánh mắt Phượng Khinh Vũ đảo một cái, đột nhiên cười, nàng đứng dậy, trực tiếp đi tới trước mặt Tông chính Vân Triệt, tay nâng rượu lên trước: “ Khinh Vũ tửu lượng không tốt, có thể đổi với Hiền vương gia, lấy trà thay rượu kính thục phi nương nương một ly?”
Tông Chính Vân Triệt vì dạ dày không tốt, cho tới bây giờ đều không uống rượu, cho nên mỗi lần tổ chức tiệc rượu, tỳ nữ đều rót nước trà thay rượu cho hắn. Về điểm này, Phượng Khinh Vũ đều biết
Tay Tông Chính Vân Triệt đến bên môi lại dừng một chút, nếu không tiếp nhận yêu cầu của nàng, có vẻ như hắn không có phong độ. Hắn hơi trầm ngâm, sau đó đem ly trong tay của mình đổi cho Phượng Khinh Vũ, đồng thời nhận lấy ly rượu của nàng
“Dân nữ kính Thục phi nương nương!”
Phượng Khinh Vũ hài lòng cười cười, sau đó đưa ly rượu hướng về phía Doãn thục phi, rồi ngửa đầu uống cạn. Nàng nhìn thấy sau khi nàng đổi ly rượu với Hiền vương, Doãn thục phi hơi nghiêng người, tựa hồ muốn ngăn cản, nhưng nàng ta chỉ nghiêng người một chút rồi ngồi xuống, khóe mắt còn hiện lên ý cười
Tông Chính Vân Triệt không thể uống rượu, cung tỳ ở một bên đã đổi lại nước trà cho hắn, hắn giơ chén trà lên cũng uống một hơi cạn sạch
Phượng Khinh Vũ mỉm cười trở lại chỗ ngồi, chỉ là, mới vừa ngồi xuống không lâu đã cảm thấy hoa mắt. Nàng dùng sức lắc lắc đầu, thầm nghĩ tối hôm qua ngủ rất ngon, sau lại cảm thấy váng đầu?. Chẳng lẽ uống trà cũng sẽ say?
Không chỉ cảm thấy váng đầu, cả người nàng đột nhiên nóng lên, nóng ran không chịu nổi. Trong lòng nàng phát lạnh, trúng chiêu!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.