Sủng Phi Của Vương Gia Thần Bí

Chương 34: Ngồi Tù





Phượng Khinh Vũ tính là thu sổ sách xong sẽ đến Nhất phẩm cư ăn tiệc, vởi vì tội mưu sát mà bị “ xin “ vào nhà giam của Đại lý tự
Chẳng lẽ nàng và con vịt có thù oán sao?. Nếu không vì sao mỗi lần chuẩn bị đi ăn đều gặp chuyện không may
Phượng Khinh Vũ bất đắc dĩ thở dài, lạnh lung nhìn lướt qua những nha dịch vội vã chạy tới chuẩn bị đem nàng giải vào nhà lao của Đại lý tự, sau đó nói :
“ Tự ta đi”
Sau đó nghênh ngang đi về phía nhà lao của Đại lý tự
Lan Tâm rất nghĩa khí, nói tiểu thư nhà nàng vào trong ngục không có người nào chăm sóc, xung phong vào nhà lao ở chung với nàng, nhưng nha dịch trong đại lý tự làm sao dám bắt bới người vô tội, cho nên khi nghe nàng nói như vậy, không đồng ý, kết quả, Lan Tâm vừa nghe, liền nhặt lên cục gạch ven đường đánh vào đầu nha dịch, nha dịch này nhất thời máu tươi đầm đìa. Lại nhìn Lan Tâm quẳng cục gạch sau đó phủi phủi tay, nói : “ Hiện tại ta phạm tội rồi, dẫn ta đi đi”
Phượng Khinh Vũ nhẹ nhàng lắc đầu một cái, mặc dù nàng cảm thấy Lan Tâm không cần phải ngồi tù theo nàng, nhưng mà vẫn bị nàng ấy làm cho cảm động. Đây là thế giới xa lạ, nàng ấy là người đầu tiên tốt với nàng
Phượng Khinh Vũ vừa mới bước vào cửa đại lý tự, Ân Dạ Ly đã phái 10 mấy tử y vệ đến “ canh chừng” hung thủ sát hại con của Binh bộ thượng thư chạy trốn. Tuy nói là trông giữ Phượng Khinh Vũ, nhưng người sáng suốt làm sao không nhận ra Ân Dạ Ly muốn bảo vệ Phượng Khinh Vũ.

Sau đó, thánh chỉ đến, bảo Đại Lý tự nhất định phải hảo hảo điều tra kĩ chuyện này, tuyệt đối không để để cho Phượng Khinh Vũ chịu oan uổng, Minh đế này rốt cuộc là ám chỉ gì đây, chẳng là lẽ bảo Đại lý tự xử oan Phượng Khinh Vũ?
Một Phượng Khinh Vũ liền kinh động hai đại nhân vật đứng đầu Long thành, Đại Lý tự chỉ cảm thấy gánh nặng trên lừn, đối với Phượng Khinh Vũ này không biết xử lý như thế nào. Trương Khiêm chết trong Hữu tướng phủ, có tam tiểu thư Doãn Ngọc Yên và những người khác làm chứng, hắn biết xử sao đây?
Hắn hiện tại chỉ có thể làm hết sức là làm cho Phượng Khinh Vũ ở trong nhà giam thoải mái một chút, trấn an long của Minh Đế và Ân Dạ Ly. Vì vậy, Phượng Khinh Vũ lúc ở nhà lao còn hơn ở nhà, có giường, có rượu thịt ngon, còn có nha dịch quạt cho, hơn nữa khi nhàm chán còn cùng đội trưởng đánh cược nho nhỏ
Nàng không giống như đang ngồi tù, mà giống như đang du ngoạn, bất đồng là nàng bị vây trong căn phong nho nhỏ này
“Một hai ba, sáu nút !” Phượng Khinh Vũ ngồi ở bên cái bàn gỗ, đem con súc sắc ném vào trong chén
“Ai, lại thua rồi!” con súc sắc rơi vào trong chén, mấy nha dịch lập tức than thở.
Lan Tâm đem ngân phiếu và bạc ôm vào trong ngực, cười đến miệng và bụng đều đau cả rồi. Tiểu thư đã thắng rất nhiều, tiểu thư thật lợi hại nha!
“ Ai, không chơi, tán gẫu đi” Phượng Khinh Vũ đem chén và súc sắc đẩy đi, nằm ngửa xuống giường mềm mại. Nàng vẫn luôn thắng, thật không thú vị gì cả a!
“ Này, tại sao có thể không chơi nữa, ta còn muốn gỡ a!” Những nha dịch kia không chịu nói
“ Này, mau dậy đi a!. Chúng ta chơi lại, chính định phải gỡ lại cả vốn lẫn lời”
Lông mày Phượng Khinh Vũ nhăn lại, nhìn người bên cạnh một cái. Chỉ nhìn một cái, tử y vệ vẫn luôn ẩn thân xuất hiện, chỉa trường kiếm vào cổ của nha dịch trước mặt
Tốc độ như chớp, làm cho bọn họ không kịp thấy bong người, đã bị một vật sắt nhọn chỉa vào cổ họng. Nếu như tử y vệ muốn lấy mạng của họ, bọn họ chỉ biết kêu thảm thiết. thuộc hạ của chiến vương, quả nhiên danh bất hư truyền a!
Những nha dịch kia lập tức lui ra, mồ hôi đã sớm ướt đẫm lưng áo, có người đã sớm tè ra quần
Mùi khai nước tiểu tràn đầy bên trong phòng nhỏ, Phượng Khinh Vũ không khỏi nhíu đôi mày thanh tú, lạnh lung nói : “ Thúi quá, ta muốn đổi phòng”
Vì vậy, dưới yêu cầu mãnh liệt của Phượng Khinh Vũ cùng với khí thế của Tử y vệ đại lý tự buộc phải đem tội phạm quan trọng này dời đến hậu viện của đại lý tự ( Chị này là đại ca đi tù =)) )
“ Ừ!. Nơi này không tệ, ít nhất cũng mát mẻ”
Phượng Khinh Vũ nghiêng người nằm lên ghế dưới gốc cây, mặt như con mèo nhỏ thỏa mãn cười cười
Lan Tâm đứng ở một bên, nhìn tiểu thư nhà nàng. Tiểu thư nhà nàng vô cùng lợi hại, có người nào ngồi tù giống như nàng không?

Cách đó không xa, trên một cành cây đại thụ, Ân Dạ Ly ngồi trên trạc cây, nghiêng người dựa vào thân cây, môi mỏng khẽ cong lên, ánh mắt thâm thúy nhìn nàng
Nha đầy này, ngồi tù mà còn có tâm tình tốt như vậy, thật là một đóa hoa tuyệt thế
“ A thúc, chúng ta có thể xuống bồi tiểu nha đầu đó không?”
Phía dưới cành cây, trên một nhánh cây khác, lão ngoạn đồng khuôn mặt hồng hào nhìn Ân Dạ Ly, hắn đã muốn xuống chơi với Phượng Khinh Vũ, nhưng Ân Dạ Ly không xuống nên hắn cũng không tiện xuống
Ân Dạ Ly cũng nhìn thấu Phượng Khinh Vũ đang nhàm chán, xác thực, mặc dù có Tử y vệ bảo vệ, Đại lý tự cũng không tìm nàng gây phiền phức nhưng bị giam cầm thì làm sao thoải mái được
Hắn vừa suy nghĩ, đang muốn đồng ý với đề nghị của lão ngoạn đồng, lại nghe Phượng Khinh Vũ chỉ vào một nha dịch : “ Này, ngươi, tìm đến đàn cổ tranh cho ta”
Rất nhanh, cổ tranh được đưa tới
Phượng Khinh Vũ ở hiện đại từng học qua đàn tranh, mặc dù rất lâu không có luyện tập, nhưng cũng không phải hoàn toàn quên mất. Thanh phong minh nguyệt, vừa đúng lúc để đánh đàn a!
Chân Ân Dạ Ly vừa mới đưa ra, lại chậm rãi thu vào. Từ khi hắn biết Phượng Khinh Vũ đến nay, chưa từng nghe nàng biết đàn tranh không bằng nhân cơ hội này thưởng thức một chút
Phượng Khinh Vũ điều chỉnh âm sắc một chút, ngón tay thon dài khẽ gảy, k ích thích dây cung. Giai điệu đẹp đẽ chậm rãi vang lên, lúc bắt đầu thì uyển chuyển, trầm thấp, sau đó từ từ dâng cao, lúc sau thì phập phồng thoải mái
Kèm theo giai điệu là tiếng hát của Phượng Khinh Vũ
Viết cho ngươi Tín Nhất đi không có tin tức
Ngay cả điện thoại di động ngươi cũng dập máy
Ta không tìm được ngươi ngươi rốt cuộc ở nơi nào
Rất lâu không có ngươi được lắm tin tức thanh âm của ngươi
Tất cả máy bay đã sớm rơi xuống đất
Ta còn tưởng rằng ngươi đang đợi đối đãi ngươi hành lý
Tra lữ khách tên không có ngươi ghi danh

Ngồi ở về nhà TEXI trong dọc đường tìm ngươi
Đem ngươi tên tuổi viết ở khói thượng hít vào trong phổi
Để cho ngươi giữ vững cách ta trái tim gần đây cự ly
Rốt cuộc không cần sợ sẽ cùng ngươi cắt đứt liên lạc
Cả đời cũng muốn ở chung một chỗ
Đem ngươi tên tuổi viết ở khói thượng hít vào trong phổi
Để cho ngươi ở lại cách ta trái tim gần đây cự ly
Mà ta còn có thể nhớ ngươi
Coi như đời sau ngươi sẽ cùng ta cắt đứt liên lạc
Mà ta còn có thể tìm đến ngươi
Một khúc này, tất cả mọi người như chìm đắm giai điệu ca từ của bài hát, cả người cũng bị lời ca hấp dẫn, khó có thể tự kiềm chế, quên mất mình đang ở chốn nào
Ân Dạ Ly nghiêng người tựa vào thân cây bỗng dưng run lên một cái, hô hấp cũng bắt đầu chậm lại, ánh mắt thâm thúy mê ly, cả người cũng chìm đắm trong ca từ của nàng
Đời sau cũng phải tìm được ngươi!. Nguyệt nhi, đây quả thực là bài hát dành cho ta với nàng a!
Trong mắt Ân Dạ Ly sáng loáng, giống như điện bắn về phía Phượng Khinh Vũ
Phượng Khinh Vũ, ngươi rốt cuộc là ai?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.